Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1037: Ai bảo các người đến đây



Gọi điện thoại cho mẹ Lý Thu Vân xong, Bạch Tiểu Thăng từ chối làm những việc còn lại.

Chạng vạng tối, hắn đưa theo Lâm Vi Vi về nhà.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng nhắc Lâm Vi Vi thông báo cho đám người Mưu Ngọc Thiên, chín giờ sáng mai, mời bọn họ đi đến dự án giúp mình làm chứng chỉ, chứng minh mình có ‘Tư cách’ để mua nhà.

Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng cũng đã quyết định, 8:30 sáng mai, đưa cha mẹ đi qua sớm nửa tiếng.

Lúc trước, thời điểm hắn đi qua, người phụ trách dự án nơi đó đã nói một cách rõ ràng.

Mua khu này cần có tư cách.

Nhưng mà có thể vào xem phòng trưng bày hoặc là uống ly cà phê.

Bạch Tiểu Thăng tưởng thật.

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng còn tính toán, trước hết để cho cha mẹ nhìn xem mô hình mẫu, nhìn xem hoàn cảnh xung quanh.

Chờ Mưu Ngọc Thiên đến chứng minh bản thân mình có ‘Tư cách’ xong, liền trả tiền mua nhà.

Sắc nét và dứt khoát, tất cả đều vui vẻ.

Cho đến hiện tại, Bạch Tiểu Thăng cũng không biết rõ, mô hình mẫu kinh tự đình viện trưng bày chỉ cho phép mở ra hai lần cho mọi người chiêm ngưỡng, về sau liền đóng cửa đối với người bình thường không có ‘Tư cách’.

Lúc ấy, người phụ trách dự án Thành Đại Vi sở dĩ nói với hắn như vậy, là có chuyện che giấu khác.

Hoặc có thể nói, Thành Đại Vi có mưu đồ khác!

Ban đầu, Bạch Tiểu Thăng đến tư vấn, Thành Đại Vi muốn dùng điều khoản hạn chế ‘Tư cách’ để tùy ý đuổi đi.

Thế nhưng thấy Bạch Tiểu Thăng ăn nói ‘Ngông cuồng’, tuy Thành Đại Vi căn bản không tin, nhưng vẫn tạm thời nảy lòng tham, để cho Bạch Tiểu Thăng xem qua mô hình mẫu, hưởng đãi ngộ cho khách hàng.

Trên thực tế, Thành Đại Vi cũng thật sự muốn phá lệ một lần.

Đây cũng không phải hắn thấy Bạch Tiểu Thăng đẹp trai phong độ, là nhân vật cỡ nào.

Mà là hắn quyết định giao vị ‘khách hàng’ này cho Sở Nguyệt đón tiếp.

Lúc ấy, Sở Nguyệt từ chối hai lần ngỏ lời của hắn.

Trong lòng Thành Đại Vi cảm thấy khó chịu, luôn nghĩ muốn giáo huấn cô ấy một phen.

Cô xem, tôi cung cấp cho cô khách hàng thiện chí, nói có thể ra quyết định, có thể đưa tiền đặt cọc, cô lại để cho người ta hủy cuộc thương lượng, làm sao cô có thể làm nhân viên chủ lực tiêu thụ này đây! Không bằng đi làm ở quầy tiếp tân!

Thành Đại Vi muốn cho Sở Nguyệt đi giày nhỏ, áp bức cô ấy nhận ra quyền uy của mình, nhận ra tương lai của cô hoàn toàn bị nắm giữ chỉ trong một ý nghĩ của mình.

Cho nên nói, có đôi khi đến từ tính trẻ con của lãnh đạo.

Nói đến nguồn gốc của chuyện này, là ‘Yêu’.

Đáng tiếc, lúc ấy Bạch Tiểu Thăng tỏ ra lạnh lùng, trực tiếp rời đi.

Thành Đại Vi cũng thấy tiếc nuối.

Về mọi thứ ở đây, Bạch Tiểu Thăng cũng không rõ ràng, hắn vẫn cảm thấy rằng kế hoạch của mình, còn rất tốt.

. . .

Lâm Vi Vi đi cùng Bạch Tiểu Thăng về nhà, thế mà có vẻ hơi khẩn trương, còn cầm theo rất nhiều gói quà.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy không cần thiết, có lẽ cũng không ngăn cản được, vậy thì cứ để kệ cô ấy đi.

Khi hai người đứng trước cửa nhà, cửa vừa mở ra, Lý Thu Vân liếc nhìn thấy một đại mỹ nữ đứng phía sau Bạch Tiểu Thăng, trong tay còn cầm theo rất nhiều quà cáp, trong ánh mắt người mẹ này bùng phát ánh sáng chói lòa, khiến cho Bạch Tiểu Thăng ý thức được rằng, không ổn rồi!

Một tay gạt cậu con ruột ra một bên, Lý Thu Vân nhiệt tình tiếp nhận những thứ trong tay Lâm Vi Vi, hồ hởi gấp gáp đưa cô ấy vào nhà, hét lên ra lệnh Bạch Tiểu Thăng đi rót nước, lấy hoa quả.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ.

Hiểu lầm lớn rồi!

Hắn chưa từng đưa cô gái nào về nhà, việc của Dương Thiến Nhi cũng không giải quyết được gì.

Lần này về Truyền thông Trung Kinh, Dương Thiến Nhi không ở đây, cô ấy đã đi cùng với Thương Uyển Uyển.

Mà bây giờ, Bạch Tiểu Thăng lại mang một cô gái trẻ về nhà!

Sau khi Lý Thu Vân kích động, còn có chút oán trách con trai không nói trước, đồng thời hung hăng trừng mắt Bạch Tiểu Thăng.

Lúc Bạch Minh Hành nhìn thấy Lâm Vi Vi, cũng rất ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười tràn đầy, chào hỏi và mời Lâm Vi Vi ngồi, ngược lại hét lên ra lệnh Bạch Tiểu Thăng đi pha trà.

- Chú, dì, thực ra cháu chỉ là trợ lý của anh Tiểu Thăng thôi ạ.

Gương mặt Lâm Vi Vi đỏ như quả táo, lắp bắp giải thích.

Cô nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng đôi mắt long lanh, dịu dàng như thu thuỷ.

Lý Thu Vân và Bạch Minh Hành trở nên ngây người.

- Há, ta hiểu, ta hiểu! Các con còn trẻ tuổi, lấy sự nghiệp làm trọng, trong công ty lại càng không thích nhân viên có quan hệ. . . Chúng ta hiểu chúng ta hiểu!

Lý Thu Vân nhận ra điểm chính, gật đầu cười nói.

Bạch Minh Hành cũng gật đầu.

Nhìn thấy cha mẹ tự bổ não một hồi, Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói.

- Vi Vi thật sự chỉ là trợ lý của con!

Bạch Tiểu Thăng còn muốn giải thích.

- Trợ lý gọi con là anh Tiểu Thăng . . .

- Mẹ nó này, mình đừng nói nữa, con nói thế nào, mình nghe là được!

Hai người này lập tức hiểu ý nhau.

- Chúng ta hiểu, chúng ta hiểu!

Bạch Tiểu Thăng:

- . . .

Bữa cơm tối rất phong phú.

Vốn là mỗi khi Tiểu Thăng trở về, Lý Thu Vân phải làm cả bàn đồ ăn.

Lúc này Lâm Vi Vi đến đây, Lý Thu Vân lại xuống dưới nhà bếp, nấu nướng những món ăn sở trường của mình.

Lâm Vi Vi thì đi cùng giúp đỡ.

Đồ ăn nhiều đến mức bàn ăn cũng không đủ chỗ đặt.

Ăn cơm xong, tuy Lý Thu Vân không ngừng từ chối, Lâm Vi Vi vẫn giúp đỡ dọn dẹp.

- Nhóc con, ánh mắt không tệ lắm.

Bạch Minh Hành ca ngợi, lặng lẽ giơ ngón tay cái khen con trai.

Bạch Tiểu Thăng đã không buồn giải thích thêm.

- Con nói muốn mua nhà, xem ra lúc này có thể được rồi! Cha còn có chút tiền tiết kiệm, cộng thêm số tiền lần trước con đưa cho, chắc là cũng đủ.

Bạch Minh Hành tiếp tục nói.

Ông còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng muốn mua một căn nhà ở cố định.

Bạch Tiểu Thăng gãi gãi đầu, nói:

- Con mua căn nhà này không phải cho con, mà là cho cha mẹ, và bà.

Bạch Minh Hành ngạc nhiên, ánh mắt không hiểu, hỏi:

- Vì cái gì, trong nhà cũng không phải không đủ phòng ở.

- Cha mẹ coi như con đang đầu tư đi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Sau khi một nhà ba người và Lâm Vi Vi ăn xong, ngồi uống trà và nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Chẳng mấy chốc cũng đến lúc đi nghỉ ngơi.

Trong nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, theo ý của Lý Thu Vân, tất nhiên Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi ngủ chung một phòng.

Lần này, ngay cả Lâm Vi Vi cũng giật mình, cả mặt mũi đều đỏ bừng, liên tục từ chối.

Cô bé này có tính tình tốt, chịu khó, xinh đẹp, còn thẹn thùng.

Lý Thu Vân thực sự không thể nào không yêu thích được.

Cuối cùng, Lý Thu Vân và Lâm Vi Vi ngủ một phòng, Bạch Tiểu Thăng và Bạch Minh Hành ngủ một phòng.

Màn đêm buông xuống, mọi người đều đi nghỉ sớm, không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Lý Thu Vân và Lâm Vi Vi dậy sớm làm bữa sáng cho hai người kia.

Sau khi cả nhà đều vui vẻ ăn sáng xong, cũng mới chỉ tới tám giờ, lại trò chuyện thêm một lát, chờ đến 8:30, mới ra ngoài.

Lên xe taxi chạy thẳng đến kinh tự đình viện.

Lúc xuống xe, Lý Thu Vân mải nói chuyện cùng Lâm Vi Vi, thế mà vấp chân vào bệ đá, bất chợt kêu “Ôi” một tiếng, cả người đổ nghiêng, suýt nữa ngã sấp xuống mặt đường.

May mắn là Lâm Vi Vi kịp thời kéo bà lại.

- Dì thấy thế nào rồi?

Lâm Vi Vi bị dọa cho kêu to một tiếng, vội vàng hỏi thăm.

Bạch Minh Hành và Bạch Tiểu Thăng cũng nhanh chóng xuống xe, hỏi han tình hình.

- Không có việc gì, không có việc gì.

Ngoài miệng thì Lý Thu Vân nói không có việc gì, thế nhưng đi một bước, liền kêu đau một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng và Bạch Minh Hành ở hai bên trái phải nhanh chóng dìu đỡ bà ấy.

- Vi Vi, em trả tiền đi!

Bạch Tiểu Thăng nhắc.

Lâm Vi Vi gật đầu rồi thanh toán tiền xe.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía trung tâm tiếp thị của kinh tự đình viện chép miệng, nói:

- Cha, chúng ta trước tiên dìu mẹ vào đi, nên nghỉ một lát!

Lần này đi xe taxi được gọi trước, vợ chồng Bạch Minh Hành cũng không biết rõ nơi đến, lúc này mới giương mắt lên xem xét xung quanh, cả hai lập tức sững sờ.

- Kinh tự đình viện!

Hai vợ chồng nhìn nhau đầy ngạc nhiên.

Ngay cả Lý Thu Vân cũng quên chân đau, kinh ngạc nói:

- Sao lại là nơi này?

Hai người hoàn toàn biết rõ dự án này, thậm chí từng cùng đoàn đi xem qua mô hình mẫu.

Đương nhiên, là Lý Thu Vân kéo Bạch Minh Hành đi cùng.

Chủ yếu là đi chơi cho đỡ buồn.

Lúc đó Lý Thu Vân còn nói đùa là không biết tới lúc nào cũng có thể được sống ở một khu nhà cao cấp như thế này, sợ là đời này đều không có cơ hội.

Bạch Minh Hành còn an ủi bà, còn nói trêu đùa, để con trai bà mua cho, tên nhóc kia có tiền đồ đấy.

Ngay lúc này, vậy mà Bạch Tiểu Thăng thật sự đưa bọn họ đến xem.

Chỉ là, hôm nay ở trung tâm tiếp thị kinh tự đình viện, dường như không giống với ngày thường, thế mà có rất nhiều người đi ra đi vào, bố trí giăng đèn kết hoa, mang đầy không khí vui mừng náo nhiệt.

- Tiểu Thăng, xem ra, người ta đang tổ chức một hoạt động lớn gì đó, chúng ta đi vào có lẽ không phù hợp đâu.

Lý Thu Vân nhịn đau, lời nói có chút lo lắng.

Hỏi trước có phải sẽ đem đến phiền phức cho người ta hay không, tố chất này thực sự rất tốt.

Lớn lên trong gia đình này, Bạch Tiểu Thăng cũng thu hoạch rất nhiều lợi ích.

Lắng nghe cách nói của mẹ mình, Bạch Tiểu Thăng lập tức cười.

- Không có gì không thích hợp cả, bọn họ tham gia các hoạt động cũng cần phô trương cá nhân, đúng dịp chúng ta cho bọn họ được thể hiện một chút!

Tất nhiên Bạch Tiểu Thăng có thể đoán được, nguyên nhân vì sao nơi này lại náo nhiệt như vậy.

Nhất định là bởi vì mấy người Mưu Ngọc Thiên kia muốn tới đây!

Mà tại sao bọn hắn lại tới, chính là vì mình.

Nhìn thấy chân Lý Thu Vân chạm đất là bị đau, Bạch Minh Hành cũng đau lòng thương vợ, ở bên cạnh khuyên nhủ:

- Trước tiên chúng ta vào ngồi một chút , chờ chân mình đỡ hơn, lại đi xem cũng không muộn.

- Đúng vậy, dì ạ, hơn nữa lần này. . .

Vốn Lâm Vi Vi muốn nói rằng lần này sẽ có rất nhiều ông chủ lớn đến hỗ trợ cho Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà lời đến khóe miệng, cô liền thay đổi giải thích:

- Lần này, dì nên nghe bọn con.

Lâm Vi Vi nghĩ rằng Bạch Tiểu Thăng muốn cho mẹ mình một sự bất ngờ lớn, vậy nên tốt nhất là cô không nói lộ ra...

Sau khi nghe mấy câu này, Lý Thu Vân cũng gật đầu, đồng ý.

Hai cha con Bạch Tiểu Thăng và Bạch Minh Hành dìu lấy Lý Thu Vân, Lâm Vi Vi che chở bên cạnh, bốn người đi thẳng đến trung tâm tiếp thị.

Nhân viên đi qua đi lại nhìn thấy bọn họ, ánh mắt có vẻ tò mò, nhưng cũng không có ai ngăn cản.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng đi thẳng vào đại sảnh của trung tâm tiếp thị.

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

- Các người định làm cái gì? Ai bảo các người đến đây! Ra ngoài, ra ngoài!

Giọng nói vừa vang lên kia vô cùng thô lỗ, giống như đang xua đuổi.

Bạch Tiểu Thăng lập tức nhăn lông mày lại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận