Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1766: Một đường ánh rạng đông

Liên minh cảnh sát của mười hai nước tổ chức một lần liên kết điều tra về Bạch Tiểu Thăng, chẳng những có các Cục cảnh sát và ban ngành liên quan tham dự, còn có thể có vài người liên quan nhận lời mời trong đoàn dự thính. Landvo tất nhiên vô cùng vui sướng khi có thể được mời tham gia dự thính,.

Nếu như không thể tận mắt nhìn thấy người mình chán ghét gặp xui xẻo vì bố cục mình bày ra, vậy còn có ý nghĩa gì nữa!

Khi Kathleen thông báo với Landvo, bên Bạch Tiểu Thăng cũng nhận được thông báo chính thức.

Đương nhiên, thông báo chính thức này là do người của đoàn luật sư mang đến.

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi đã chú ý thấy Liên minh cảnh sát của mười hai nước đưa ra từng tuyên bố rất cứng rắn ở trên truyền thông.

Khi biết được tin tức chính xác, Lâm Vi Vi quả thật vừa sợ lại vừa giận.

Lúc này, bọn họ sắp nướng anh Tiểu Thăng của cô trên lửa, cô sao có thể không nóng nảy tức giận được.

- Vân Quang Chi kia rõ ràng có năng lực, cũng nhận thấy được trong này có vấn đề, còn được anh Tiểu Thăng tặng đồng hồ cùng tin tức, không ngờ ông ta lại khoanh tay đứng nhìn. Tại sao lại như vậy chứ? Ông ta quả thật không xứng với danh hiệu của mình, không xứng làm quản lý thường vụ sự vụ của Liên minh cảnh sát của mười hai nước cả đời!

Lâm Vi Vi tức giận nói.

Lâm Vi Vi thật ra rất ít khi oán trách, phẫn nộ một người chưa từng gặp gỡ như vậy.

Bởi vì người gặp chuyện không may là Bạch Tiểu Thăng, nên cô mới sốt ruột oán trách và phẫn nộ.

Bạch Tiểu Thăng có kể cho cô nghe chuyện anh và Vân Quang Chi gặp mặt.

- Liên minh cảnh sát của mười hai nước là một cơ cấu mang tính quốc tế, không phải chỉ một người quyết định sách lược. Nếu quyết định thật sự được đưa ra, Vân Quang Chi chưa chắc có thể can thiệp. Hơn nữa, lúc đó ông ấy có hỏi anh có muốn 'phần thưởng' không, là anh kiên trì không nhận, sao có thể trách người ta được chứ.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại nhìn rất thoáng.

Dù sao lúc ấy cho dù anh cần, Vân Quang Chi cũng chưa chắc đồng ý, ngược lại không bằng hào hiệp một chút.

- Hơn nữa người ta đâu có nghĩa vụ phải giúp anh đâu.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Lâm Vi Vi chỉ cảm thấy mình rất tức giận, thậm chí rất tức giận với bộ dạng “không sao cả” của Bạch Tiểu Thăng, cô lại không thể nào phản bác được lời anh nói, chỉ đành bĩu môi khó chịu.

Bạch Tiểu Thăng cười, an ủi:

- Được rồi được rồi, không phải là còn một tuần nữa sao? Nói không chừng đến lúc đó tình hình sẽ có thay đổi. Biết đâu Lôi Nghênh gọi điện thoại tới, nói tìm được bằng chứng giúp anh rửa sạch tội danh thì sao.

Không nhắc tới Lôi Nghênh thì thôi, vừa nhắc tới, Lâm Vi Vi giống như tìm được chỗ phát tiết vậy.

- Lôi Nghênh thường ngày vênh váo, thời điểm mấu chốt thì giống như xe tuột xích, anh ấy đã đi bao lâu rồi mà vẫn không có tin tức gì vậy! Em phải gọi điện thoại chất vấn một hồi, anh ấy mà còn không tìm được chứng cứ gì hữu dụng, em sẽ mắng anh ấy một trận!

Lâm Vi Vi tức giận nói.

Bạch Tiểu Thăng biết cô đang nổi giận nên không xem là thật, chỉ cười.

Đúng lúc này, cửa được đẩy ra, một bóng người bước nhanh vào và trêu ghẹo:

- Sao Vi Vi tức giận như vậy, còn muốn gọi điện thoại mắng anh à?

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi kinh ngạc nhìn sang.

Người vừa tới không phải là ai khác, chính là Lôi Nghênh vừa đi nhiều ngày không có tin tức nào.

Thấy tâm trạng Lôi Nghênh hình như không tệ, mắt hai người đều sáng lên.

Chắc bên Lôi Nghênh có tin tức tốt!

- Lôi Nghênh, anh tìm được chứng cứ gì quan trọng rồi sao?

Lâm Vi Vi hưng phấn đi thẳng tới nói:

- Em đã biết anh lợi hại mà. Anh ra ngoài nhiều ngày như vậy, nhất định phải có thu hoạch!

Cô nhóc này thay đổi quá nhanh rồi đấy.

Lôi Nghênh lập tức dở khóc dở cười, trêu ghẹo nói:

- Tôi vừa ngờ ngợ nghe được có người nói anh không tốt, trong lời nói kia... chà chà, lộ ra ba chữ - 'Đồ vô dụng' thì phải.

- Anh nghe nhầm rồi! Những chuyện này đều không quan trọng!

Lâm Vi Vi nói rất chắc chắn, khi nói chuyện còn hưng phấn vung tay lên, giống như ném mấy lời oán thán lúc trước lên tới chín tầng mây vậy.

Ngay sau đó, Lâm Vi Vi vội vàng nói:

- Anh nói nhanh lên đi, anh thu hoạch được gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn Lôi Nghênh, trong ánh mắt có mấy phần mong đợi.

Lôi Nghênh thả túi trên vai và tìm một chỗ ngồi xuống, đấm chân:

- Có thể rót cho chén nước trước không, anh vội vàng trở về đây, đúng là vừa khát lại vừa mệt mỏi...

- Được được, anh chờ nhé!

Lâm Vi Vi đi nhanh như gió.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh thấy cô vô cùng sốt sắng như vậy thì bất giác mỉm cười.

- Tiểu Thăng, tôi vừa xem tin tức thấy Liên minh cảnh sát của mười hai nước muốn một lần liên kết điều tra về cậu, đồng thời mời người có liên quan tới dự thính.

Lôi Nghênh và Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tin tức đó đã được phát ra rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng gật đầu:

- Không sai, có chuyện này, tôi vừa lấy được thông báo chính thức.

Lôi Nghênh nhíu mày:

- Hình như “trợ giúp” của đám người Landvo bọn họ có hiệu quả, lãnh đạo cấp cao của cảnh sát các nước cũng không muốn để cho chuyện này tiếp tục ảnh hưởng nữa.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu công nhận.

- Nếu nói vậy, có vài người căn bản không quan tâm cậu có phải bị oan hay không, bọn họ muốn nhanh chóng giải quyết, tránh cho gặp phải tình trạng mất khống chế dư luận.

Lôi Nghênh nhíu mày nói:

- Điều này vô cùng bất lợi đối với chúng ta!

Bạch Tiểu Thăng thở dài:

- Tôi cũng biết! Đây là một rào cản!

Khi nói chuyện, Lâm Vi Vi đã trở về, còn cầm cốc nước ấm đưa cho Lôi Nghênh. Cô cũng nghe được lời hai người nói chuyện.

- Cho nên, anh Lôi Nghênh rốt cuộc tìm được chứng cứ gì có tác dụng không? Tình hình của anh Tiểu Thăng bên này đã khẩn cấp, không thể chờ được nữa rồi!

Lâm Vi Vi vội vàng nói.

Lôi Nghênh uống một hơi cạn sạch nước trong cốc, mới nói:

- Điều có thể điều tra thì cảnh sát các nơi đều điều tra qua một lần rồi, thứ anh nhận được không nhiều.

Lời này của Lôi Nghênh trực tiếp làm cho Lâm Vi Vi đang hy vọng liền chán nản, bộ dạng như đưa đám.

Bạch Tiểu Thăng khẽ thở dài.

Thật ra anh đã sớm đoán được tình huống này, vẫn có khả năng tiếp nhận được.

Dù sao cảnh sát các nơi đều là người rất chuyên nghiệp làm việc, sao có thể có sơ hở lớn được.

- Nhưng anh tìm được tung tích của người làm giả vân tay của Tiểu Thăng, có khả năng rất lớn sẽ tìm được người này! Nếu như vân tay không thể thành lập, không ai có thể định tội cho Tiểu Thăng!

Lôi Nghênh khẳng định.

Cho dù Lôi Nghênh còn chưa tìm được người kia, nhưng sắc mặt anh vẫn rất tự tin.

Những lời này của Lôi Nghênh giống như ánh rạng đông lóe lên trong đêm tôi, lập tức thắp sáng đôi mắt của Lâm Vi Vi, cũng khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thăng thoải mái hơn.

Thật ra, nếu đến tình trạng vạn bất đắc dĩ, Bạch Tiểu Thăng còn có vài phương pháp, cho dù không phải là sự chọn lựa tốt nhất, nhưng cũng tốt hơn là khoanh tay chịu chết.

- Vậy anh còn chờ gì nữa, anh mau dậy đi đi!

Lâm Vi Vi quả thật không cho anh giải thích đã kéo cánh tay và đuổi anh ra ngoài.

Lôi Nghênh bị làm cho dở khóc dở cười, vội cầm lấy cái túi bên cạnh.

Bạch Tiểu Thăng vội khuyên Lâm Vi Vi nhưng không có tác dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Nghênh bị đẩy ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói với Lôi Nghênh:

- Đành phải làm phiền anh vất vả.

- Anh chỉ về nói cho hai người biết một tiếng, vốn cũng định đi rồi.

Lôi Nghênh đứng ở ngoài cửa mỉm cười và nói với Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi:

- Yên tâm đi, anh nhất định tranh thủ tìm được chứng cứ trước khi bọn họ liên kết điều tra!

Nghe Lôi Nghênh bảo đảm, Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi đều liên tục gật đầu.

Bọn họ đều tin tưởng Lôi Nghênh nhất định có thể làm được!

Cứ vậy đi, Lôi Nghênh nói mấy câu, tới cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng.

Nhưng anh mang đến tin tức tốt lại làm cho trong lòng Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi cháy lên hy vọng.

- Một tuần lễ sau à? Đến lúc đó, xem như là ván cờ cuối cùng của tôi và Landvo, Kathleen!

Bạch Tiểu Thăng thì thào tự nói.

Anh đang tính toán phía tài nguyên bên mình, đưa ra dự định xấu nhất, vạch ra kế hoạch khác chứ không thể chỉ dựa vào Lôi Nghênh.

Đám người Landvo muốn chỉnh chết Bạch Tiểu Thăng anh, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ!

- Tôi sẽ là người thừa kế tập đoàn Chấn Bắc cơ mà!

Sâu bên trong ánh mắt Bạch Tiểu Thăng có ý chí chiến đấu sục sôi.

Anh chưa bao giờ từng chịu thua, trước đây không, về sau cũng sẽ không, dù thế nào cũng phải chiến đấu đến giờ phút cuối cùng!

Người vĩnh viễn không nói thua mới có thể là người đứng cuối cùng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận