Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1786: Có ý định giết người! (2)

- Ồ, sao các người còn chưa đi vậy?

Tây Nhã cầm bánh gato muốn ăn, lại thấy hai người hầu bàn vẫn đứng ở bên cạnh thì không nhịn được nói.

- Thưa cô, đây là sản phẩm mới trong cửa hàng chúng tôi, sau khi cô thử xong, mong hãy nói cho chúng tôi biết cảm giác.

Người hầu bàn kia mỉm cười và nói.

Tây Nhã gật đầu và cầm bánh gato bỏ vào trong miệng.

Lâm Vi Vi bưng cà phê lên muốn uống.

Người hầu bàn mỉm cười, nhưng không nhìn người đẹp, mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng tiếp theo, anh ta cảm giác trước mắt tối sầm, một vật bay tới, đồng thời có chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt, lên mắt, làm anh ta theo bản năng nhắm mắt lại.

Bốp một tiếng, chén cà phê trực tiếp đập vào trán anh ta và vỡ vụn.

Lực ném mạnh như vậy, trực tiếp làm cho anh ta ngã về phía sau, đụng đổ chiếc bàn.

Cạch.

Có tiếng đồ vật liên tiếp rơi xuống đất.

Lâm Vi Vi ngây người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong tay cô đã không còn đồ. Cái chén cà phê bay ra ngoài kia chính là của cô. Bạch Tiểu Thăng đã cướp lấy nó và ném ra ngoài.

Cùng lúc đó, bánh ga-tô của Tây Nhã cũng bị người cướp đi. Đó chính là Lôi Nghênh

Tây Nhã cắn hút không nói, liếc thấy người hầu bàn bị đánh ngã, cà phê còn xối đầu đầy thì hoàn toàn ngây người.

Bên kia, Ađam, Just cũng sửng sốt.

Đang yên đang lành, sao bọn họ lại đột nhiên ra tay

Hai người còn chưa hiểu được, Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh lại hoàn toàn không do dự, đồng thời trở nên hung bạo.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng ở dưới bàn đạp Lôi Nghênh một cái, lại thêm chút ám chỉ, Lôi Nghênh đã kịp phản ứng ra.

Lúc này, một người hầu bàn khác thấy tình thế không đúng liền ném khay ra và nắm lấy một thanh đao sắc bén phía dưới.

Nhưng hắn căn bản không kịp sử dụng, đã bị Lôi Nghênh đạp trúng bụng, bay ra ngoài.

Cũng ầm một tiếng, hắn đập rơi một đống đồ.

- Các người điên rồi sao, vì sao lại đánh người?

Tây Nhã sợ hãi kêu lên.

Trả lời cô là một họng súng đen ngòm.

Người hầu bàn bị chén cà phê ném ngã trước đây không ngất đi, cho dù trên gương mặt đầy máu nhưng vẻ mặt vô cảm, ngoại trừ ánh mắt lạnh lùng tàn khốc ra thì không có vẻ gì khác thường, giống như kẻ vỡ đầu không phải là mình vậy.

Hắn trực tiếp rút súng chỉ thẳng vào Bạch Tiểu Thăng, từ góc độ đó cũng là nhằm ngay vào Tây Nhã.

Trong nháy mắt khi thấy nòng súng tối đen, trong đầu Tây Nhã lập tức trống rỗng

Cảnh tượng bị người dùng súng chỉ vào đầu vô cùng khủng hỏng, nhưng cô ta là chuyên gia đối phó với khủng hoảng đáng lẽ đầu óc phải nhanh chóng hoạt động.

Nhưng nguy hiểm tới quá đột ngột làm cho cô ta không kịp đề phòng

Vào lúc này, người hầu bàn đang rút súng ngắm chuẩn, một con dao ăn đã bay đến trước mắt hắn.

Người ném ra dao ăn tất nhiên là Bạch Tiểu Thăng.

Người hầu bàn này gần như theo phản xạ có điều kiện, vung cánh tay cầm súng lên hất bay con dao ăn kia.

Loại tốc độ phản ứng này cũng khiến cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy kinh hãi.

- Xảy ra chuyện rồi.

Ở phía xa, Ađam đã lấy lại tinh thần và kịp thời kêu lên.

Ađam nhanh chóng rút súng và tháo chốt bảo hiểm, nhanh chóng bắn về phía người hầu bàn cầm súng.

- Bằng bằng.

Hai phát súng đều thất bại.

Ađam luôn khoe khoang mình là chuyên gia bắn súng nhanh, nhưng lúc này trong lòng không bình tĩnh khiến khả năng chính xác mất đi. Thứ hai, người hầu bàn này thật sự giống như ma vậy, sau khi đánh bay con dao ăn, anh ta lập tức lao ra ngoài và trốn ở bên cạnh một bức tường cao chừng nửa người. Dưới những động tác liên tiếp như vậy, anh ta còn có thể bắn trả hai phát về phía Ađam, trong đó có một phát gần như lướt qua mặt của Ađam. Ađam sợ đến mức mất hồn mất vía, vội vàng trốn đến sau một bức tường thấp khác.

Just phản ứng chậm hơn, cũng vội vàng rút súng bắn hai phát, theo Ađam tránh tới sau bức tường.

Trước đó, bọn họ không cho rằng việc bảo vệ con tin có gì nguy hiểm.

Nhưng không nghĩ đến, kẻ giết người lặng lẽ tới gần khiến cho bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng.

Lôi Nghênh và một người hầu bàn khác đang đấu với nhau. Đối phương rút súng liền bị Lôi Nghênh đá bay, nhưng lấy bản lĩnh của Lôi Nghênh, không ngờ không thể bắt được hắn ngay lập tức, ngược lại để cho hắn chạy nhanh như thỏ, trốn tới sau bức người của kẻ đồng phạm.

Đối phương có súng, Lôi Nghênh không đuổi theo mà nhanh chóng lùi lại.

Trong lúc đó, Lôi Nghênh nhặt đồ ném về phía bên đó, mấy lần ngăn cản được nòng súng thò ra ngoài.

Trong lúc đó, Bạch Tiểu Thăng cũng kéo Lâm Vi Vi chạy nhanh đến trốn sau bức tường chỗ Ađam, Just.

Nơi này lớn như vậy, nhưng thật sự không có mấy chỗ có thể ẩn nấp được.

Bên trong quán cà phê đã có người rút súng bắn, nhưng không có tiếng hét chói tai nào. Cửa hàng trưởng và nhân viên lúc trước cũng không thấy đâu. Chắc bọn họ đã bị đối phương xử lý rồi.

Tây Nhã cầm súng trong tay, trốn sát bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Khi Lôi Nghênh chạy về và trốn vào sau tường, còn ném hai cái ghế về phía đối diện.

Người to con này đi nhanh như gió, tiện tay ném đô lại chính xác vô cùng, thật sự làm cho Just ló đầu ra nhìn cũng phải kinh ngạc.

- Năng lực này, bản lĩnh này còn làm kinh doanh sao?

Just không nhịn được nuốt nước bọt và nói với Ađam.

Ađam không có tâm trạng buôn chuyện với anh ta, khẩn trương quan sát phía đối diện.

Lôi Nghênh thuận lợi trở lại bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, trốn sau bức tường thấp, đám ám sát đối diện lại không bắn nữa.

Ađam muốn bắn súng lại bị Bạch Tiểu Thăng kéo lại.

- Tiết kiệm đạn đi. Bức tường thấp dài như vậy, ai biết hắn chạy tới chỗ nào, nổ súng lung tung chỉ làm lộ mục tiêu của mình mà thôi. Trong kinh doanh, khi không hành động thì thôi, một khi hành động lại phải thấy hiệu quả, nổ súng cũng thế.

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn nói:

- Còn nữa, trình độ bắn súng của đối phương cao hơn anh, anh phải cẩn thận hơn, giữ được mạng sống mới là quan trọng nhất.

Ađam khẩn trương cầm súng nhìn Bạch Tiểu Thăng, thấy anh bình định như thế, anh ta theo bản năng liên tục gật đầu, đặc biệt nghe lời.

- Đối phương hẳn là cao thủ bắn súng. Vừa rồi, nếu không phải là mục tiêu chính là chúng tôi, cậu đã trúng đạn rồi.

Lôi Nghênh nhìn Ađam mỉm cười và nói:

- Thế nào? Thực chiến không giống như mô phỏng trong học viện, bia cố định và bia di chuyển sẽ không bắn trả, người mô phỏng cũng sẽ không lấy mạng người. Bây giờ trong lòng không bình tĩnh nên tay cũng không vững rồi đúng không.

Adam nuốt nước bọt, tâm cao khí ngạo gì đó đã sớm chạy lên chín tầng mây rồi.

Nói thật, hắn đã từng tham gia thực chiến, nhưng đám trộm cắp đều là người mới, lại thêm bên cạnh có rất nhiều đồng đội, tất nhiên cũng vững tay hơn, có thể áp chế đối phương. Nhưng đối mặt với người giỏi hơn mình, có thể lập tức bị giết chết nên anh ta khẩn trương khủng hoảng cũng là chuyện có thể tưởng tượng được.

Ađam không nhịn được quan sát Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh.

Không thật sự đối mặt với nguy hiểm tuyệt đối sẽ khó có thể cảm nhận được khi đứng trước sống chết đáng sợ tới mức nào.

Mấu chốt là hai người này không sợ sao?

Ngoại trừ người phụ nữ Trung Quốc với sắc mặt trắng bệch nhưng cắn môi không lên tiếng, Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh tự nhiên không có chút phản ứng nào, tố chất tâm lý này cũng quá mạnh mẽ đi

Just cũng sửng sốt nhìn bọn họ, trong mắt có phần kính phục.

Ánh mắt Tây Nhã cũng trở nên khác thường.

Những người này mà là nhà kinh doanh gì chứ? Dân kinh doanh chân chính đối mặt với loại cục diện này còn bình tĩnh hơn cả nhân tài giỏi nhất trong trường cảnh sát bọn họ sao?

Thật ra, Lôi Nghênh từ trong mưa bom bão đạn đi ra, thản nhiên trước chuyện như vậy là bình thường. Bạch Tiểu Thăng lại không bình tĩnh như vậy, chỉ có điều khi nhận thấy được có nguy hiểm, Hồng Liên đã tăng mức độ a-đrê-na-lin và tốc độ phản ứng thần kinh cho anh, đồng thời kích thích khiến trong thân thể anh phát sinh một loại vật chất bình tĩnh.

Bây giờ ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhạy bén, phản ứng nhanh, tim đập khẩn trương cũng bị khống chế xuống, tự nhiên giống như bản thân đã trải qua trăm trận chiến.

- Vừa, vừa rồi, anh, anh làm sao nhận ra được hai người này có vấn đề chứ?

Tây Nhã cắn môi, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng khẽ hỏi thăm.

Vừa rồi, nếu không phải Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra trước và có phản ứng đầu tiên, sợ rằng bọn họ đều đã tiêu đời rồi.

Nghĩ đến, chắc trong bánh ga-tô và cà phê có độc.

Bạch Tiểu Thăng dọc theo mép tường liếc nhìn ra bên ngoài và khẽ nói trả lời:

- Không phải là khủng hoảng xảy ra mới khiến cho cô bình tĩnh ứng phó, cô phải sớm phát hiện ra khủng hoảng, chú ý quan sát nhiều hơn... nắm thêm chút kiến thức là được.

Bạch Tiểu Thăng thu hồi lại tầm mắt và nhìn Tây Nhã cười, cảm giác cơ hội giảng bài đã tới.

- Hình xăm trên tay người kia, không phải người bình thường nào cũng nên có, trong đó có ý nghĩa gì thì sau này cô kiểm tra sẽ biết.

- Bọn họ nói đưa món mới tới đều là những thứ tôi đã thấy trên thực đơn, bởi vậy bọn họ căn bản là nói dối.

- Mặt khác, khi bọn họ cầm khay không phải cách cầm khay của hầu bàn bình thường, khay được hạ thấp để giấu thanh đao phía dưới.

- Còn nữa, ánh mắt của bọn họ có vẻ mờ ám, trong này có các phương diện liên quan đến biểu cảm học và tâm lý học, còn có rất nhiều thứ khác nữa.

Tây Nhã đã nghe tới ngây người, nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ không thể tin nổi.

Bạch Tiểu Thăng thấy vẻ mặt của cô ta còn có tâm tư trêu một câu:

- Cô muốn học thì tôi có thể dạy cho cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận