Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2411: Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng (1)

Amido dẫn theo trợ lý của mình, đi vào thang máy ở tầng một của khách sạn, chỉ thấy trên vách tường đối diện có một tấm màn hình điện tử rất lớn.

Hình ảnh phía trên hiện ra là tin tức về một cuộc họp: Hội nghị liên minh thương nghiệp đa quốc gia Kadoya tổ chức lần thứ mười một ở tầng mười.

Amido nhìn chằm chằm vào phía trên tin tức, không khỏi cong môi cười.

Ban đầu, thương hội này chỉ là một tổ chức dân gian trong nước Kadoya, vì công ty Long Pot làm dự án, doanh nhân mấy quốc đảo gần đây cũng đặt mua sản nghiệp ở đây, thương hội nhân cơ hội mời bọn họ gia nhập.

Ngay lập tức, thương hội lại nước lên thì thuyền lên, từ một tổ chức trong nước đã biến thành liên minh thương nghiệp quốc tế.

Lại nói tiếp, mời được những chủ doanh nghiệp gia nhập vào vẫn là công lao của Amido.

Cùng lúc, cô ta tích cực khuyên thương hội rộng mở cửa, đồng thời cô ta cũng chủ động thuyết phục khắp nơi gia nhập liên minh.

Lúc này mới có cục diện như ngày hôm nay.

Thương hội ngày càng lớn mạnh, cơ cấu tổ chức vốn rời rạc lại không còn thích hợp nữa. Amido lấy sức một người, thúc đẩy thương hội đưa lên chương trình hội nghị cải cách.

Buổi hội nghị hôm nay chính là ngày cô ta chờ mong đã lâu, được tổ chức dưới sự âm thầm thúc đẩy của cô ta.

Hôm nay, không chỉ sẽ tuyên bố sớm sẽ thật sự quyết định ra cơ cấu tổ chức mới, còn muốn đề cử ra người được lựa chọn làm hội trưởng mới.

Thật ra chuyện đề cử tuyển cử cũng chính là một quá trình đi ngang qua sân khấu.

Amido một đường làm trong ngày tới nay, người trong thương hội có ai không bảo tốt, có ai không âm thầm giơ ngón tay cái lên.

Cô ta đã sớm được mọi người tán thành.

Đương nhiên, chuyện công nhận như vậy mà còn một ngày chưa trở thành sự thật lại không được tính.

Amido lén liên hệ với tầng lớp đứng đầu tổ chức, hứa cho rất nhiều lợi ích, giảng giải lý lẽ, mời bọn họ nâng mình lên.

Hôm nay, chính là ngày Cô Amido ta lên ngôi vị vinh quang!

Amido càng nghĩ tâm trạng càng sung sướng.

Cô ta vừa bước vào thang máy, một vị quản lý đại sảnh đã mỉm cười bước nhanh về phía trước.

Khách sạn này cũng thuộc sự sở hữu của một thành viên trong thương hội,

Trước kia hội nghị của thương hội đều được tổ chức ở trong này, cho nên nhân viên tương đối quen thuộc với các nhân vật quan trọng của thương hội.

- Quý cô Amido, cô đã tới rồi! Mời đi bên này!

Quản lý kia giơ tay chào đón.

Amido nhìn đối phương mỉm cười gật đầu.

Trong khách sạn hôm nay đã dành riêng một thang may cho các vị khách quý tới tham dự hội nghị.

Khi Amido đi về phía thang máy quản lý chỉ, thuận miệng dò hỏi:

- Ngài quản lý, người của thương hội chúng ta đã có ai tới chưa.

- Tính cả ngài thì khoảng gần hai mươi người.

Người quản lý kia mỉm cười trả lời.

- Thật sao?

Amido mỉm cười gật đầu.

Hội nghị lần này không phải là đại hội toàn thể thương hội, chỉ là hội nghị của những người đứng đầu thương hội tổ chức, tính cả cô ta và hội trưởng tổng cộng hai mươi bốn người.

Mà lúc này, người đã tới gần đủ.

Amido cũng tính toán tốt thời gian mới tới, dù sao nhân vật quan trọng ra sân không thể quá sớm, càng không thể tới muộn, chờ sau khi phần lớn mọi người đến mới xuất hiện sẽ càng được chú ý hơn.

Đây cũng là một môn học vấn.

Khi bước vào thang máy, cửa đóng lại, Amido vẫn nhìn người quản lý phía ngoài kia mỉm cười và gật đầu, thể hiện vẻ mặt hiền hoà thân thiết của cô ta.

Hôm nay tâm trạng của cô ta rất tốt, nhưng điều này cũng không liên quan tới tâm trạng, đây là phong thái khiêm tốn cần có của cấp trên.

Amido biết, ở bên ngoài mình có một biệt hiệu là "người đẹp thú hoang". Người không biết có thể cho rằng tính tình cô có lúc sẽ nóng nảy, nhưng thật ra không phải. “Thú hoang" ở đây là chỉ phong cách thương nghiệp của cô ta, bất cứ cơ hội nào cô ta đều sẽ hoàn toàn không do dự, đối mặt với đối thủ trong giới kinh doanh lại hoàn toàn không nương tay, giống như sài lang hổ báo.

Amido cảm thấy ở trường hợp công khai, mình tất nhiên nên thể hiện ra vẻ mặt dịu dàng nhiều hơn, để người ta mắt thấy tai nghe.

Thang máy nhanh chóng đến tầng mười, Amido dẫn theo trợ lý đi xuống cầu thang.

Bên ngoài đã bị bố trí hoàn toàn thay đổi, thảm đỏ mới tinh được trải từ cửa thang máy đến phòng hội nghị, dọc đường còn dùng hoa tươi để trang trí.

Đây rõ ràng là bố trí phù hợp cho cô ta lên ngôi, Amido càng nhìn càng cảm thấy tâm trạng cực tốt.

Tâm tình tốt, đôi chân mềm mại của Amido lại bước nhanh như gió, vẻ mặt rạng rỡ.

Amido bước vào phòng hội nghị đã thấy phần lớn người đứng đầu của tổ chức thương hội đều đang ngồi ở đó, từng nhóm người nói chuyện với nhau, cảnh tượng rất sôi nổi.

Amido đến đã nhanh chóng khiến cho mọi người quan tâm, những người này đều nhiệt tình cao giọng chào hỏi cô ta.

- Quý cô Amido, cô đã tới rồi.

- Hôm nay phong cách ăn mặc của cô đúng là quá đẹp.

- Từ trước tới nay, quý cô Amido chính là người phát ngôn cho gương mặt xinh đẹp và trí tuệ của thương hội chúng ta đấy.

- Quý cô Amido, lát nữa tôi phải chụp chung một tấm ảnh với cô mới được.

Trong sự nhiệt tình của bọn họ còn có chút lấy lòng.

Trong lòng Amido vui vẻ, trên mặt cười như gió xuân, chào hỏi với từng người.

Lúc này, hội trưởng chủ trì hội nghị còn chưa tới, tất cả mọi người ngồi ở dưới đài. Hai mươi mấy người thành ba hàng, trên ghế tựa đều có gắn tên nên tiện tìm chỗ ngồi.

Amido tìm được vị trí của mình, quả nhiên là chính giữa của hàng đầu, chỉ có điều sát bên cô ta còn có một vị trí trống, phía trên không dán tên.

Sau khi Amido ngồi xuống cũng vô ý mới phát hiện ra vị trí trống đặc biệt này.

- Đây là để lại cho ai thế?

Amido còn hỏi người bên cạnh.

Đối phương nhìn xong, hàm hàm hồ hồ nói:

- Không biết, không có tên à? Có phải là nhân viên nhầm, có lễ quên dán tên hay không?

Hội nghị quan trọng như thế, nhân viên chắc chắn sẽ phải xác nhận nhiều lần, sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này.

Amido suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu rõ.

Đây nhất định là chuẩn bị cho hội trưởng!

Đợi lát nữa hội trưởng sẽ lên đài phát biểu, nhưng sau khi hội trưởng mới lên, ông ta sẽ phải xuống dưới ngồi. Đây chính là để lại cho ông ta.

Sở dĩ không dán tên vì chắc sợ làm cho hội trưởng không thoải mái.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Amido chỉ mỉm cười, có phần khen ngợi sự tâm lý của nhân viên phục vụ.

Sau khi ném chuyện này ra sau đầu, Amido lại nghiêng người khẽ nói với người bên cạnh:

- Đúng rồi, ngài Peter. Mấy ngày qua, công ty Long Pot bên kia có liên lạc lại với ngài không?

Amido từ chối hòa giải với công ty Long Pot, tự nhiên không thể lấy sức một mình đi gánh vác, cũng liên lạc riêng với những người cùng mua sản nghiệp của công ty Long Pot. Những người đó gần như đều ở trong phòng này. Ngài Peter bên này còn mua tới mấy tầng.

Mà Amido lén đề nghị từ chối lời kêu gọi, ngài Peter này cũng là người đầu tiên đứng ra ủng hộ.

Amido muốn hỏi một câu xem bên phía Peter có nhận được tin tức hay không, hay cũng giống như mình.

- A, chuyện này à...

Peter cười ha hả nói:

- Công ty Long Pot không có tìm tôi.

Amido hơi kỳ quái nhìn về phía Peter, luôn cảm thấy ông ta sẽ trả lời không dứt khoát như vậy.

Nói tới chuyện này, hình như ông ta cũng không tích cực như mọi ngày.

Amido còn muốn nói thêm vài câu, lại thấy Peter cười áy náy với mình và chỉ vào người bên cạnh nói:

- Quý cô Amido, hội nghị sẽ lập tức bắt đầu rồi, tôi cần tranh thủ thời gian nên không thể nói chuyện được với ngài, tha lỗi tha lỗi.

Dứt lời, ông ta nghiêng đầu qua bên kia.

Amido nghi ngờ liếc nhìn ông ta rồi quay đầu, lại nói chuyện với người bên cạnh vị trí trống kia:

- Ngài Lame.

Người kia đang cúi đầu nhìn điện thoại, Amido gọi hai tiếng thì ông ta mới phát hiện ra.

- Sao vậy, quý cô Amido?

Đối phương mỉm cười hỏi.

- Ông cũng mua sản nghiệp ở chỗ Long Pot, bây giờ đàm phán có tiến triển mới chưa?

Amido hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận