Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2577: Bất ngờ liên hoàn (2)

Vào lúc Basil, Yuta đều thở hắt ra một hơi, tưởng có thể thuận lợi an bài, Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại không đi vòng đến cửa chính, mà tới gần một cửa phụ và đẩy cửa bước vào nhà hàng.

Hai người Basil, Yuta lập tức cứng đờ.

Cho dù là công nhân ngăn cản Bạch Tiểu Thăng cũng sửng sốt.

Cứ vậy mà đi vào trong à?!

- Vậy phải làm sao đây? Sao còn có một cánh cửa chứ? Cậu ta làm sao có thể đi vào từ chỗ ấy được!

Basil kinh sợ nói với Yuta bên cạnh:

- Các người không phải là dân chuyên nghiệp sao? Tại sao còn để cửa phụ chứ?!

Mặt Yuta tái xanh, vô cùng khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng đưa ra lời giải thích:

- Cửa chính đối mặt với con đường chính, lại gần và thuận tiện hơn. Cửa hông phải vòng ra ngoài nửa vòng, người bình thường ai sẽ đi vòng vào đó chứ?

Basil mặt lạnh, chỉ về phía dưới.

Ý là Bạch Tiểu Thăng đi cửa phụ, đã vào trong, anh nói với tôi điều này thì có tác dụng sao?

Yuta hít sâu một hơi, cố làm cho mình bình tĩnh lại, nói với Basil:

- Yên tâm, chúng tôi còn có an bài thứ ba nữa! Lần này nhất định sẽ thành công!

- Nếu thất bại nữa thì sao?

Basil cười lạnh nói.

Nhìn ánh mắt của Basil, Yuta có cảm giác như mình bị giễu cợt, rút luôn con dao găm từ bên thắt lưng ra, tức giận nói:

- Vậy tôi đi chém hắn!

Bên kia, sau khi Bạch Tiểu Thăng vào nhà hàng, anh đảo mắt nhìn qua, phát hiện trong những người khách có thể đếm được trên đầu ngón tay đang ngồi đây lại không có bóng dáng của Blanche đâu cả, trong lòng anh lập tức cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bạch Tiểu Thăng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cầm điện thoại lên bấm số gọi, muốn hỏi xem vì sao Blanche không ở đây.

Đúng lúc này, một nịch người đàn ông da trắng thấp béo chắc nịch đang cầm một bát canh nóng hổi, đi về phía Bạch Tiểu Thăng.

Đây cũng là sắp xếp thứ ba của Yuta, chế tạo ra sự cố bị bỏng ngoài ý muốn.

Thấy Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chỗ đó cúi đầu gọi điện thoại, hoàn toàn không đề phòng, mắt người béo da trắng kia sáng lên.

- Cô Blanche, tôi đến rồi. Cô đang ở đâu vậy?

Bạch Tiểu Thăng hỏi thăm qua điện thoại.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng áy náy của Blanche:

- Anh đến rồi à, tôi còn đang trên đường đi. Lúc vừa đi, không ngờ xe lại hỏng, phải kiểm tra tu sửa một một lúc lâu.

- Tài xế của cô nói với tôi là cô đã đi trước rồi cơ mà.

Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ không thể nào hiểu được.

Người da trắng béo mập cầm bát canh nóng hổi chỉ còn cách Bạch Tiểu Thăng hơn mười bước, thấy Bạch Tiểu Thăng nghiêng thân quay lưng lại ông ta, ông ta lập tức cười dữ tợn, cảm giác đã đến lúc ra tay.

- Thật sao, anh ta nói như vậy sao?

Blanche nói:

- Buổi sáng công việc của tôi nhiều, cho nên mời ngài Basil thu xếp hộ, có thể xuất hiện chút sai lệch.

- Ngài Basil à? Ông ta thu xếp giúp cô sao?

Bạch Tiểu Thăng cũng thấy có chút buồn cười.

Thật không biết ai mới là lãnh đạo của ai, nghĩ đến Blanche là con gái của chủ tịch Perros nên Phó chủ tịch Basil cũng phải ân cần khách sáo.

Trong giây lát, người da trắng béo mập cầm bát canh nóng lại bước tới gần sau lưng Bạch Tiểu Thăng thêm mấy bước, bát canh nóng này mà trút xuống, không nói đầu rướm máu hay không, cũng phải da tróc thịt bong.

- Được rồi, không vội, tôi có thể chờ cô thêm một lúc. Tôi xem thử có món gì ngon trước đã.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói, ánh mắt thoáng nhìn bóng ngược in trên cửa kính.

Chỉ trong chớp mắt, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ánh mắt của người da trắng béo mập.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng gần như theo bản năng đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi.

Canh nóng hắt vào trên bàn, bắn tới trên quần áo của Bạch Tiểu Thăng. Cái bát sứ vừa dày vừa nặng kia rơi vào trên bàn lại lăn xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh bắn ra khắp nơi.

Cảnh tượng náo nhiệt lại không tổn thương đến Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng để điện thoại di động xuống, rất bình tĩnh nhìn người béo mập lỡ tay lúc trên mặt thậm chí còn đang cười dữ tợn.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Bạch Tiểu Thăng, vẻ tươi cười trên mặt người da trắng béo mập kia dần biết mất, cuối cùng cố gượng cười nói:

- Đó là một chuyện ngoài ý muốn, anh tin không?

Bạch Tiểu Thăng làm sao có thể tin được. Vừa rồi tên mập này đập mình lại vừa chính xác vừa tàn nhẫn, nếu không phải mình nhìn thấy cái bóng in trên cửa sổ, chẳng phải đã bị trúng kế à.

- Anh là ai, tại sao muốn cố ý đập tôi?

Bạch Tiểu Thăng híp mắt lại, lạnh lùng nói.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân.

Bạch Tiểu Thăng xoay người nhìn lại, thấy một đám người đi tới theo cửa phụ mà mình bước vào trước đó.

Dẫn đầu chính là một người Châu Á với khí thế hung hăng, đi theo phía sau là một người đàn ông mặc áo da màu đen của dân đua xe, còn có hai người mặc đồng phục công nhân.

Phía sau nữa còn có bảy tám người.

Vẻ mặt người dãn đầu kia khó coi giống như ăn phân, thâm trầm nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong tay cầm một con dao găm.

- Xem ra, thật là có âm mưu từ trước.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn người béo mập phía sau, lại lạnh lùng nói.

- Anh hiểu rõ cũng vô dụng thôi, hôm nay anh nhất định phải nằm viện!

Yuta lạnh lùng nói.

Mục tiêu đáng chết này suýt nữa đập bát ăn cơm của bọn họ!

Vụ làm ăn này phải hoàn thành, cho dù đánh, sau đó ngụy trang thành bang hội đánh nhau cũng được.

- Xem ra các người đã có âm mưu thật.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn bên ngoài nhà hàng, trầm giọng nói:

- Theo lẽ thường, ở đây tôi không có kẻ thù, người mời tôi tới chính là Blanche, cô ấy hình như cũng chẳng có lý do gì để hại tôi. Cô ấy nói với tôi là ngài Basil giúp cô ấy thu xếp chuyện này. Vậy tôi muốn... chuyện hôm nay là do ngài Basil bày ra đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía sau đám người kia:

- Ngài Basil ở đây à? Đi ra gặp một lần đi.

Vẻ mặt đám người Yuta nhất thời khó coi.

Bạch Tiểu Thăng lại gọi vài tiếng, chỉ thấy từ phía sau đám người có một người đàn ông đeo kính râm lớn vòng ra.

Lúc người kia đi ra đã tháo kính râm xuống, đó chính là Basil.

Cuối cùng Basil không chịu nổi muốn đến xem, nào ngờ được Bạch Tiểu Thăng còn tinh ranh hơn cả quỷ, không ngờ trong giây lát đã đoán được là ông ta đứng phía sau giở trò.

Nhưng cũng không sao.

Các cameras trong nhà hàng này đều đã bị phá hỏng, Bạch Tiểu Thăng không có chứng cứ thì làm gì được ông ta.

- Ngài Bạch Tiểu Thăng, chuyện này, ngài cũng không thể hoàn toàn trách tôi được. Ngài cũng biết là ngài nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của Hội đồng quản trị, chúng tôi chỉ có thể mời ngài nằm viện mấy tháng, sẽ không lấy mạng của ngài đâu.

Basil mỉm cười nói.

Trong tưởng tượng của ông ta, Bạch Tiểu Thăng sẽ tức giận. Nhưng trong thực tế, Bạch Tiểu Thăng lại không làm vậy, ngược lại giơ tay lên, lật điện thoại về phía Basil.

Basil thấy thế, vẻ tươi cười liền biến mất:

- Ngài đang làm gì vậy?

- Quay phim.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Vừa rồi ông nói Hội đồng quản trị muốn ra tay với tôi, tôi đều đã ghi lại.

Vẻ mặt Basil chợt biến đổi.

- Ở Ganand, bị tố cáo mưu sát cấp một là lỗi gì?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Basil thầm rùng mình, vội nói:

- Tôi không nói chúng tôi muốn mưu sát ngài, chỉ nói muốn ngài đi nằm viện mấy tháng thôi.

- Đó chính là cố ý gây thương tích, được lắm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Vừa rồi không ghi âm, nhưng mấy câu này đã được ghi âm rõ ràng rồi.

- Cậu đùa giỡn tôi à!

Basil chợt nghẹn thở, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, quay mặt nói với Yuta:

- Đi cướp điện thoại di động của hắn!

Yuta với vẻ mặt thâm trầm lập tức gật đầu, lại phát hiện Bạch Tiểu Thăng đưa điện thoại về phía mình.

Yuta mới vừa bước lên một bước, Bạch Tiểu Thăng lại quát một tiếng:

- Chờ đã!

Yuta không hiểu nguyên nhân, nghi ngờ dừng lại, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Bạch Tiểu Thăng nói câu tiếp theo.

Sau đó, bọn họ thấy Bạch Tiểu Thăng cất điện thoại đi:

- Được rồi, tôi vừa truyền lên trên mạng, cho dù các người có đập điện thoại của tôi cũng vô ích thôi.

Basil, Yuta lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu.

Sao người đàn ông này lại có thể giảo hoạt như vậy chứ!

Basil không ngừng gào thét nói:

- Đánh hắn tàn phế cho tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận