Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 632: Con có muốn lấy chút làm đề bài?



- Đến, đến, ngồi đi!

Giáo sư Hoắc Đông trên mặt nở nụ cười, nhường chỗ cho Phùng Ly – môn sinh đắc ý nhất ngồi xuống ghế sofa. Còn tự mình rót một ly nước cho nàng.

- Lão sư, để con làm cho.

Phùng Ly cười nói.

Viện trưởng Hoắc Đông lại kiên trì rót nước cho nàng.

Nhìn Phùng Ly đón lấy chén nước, viện trưởng Hoắc Đông cười nói:

- Biết Tiểu Phùng muốn tới, sư mẫu của con còn dặn đi dặn lại, nói ta nhất định phải đưa con về nhà ăn cơm chiều. Hôm qua, con cho người đem cái bao đồ vật lớn nhỏ tới cửa cũng là quá nhiều. Con đứa nhỏ này, tới thì tới, còn đưa thứ gì a.

Viện trưởng Hoắc Đông tựa như một vị trưởng bối hiền hòa, không ngừng líu lo, càu nhàu, lại làm lòng Phùng Ly ấm áp.

Thời học đại học, vị giáo sư này đối với nàng luôn thêm phần chiếu cố, sư mẫu cũng coi nàng như con đẻ.

Hai người có một người con gái duy nhất, người đó cũng xem nàng như chị gái ruột.

Những năm này, Phùng Ly tại Linshen (Lâm Thâm) nhưng chưa bao giờ quên gọi điện thăm hỏi, gửi lễ vật cho lão sư vào ngày lễ, ngày tết.

Hai bên so sánh còn thân hơn người nhà.

Phần tình cảm này đủ quý giá.

Mắt thấy của tóc lão sư càng ngày càng hoa râm. Khóe mắt, đuôi lông mày khi nhíu mày càng như đao khắc, lão sư dần dần già đi rồi.

Trong lòng Phùng Ly, cũng có chút phiền muộn.

- Ta nghe con nói trong điện thoại, tập đoàn của các con muốn tổ chức một đợt tập huấn ban cấp quốc tế tại trường học của chúng ta. Học sinh cũng là tổng giám đốc cấp tinh anh, con đảm nhiệm giảng viên. Tiểu Phùng của ta quả nhiên lợi hại!

Giáo sư Hoắc Đông cười ha ha nói.

Trong lời của hắn có mấy phần tự hào.

Phùng Ly là học sinh đắc ý nhất của hắn mấy năm gần đây. Thiên phú của nàng tuyệt đối là kiệt xuất nhất trong mấy ngàn dặm.

Tuổi còn nhỏ đã là tiến sĩ kinh tế học, quản lý học không phải người đồng lứa có thể so sánh được.

Năm đó giáo sư Hạo Đông vì yêu quý nhân tài liền toàn lực giúp đỡ nàng, vì nàng che gió che mưa, giúp nàng tập trung tinh thần nghiên cứu học vấn.

Bây giờ nhìn học sinh của mình càng lúc càng có tiền đồ, giáo sư Hạo Đông cũng cảm thấy rất vui mừng.

- Lão sư, ngài quá khen rồi. Giảng viên chỉ là danh nghĩa, kì thật con càng giống giám khảo, phụ trách giai đoạn khảo hạch thứ nhất thôi. Trong những người kia cuối cùng sẽ sinh ra một vị đồng cấp bậc với con. Cho nên bọn họ cũng rất lợi hại, trong lòng con cũng không có ngọn nguồn. Phùng Ly cười nói.

- Con, con nhóc này chỉ biết khiêm tốn.

Hoắc Đông lơ đễnh nói một câu.

Thầy trò hai người hàn huyên, trò chuyện hết chuyện này đến chuyện kia, từ chuyện lý thú hằng ngày tới chuyện công việc.

Nói đến đoạn rôm rả, bệnh nghề nghiệp của giáo sư Hoắc Đông lại phát tác, bắt đầu kết hợp tin tức nóng cùng phương diện kinh tế học, quản lý học của Phùng Ly tiến hành nghiên cứu, thảo luận.

Trong đó, cũng có cả ý đồ “khảo bài” cô học sinh cũ này.

Phùng Ly đĩnh đạc trình bày một ít kiến giải làm Hoắc Đông không nhịn được gật đầu liên tục.

Sau khi tốt nghiệp, Phùng Ly đã trải qua ma luyện của thực tiễn, quan điểm càng thiết thực hơn, cùng với học viện của Hoắc Đông theo trường phái Tri thức so sánh ngược lại vô cùng thú vị.

Trò chuyện một chút, giáo sư Hoắc Đông hưng phấn đứng lên:

- Tiểu Phùng, một số quan điểm của con có dẫn dắt rất lớn với ta. Gần nhất ta đang cấu tứ một cuốn sách, nói về vấn đề cộng sinh của doanh nghiệp và thành thị. Trong đó cũng có rất nhiều nội dung dính dáng tới kinh tế học, quản lý học. Gần nhất ta đang nghiên cứu một nội dung rất có ý tứ, con xem nè!

Viện trưởng Hoắc Đông nhanh chân đi đến một góc của văn phòng.

Nơi đó có mấy tấm bảng đen, làm thành một vòng.

Giáo sư Hoắc Đông đem chúng mở ra một lượt.

Tấm ở chính giữa viết một nhóm chữ lớn cứng cáp bằng phấn trắng: Con đường thành thị quật khởi.

Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: Mô hình doanh nghiệp mới - thành thị đồng hóa.

Trừ cái đó, những tấm bảng đen còn lại cũng lít nha lít nhít chữ.

- Nhiều năm không thấy mà chữ viết bảng của lão sư vẫn đẹp như vậy.

Phùng Ly trêu ghẹo.

- Nhìn nội dung bên trong.

Hoắc Đông gõ gõ lên bảng đen, cười nói.

Giống như nhắc nhở học sinh thất thần, chú ý trọng điểm.

Phùng Ly bắt đầu xem những nội dung bên trong bảng.

Nội dung thể hiện vấn đề xí nghiệp khiên động ngành nghề, thị chính dẫn đầu, tái tạo hình tượng thành thị, chế tạo thành thị hình thức mới, khiến thành thị phát triển tác động ngược lại ngành nghề, cuối cùng làm doanh nghiệp thu lợi.

Nội dung thì chỉ như thế, nhưng khiến Phùng Ly nhìn thấy một hơi thở sinh trưởng mạnh mẽ, tuần hoàn cường thịnh.

Đôi mắt đẹp của nàng trừng lớn, không nhịn được lại đọc lại một lần nữa.

Tư tưởng mạnh như thác đổ, linh cảm vững chãi như núi.

Phùng Ly thán phục không thôi, kinh ngạc đến líu lưỡi.

- Lão sư, đây là tư tưởng của ngài sao. Thật quá lợi hại! Không hổ là thầy giáo của con!

Phùng Ly tán thưởng từ đáy lòng. Hoắc Đông lập tức cười:

- Ta không kì quái con có thể tán thành, có thể nhìn thấy những thứ lợi hại này sao. Thứ này quả thật không tệ, nhưng mà con đoán sai rồi những thứ này không phải xuất phát từ tay ta.

Hoắc Đông nhìn về phía bảng đen, ánh mắt hiện ra vẻ tán thưởng:

- Không phải ngài, thế thì còn là ai có thể đưa ra cách nghĩ sáng tạo này?

Phùng Ly kinh dị hòi.

- Mô hình này sau khi hoàn thiện về lý luận có thể làm chấn động giới học thuật, thậm chí thúc đẩy tới thử nghiệm, đây chính là hình thức cả hai cùng có lợi!

Không lẽ là bạn của giáo sư hay là cấp độ Đại sư lợi hại hơn?

Phùng Ly thầm hỏi.

- Bộ lý thuyết này là một giám đốc công ty ở Trung Kinh đưa ra. Tiểu Phùng, con chỉ coi nó là một bộ lý luận, một mô hình sao?

Hoắc Đông lắc đầu cười nói:

- Tại Trung Kinh nó đã được áp dụng vào thực tế, thậm chí đã lấy được thành tích. Có tin đồn, chỉ cần 10 năm thị chính quy hoạch, sẽ mở rộng suy nghĩ, tăng tốc phát triển!

Trong thanh âm giáo sư Hoắc Đông chứa đầy chờ mong.

- Thật sao?

Phùng Ly có chút không tin tưởng.

- Có tin tức còn nói tỉnh An Giang lớn hơn tỉnh chúng ta đang cực lực phát triển mô thức này.

Giáo sư Hoắc Đông bổ sung.

Phùng Ly nhìn bảng đen mà khó có thể tin, cô lại nhìn giáo sư.

Bộ lý thuyết này không xuất phát từ học giả mà lại thuộc về chủ của một doanh nghiệp, còn được áp dụng rộng rãi? Thu được thị chính, chính phủ tán thành?

Người nào có thể có trí tuệ như thế, thủ đoạn như thế, đưa cái mới ra rồi gấp rút vận động áp dụng vào thực tế?

Phùng Ly không nhịn được muốn gặp mặt một lần.

Nàng luôn tại Linshen (Lâm Thâm), không biết rõ động tĩnh bên này, không biết An Giang còn làm đợt tranh tuyển công ty gương mẫu.

Lúc này trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm – dạng người này nếu có thể đến tập đoàn thì tốt biết bao!

- Cũng không biết loại yêu nghiệt nào, hạng nhân kiệt gì mới có thể có ý nghĩ sáng tạo như thế.

Hiện tại trong phòng lịch sử của trường học có người liên tục hắt xì vang dội khắp phòng, làm người trong phòng nhao nhao nhìn sang, trong mắt đầy bất mãn.

Bạch Tiểu Thăng áy náy cười một tiếng, cấp tốc chạy ra một góc không người.

- Đây là ai mắng mình đây?

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Trong văn phòng, giáo sư Hoắc Đông mỉm cười nhìn học trò của mình:

- Ta đem bộ lý thuyết này mô hình hóa, lý luận hóa, trong quá trình sinh ra rất nhiều nghi vấn và suy nghĩ hữu ích. Trong đó có một phần rất có lợi với người lãnh đạo doanh nghiệp.

- Tiểu Phùng, con làm giám khảo, có muốn lấy chút vấn đề này đi làm đề bài không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận