Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2508: Tiếng trống trận vang lên (1)

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn trò chuyện một đoạn đường sau đó nói lời từ biệt rồi tách ra. Anh đi thẳng về chỗ ở. Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng còn gọi điện thoại cho Tưởng Quát, nói hôm nay mình đi đường nên hơi mệt, không đi thăm hỏi những người bạn bên ban Châu Á, nhờ Tưởng Quát chuyển lời hỏi thăm, xin lỗi thay cho anh.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng là tổng giám đốc sự nghiệp, còn kiêm mấy chức đã trở thành công thần bỏng tay nhất của tập đoàn, lại còn băn khoăn tới những người bạn cũ ở ban Châu Á, Tưởng Quát cũng rất cảm động, căn dặn Bạch Tiểu Thăng nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng thích ứng với chênh lệch giờ.

Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại thì đã đến ngoài cửa phòng mình ở.

Ngoại trừ bên phía Tưởng Quát, Bạch Tiểu Thăng thật ra còn nhờ Ôn Ngôn chào hỏi những người khác giúp.

Hôm nay, anh muốn đóng cửa từ chối tiếp khách, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến ngày mai.

Chỉ cần sắp gặp đại chiến, anh nhất định bình tâm tĩnh trí, điều chỉnh tâm lý tới trạng thái tốt nhất.

Nhưng đối với Bạch Tiểu Thăng, điều anh muốn làm không chỉ là điều chỉnh tâm lý, mà phải tĩnh tâm thôi diễn, cố gắng hết sức suy nghĩ ra tất cả tình huống có thể đột ngột phát sinh, suy nghĩ hết cách ứng phó với tất cả bất ngờ xảy ra.

Bạch Tiểu Thăng mở cửa và đẩy ra, khi anh bước vào, phát hiện Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều ở chỗ của anh. Bọn họ đang ở trong phòng khách, mỗi người ôm một laptop, im lặng làm việc.

- Anh trở về rồi à.

- Anh ăn xong rồi sao?

Nghe tiếng động ngoài cửa, hai người này vội vàng dời mắt khỏi màn hình máy tính, liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng và chào anh rồi lại chuyển tầm mắt về.

Tất cả quá trình đều không quá hai giây.

Bạch Tiểu Thăng cười, đi tới cầm ấm trà rót nước cho hai người, sau đó nhẹ nhàng đặt trở lại.

Nếu nói Bạch Tiểu Thăng là "cái đầu", chịu trách nhiệm vạch kế hoạch, bày bố cục, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chính là "tay chân" của anh, chịu trách nhiệm phần lớn các hành động quan trọng.

- Cái đầu" rất quan trọng, nhưng nếu tay mất linh, chân không chuyên cần, vậy tất cả đều trở thành không tưởng, chắc chắn sẽ chẳng làm nên trò trống gì.

Cho nên ở trong lòng Bạch Tiểu Thăng, hai người Lâm Vi Vi rất quan trọng.

Công việc của bọn họ cũng là quan trọng nhất!

Bạch Tiểu Thăng không quấy rầy hai người, anh đi vào phòng của mình, tự giam mình ở bên trong.

Không giống với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh phải luôn nhìn vào laptop, hận không thể một người không ngừng trao đổi với mười mấy người một lúc:

- công việc” tiếp theo của Bạch Tiểu Thăng rất đơn giản, đi tới trên giường khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, giống như lão tăng nhập định, tiến vào minh tưởng.

Mà ở trong đầu, ở một thế giới giả lập, Bạch Tiểu Thăng lại đối mặt với màn hình thông trời chạm đất, xem vô số tin tức lướt qua, lúc nào cũng trao đổi với Hồng Liên để tiến hành lập khuôn mẫu số liệu mới, phân tích tỷ lệ, nghĩ tới bất kỳ vấn đề nào có thể xuất hiện, đồng thời thử suy nghĩ ra vài loại sách lược ứng phó...

...

Khi Bạch Tiểu Thăng lại mở mắt ra, trong phòng không ngờ đã mờ tối, rõ ràng trời không còn sớm.

Bạch Tiểu Thăng vươn vai một cái và bước xuống giường, bật đèn rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

Không ngờ Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh vẫn còn ở đây. Nhưng bọn họ không đối diện với laptop để làm việc mà đang người uống trà, kẻ uống cà phê.

- Các người đang đợi tôi ăn cơm chiều sao? Chờ bao lâu rồi vậy?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi.

Lâm Vi Vi lập tức cười, đáp lại:

- Không lâu lắm. Bọn em mới cất laptop, ngồi xuống uống được nửa cốc cà phê. Bọn em vừa nói không biết chừng nào thì anh ra, kết quả anh lại đi ra luôn.

- Chúng tôi đã làm xong những việc cần làm rồi, đồng thời có thể bảo đảm không có sai sót. Bên anh thế nào?

Lôi Nghênh hỏi.

- Gầm tám phần, rất nhiều tình hình có khả năng biến đổi quá nhiều.

Bạch Tiểu Thăng trả lời.

Lôi Nghênh vỗ đùi, đứng lên:

- Vậy cũng tạm được rồi, mưu sự tại người, thành sự tại trời, bây giờ chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi, tôi cũng đói rồi.

Tiếp theo, ba người này cùng đi tới nhà hàng trong khách sạn.

Mãi đến khi ăn xong, bọn họ quay về phòng nhưng không ai nhắc tới công việc nữa.

Các phương diện đều được sắp xếp, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đã nói không có vấn đề, Bạch Tiểu Thăng lại tin tưởng không có vấn đề.

Mà chuyện Bạch Tiểu Thăng cần suy nghĩ, hai người Lâm Vi Vi đều biết chỉ có thể tự anh đi suy nghĩ vạch kế hoạch, mình không giúp được gì.

Công tác nên chuẩn bị trước đều đã được làm cẩn thận, thật sự không nghĩ ra có gì sai sót.

Ngày mai, người thật sự phải lên chiến trường chỉ có một mình Bạch Tiểu Thăng, bây giờ thật ra không bằng để cho anh được yên tĩnh một chút.

Ba người không hẹn mà cùng duy trì việc im lặng không nói, cũng là một sự ăn ý không cần trao đổi được hình thành sau nhiều năm hợp tác.

Đêm đó, ba người đều trở về phòng của mình để nghỉ ngơi từ rất sớm.

Suốt đêm không nói chuyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, ba người rời giường sớm, nên tập thể dục buổi sáng thì tập thể dục buổi sáng, nên chạy bộ thì chạy bộ, tất cả vẫn như cũ, không hề có gì khác.

Ăn sáng xong, Ôn Ngôn lại phái người tới mời Bạch Tiểu Thăng qua.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn theo Bạch Tiểu Thăng rời đi, sau đó liền vào phòng khách của Bạch Tiểu Thăng, tay ôm laptop sẵn sàng chiến đấu.

Điều bọn họ có thể làm là luôn giữ liên lạc với mọi nơi, làm tốt công tác trợ giúp từ bên ngoài và yên lặng chờ đợi tin tức, chờ mệnh lệnh.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đi tới văn phòng Ôn Ngôn, thấy được bất kể là vẻ mặt hay cách ăn mặc của Ôn Ngôn đều rất nghiêm túc.

Xem ra, anh ta cũng đặc biệt để ý chuyện này.

Hai người đóng cửa trò chuyện trong phòng làm việc hơn một giờ, chờ đến giờ mới cùng đi tới phòng họp số 1 của tập đoàn.

Hôm nay là cuộc họp thường kỳ hàng tháng nhưng không phải mỗi tháng đều mở cuộc họp như vậy.

Vào tháng lẻ, bọn họ sẽ họp qua video, vào tháng chẵn mới mở cuộc họp tại đây.

Mà lần này càng khác, bởi vì ngay cả ngài đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ quanh năm ở bên ngoài, hôm nay cũng sẽ bay trở về.

Nhưng theo lời Ôn Ngôn nói, chuyến bay này của Bạch Tuyên Ngữ đến trễ, có thể không tới kịp để tham dự cuộc họp, hoặc sẽ tới vào cuối giờ.

Điều này đối với bọn họ, không thể xem là một tin tức xấu.

Bạch Tuyên Ngữ đại diện chủ tịch hội đồng quản trị thật ra vẫn là một người bảo thủ, cố gắng duy trì tình trạng tập đoàn ổn định như hiện nay, rất không muốn thấy xung đột.

Còn nữa, ban đầu Phó tổng giám đốc Ma Căn là một trong những người ủng hộ anh ta lên vị trí hiện tại, anh ta đặc biệt nể trọng Phó tổng giám đốc Ma Căn.

Cho nên, nếu anh ta không thể tới kịp cuộc họp này cũng không phải là chuyện xấu đối với Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn, thậm chí có thể nói là có lợi.

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn nhanh chóng tới bên ngoài cửa phòng họp số 1, đẩy cửa đi vào.

Căn phòng này của tập đoàn Chấn Bắc gọi là phòng họp số 1, nhưng thật ra là ở phòng họp cỡ trung bình, trang trí bên trong lại rất thú vị.

Ở giữa là một cái bàn tròn cực kỳ lớn. Bàn tròn kia làm bằng gỗ lim vừa dày vừa nặng, ở chính giữa có khắc logo của tập đoàn được mạ vàng, lấp lánh lại lộ ra khí thế nghiêm trang.

Có người sẽ cười nói đây là một cuộc "hội nghị bàn tròn".

Xoay quanh bàn tròn bằng gỗ lim rất lớn là mười lăm cái ghế ngồi cũng bằng gỗ lim với kiểu dáng tinh tế, lưng ghế dựa cao chừng một người cao, nhìn rất có khí thế.

Mười lăm vị trí này chính là cơ cấu tầng cao nhất của tập đoàn Chấn Bắc, chủ tịch hội đồng quản trị, bảy phó tổng giám đốc lớn, sáu quản lý chính của bộ phận sự nghiệp, cộng thêm một bộ trưởng Bộ giám sát.

Cho nên cuộc gọi này còn được gọi là "hội nghị mười lăm người", đại biểu cho quyền lực cao nhất ngoài thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Chấn Bắc.

Vào giờ phút này, bên trong đã ngồi gần kín chỗ, chỉ còn lại ba cái ghế, theo thứ tự là đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ, phó tổng giám đốc Lộ Thành An bị bệnh nặng phải nhập viện, Ôn Ngôn của Bộ giám sát, phu nhân Margaret tổng giám đốc sự nghiệp của Bộ sự nghiệp thứ sáu cũng không có cách nào trình diện, nhưng có đại biểu ở lại trụ sở chính tham dự. Phó tổng giám đốc Ma Căn đã gật đầu đồng ý điều này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận