Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 314: Tôi muốn phí tổn thất tinh thần!



Lần này, Lâm Vi Vi không có ngăn cản, để cho người đem hai cái bàn kéo ra một cái khe hở, để Tống Trường Không đi vào.

Các người đúng là chỉ kéo ra một chút, hẹp như thế sao. . .

Tống Trường Không nhìn khe hở hẹp ở giữa hai cái bàn, có chút khóc cười không được, muốn quở trách Lâm Vi Vi, nhưng Thương Uyển Uyển ở bên cạnh nhìn. Ông ta cũng chỉ có thể thôi, đành phải từ khe hở lách qua.

Đường đường là tổng giám đốc, hiện giờ lại cảm thấy mình giống xuyên qua về thời cổ đại, miễn cưỡng để cho người ta đem cửa mở ra một khe hở, để đi vào làm thuyết khách. . .

Tống Trường Không thở dài.

Nhìn thấy người của phòng truyền thông internet mới, nghiêm túc đem cái bàn đẩy trở về, khe hở một lần nữa bị lấp kín.

Loại cảm giác này của ông ta, càng mãnh liệt hơn. . .

Tống Trường Không đã không rảnh so đo cũng chả còn sức để chửi!

Đối với thủ đoạn của Bạch Tiểu Thăng, ông ta kinh sợ cùng hiếu kỳ, đến tột cùng là dùng lá bài tẩy gì làm cho Thương Uyển Uyển phải cầu khẩn nhiều lần như thế.

Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, hiện nay trọng yếu nhất là ký kết!

Nhất là Thương Uyển Uyển dù không thêm một chút điều kiện nào cũng sẽ đồng ý ký kết! Còn có loại chuyện tốt này!

Tống Trường Không ban đầu nghĩ cũng không dám nghĩ!

Bây giờ, Tống Trường Không cũng mặc kệ Bạch Tiểu Thăng dùng thủ đoạn, mánh khóe gì, hiện nay chỉ muốn lập tức nhìn thấy cậu ta, kéo cậu ta tới, trước tiên giải quyết hợp đồng!

- Tống tổng, mời đi theo tôi.

Lâm Vi Vi dùng tay ra dấu mời.

Tống Trường Không gật đầu, dưới sự dẫn đường của nàng, xuyên qua đám người, vội vàng chạy về phía văn phòng của Bạch Tiểu Thăng.

Tại chỗ.

Thương Uyển Uyển trông ngóng mà đợi, ánh mắt tha thiết.

Trần Trường Khoảnh cùng một đám tổng thanh tra, cũng đang nóng nảy chờ đợi.

Trần Trường Khoảnh có ý dựa vào thân phận phó tổng của chính mình cứng rắn xông vào, nhưng lại cảm giác được ngay cả Tống Trường Không đều tốn thời gian phí công sức như vậy, chính mình nếu làm thế có lẽ chỉ tự chuốc nhục nhã làm mất mặt trước toàn bộ cao tầng của công ty. . .

Hắn sĩ diện, tự nhiên không chịu mạo hiểm như vậy, lúc này mới nhịn xuống, chờ đợi.

Bên kia.

Tống Trường Không đi theo Lâm Vi Vi, dùng thời gian ngắn nhất đến văn phòng Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi đồng thời gõ cửa, Tống Trường Không đã gấp không nhịn nổi đẩy cửa vào.

Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ở sau bàn làm việc, cúi đầu tô tô vẽ vẽ trên một trang giấy.

Nghe được động tĩnh, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Trường Không, không ngạc nhiên chút nào mà chỉ đứng dậy cười một tiếng,

- Ơ, Tống tổng đến sao.

Bạch Tiểu Thăng mặc dù không có ra ngoài, nhưng mà đối với chuyện bên ngoài thì rất rõ ràng.

Sớm có người qua đây báo tin. . .

- Bạch tổng, cậu thật tự đại a, tôi là tổng giám đốc mà muốn gặp cậu một lúc, đều phải trăm cay nghìn đắng a.

Tống Trường Không tức giận cười nói.

Ông ta cũng không phải thật sự tức giận, dù sao Bạch Tiểu Thăng có thể làm cho Thương Uyển Uyển một cái điều kiện không thêm liền ký kết, ông ta cao hứng còn không kịp.

- Tống tổng nói quá lời.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, vòng qua bàn làm việc, dùng tay làm dấu mời đối với Tống Trường Không, muốn để ông ta ra ghế sô pha ngồi.

- Vi Vi, pha trà.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng phân phó, Lâm Vi Vi giọng nói dứt khoát đáp lại.

- Uống trà? Miễn đi! Bạch tổng, bên ngoài bây giờ có một đám người chờ đó, Thương Uyển Uyển vội vã cùng cậu ký kết, cậu có tâm tư uống trà nhưng tôi không có a!

Tống Trường Không cảm khái.

Bạch Tiểu Thăng đúng là rất ổn định.

- Thương Uyển Uyển lại muốn cùng tôi ký hợp đồng sao?

Bạch Tiểu Thăng hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói,

- Nửa tiếng trước, thái độ của cô ta cũng không phải như thế này. Lúc đó tôi đã nói với, nếu cô ta cự tuyệt tôi, thì sau đó muốn ký, có cầu tôi, tôi chưa hẳn đáp ứng!

Bạch Tiểu Thăng nói lời này rất bá đạo, kiên cường.

Nếu đặt ở thường ngày, Tống Trường Không nhất định cho là Bạch Tiểu Thăng đang nói phét.

Hiện giờ, ông ta trực tiếp cho Bạch Tiểu Thăng giơ ngón tay cái.

- Bạch tổng, cậu thật trâu bò!

Tống Trường Không là nhân vật lớn biết kiềm chế như vậy cũng buột miệng nói ra cái từ này, thì có thể nghĩ ra được tâm lý cảm xúc của ông ta lúc này.

- Tôi rất tò mò cậu làm sao lại làm được như vậy. . .

Tống Trường Không lúc đầu không muốn hỏi, dù sao mỗi người đều có việc riêng của chính mình, nhưng thấy biểu hiện này của Bạch Tiểu Thăng, ông ta đúng là nhịn không được.

- Thiên cơ không thể tiết lộ.

Bạch Tiểu Thăng giống như thần côn, tươi cười giữ kín như bưng.

Tống Trường Không trong lòng uất ức.

Quả nhiên, tên này sẽ không nói với mình!

- Được! Cậu được, cậu rất giỏi! Bạch tổng của tôi, tôi không hỏi nữa!

Tống Trường Không nói,

- Bây giờ, Thương Uyển Uyển người ta đang ở trước đám đông cầu được gặp cậu, toàn công ty đều thấy được cậu mặt mũi rất lớn a! Giờ thì đi thôi, đem hợp đồng ký, cũng để lại cho người ta chút mặt mũi, mọi người ngày sau dễ nói chuyện.

Đều đến nước này, mặt mũi của Bạch Tiểu Thăng đã đầy đủ lớn rồi, cũng nên thỏa mãn đi.

Tống Trường Không thầm nghĩ.

- Thế không được, lúc đầu tôi bị Thương Uyển Uyển cùng Trần tổng đùa nghịch quá mức, tôi dù sao cũng muốn chút phí tổn thất tinh thần a.

Bạch Tiểu Thăng đường hoàng nói ra, sau đó chỉ Lâm Vi Vi,

- Còn có Vi Vi, cô ấy cũng muốn.

- A, còn có tôi sao?

Lâm Vi Vi giật mình, hoảng sợ nói.

Bạch Tiểu Thăng hướng về nàng chớp mắt, Lâm Vi Vi thuận theo gật đầu, nói rất khẳng định,

- Đúng vậy!

- Cậu đến cùng muốn thế nào a, Bạch tổng của tôi?

Tống Trường Không nhìn cái tên mềm không được cứng cũng không xong này, không cách nào, đành phải nói.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, quay người từ trên bàn cầm lấy một trang giấy.

Tờ giấy này, là tờ giấy Tống Trường Không nhìn thấy lúc đi vào, Bạch Tiểu Thăng đặt ở trên bàn tô tô vẽ vẽ.

Bạch Tiểu Thăng đưa tới, Tống Trường Không nghi ngờ nhận lấy, nhìn mấy lần, lập tức giật nảy mình.

- Bạch tổng, cậu cái này. . .

- Thương Uyển Uyển miễn phí làm một năm đại sứ quảng cáo, cho phòng truyền thông internet mới.

- Thương Uyển Uyển phải phối hợp với hoạt động tuyên truyền của phòng truyền hình điện ảnh của truyền thông Trung Kinh, cũng gắng sức phát triển nữ số hai Cao Á, nữ số ba Triệu Tiểu Huỳnh. . .

- Thương Uyển Uyển muốn. . .

Từng cái mục một, một hơi có mười mấy mục, toàn là tăng giá cả điều kiện với Thương Uyển Uyển.

Quá không bình đẳng. Hợp đồng. . .

Thứ này người ta đồng ý mới là lạ, quá mức!

Đây là cùng người ta hợp tác à, đây là để cho người ta tới bị chém, bị cậu rút gân lột da a. . .

Tống Trường Không thấy mà trong lòng rung động.

Lúc đầu nếu Thương Uyển Uyển người ta chịu ký kết, ngay cả nâng giá, Tống Trường Không đều sẽ đồng ý; Thương Uyển Uyển nói không cần bất kỳ điều kiện gì, ông ta đã mừng rỡ như điên.

Vị Bạch tổng này, hiện nay, đầy đủ nói cho ông ta biết cái gì gọi là làm việc hung ác, trái lại, làm cho đối phương xuất huyết nhiều!

Tống Trường Không rất sợ nếu đem ra Thương Uyển Uyển sẽ xé nát rồi ném vào mặt ông ta, sau đó nghênh ngang rời đi.

Không chỉ như thế, trên giấy còn có phần của Trần Trường Khoảnh.

- Trần Trường Khoảnh hết sức phá hư đoàn kết hữu ái giữa các phòng, thương tổn nghiêm trọng tình cảm giữa các đồng nghiệp, phải từ phòng game online lấy ra một phần tư tài chính, làm đền bù. . .

Tống Trường Không hoàn toàn tưởng tượng ra, Trần Trường Khoảnh lúc nhìn thấy cái này, sẽ nổi trận lôi đình như thế nào.

- Cái này. . . Cái này có chút quá mức a!

Tống Trường Không cũng đã gặp qua người thể diện quá lớn, nhưng cuối cùng còn có thể bảo trì bình thản.

- Một chút cũng không quá mức, ngài không đến, tôi cũng muốn đưa ra cho bọn họ xem.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Ngài đã tới, tôi bớt việc.

. . .

Giữa thang máy, đám người lo lắng chờ đợi.

Tống Trường Không ánh mắt phức tạp đi đến, trong tay cầm một trang giấy.

Tờ giấy này, làm cho ông ta có cảm giác nắm một trái lựu đạn đã tháo chốt an toàn.

- Tống tổng đã về, như thế nào rồi? !

- Bạch tổng đâu, Bạch tổng không có đi ra?

- Ngay cả Tống tổng đều không có khuyên được Bạch tổng à, ông trời của tôi!

Rất nhiều giọng nói kinh ngạc, đang nhỏ giọng nghị luận.

Tống Trường Không đến chỗ cái bàn chướng ngại vật, không nói một tiếng, yên lặng đem tờ giấy đưa cho Thương Uyển Uyển.

- Tôi đồng ý!

Thương Uyển Uyển chỉ nhìn thoáng qua, liền vội vã nói đồng ý.

Tống Trường Không thoáng cái choáng váng.

Thương tiểu thư, cô xem xong chưa, là chúng tôi cho cô thêm điều kiện, bóc lột, đoạt của cô đó!! !

Bạn cần đăng nhập để bình luận