Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 353: Không dễ dàng như vậy!



Xế chiều hôm đó. Tại thành phố Trung Kinh, khu biệt thự Nguyệt Hồ.

Bên hồ, đá xanh xếp thành bình đài, bên cạnh có để hai cái ghế mây đặt song song.

Trần Cửu Tranh, Kevin mỗi người cầm một cái cần câu, một bên vừa trò chuyện, một bên câu cá.

Trần Trường Khoảnh thì đang đi theo người hầu, xuyên qua đình viện, bước chân vội vã chạy đến.

- Chú hai, Kevin tiên sinh.

Trần Trường Khoảnh đến gần một chút liền lên tiếng chào hỏi.

- Trưởng khoảnh tới rồi sao.

Trần Cửu Tranh vẻ mặt tươi cười, xem ra tâm tình cũng không tệ.

- Vừa rồi chúng tôi còn cho tới cậu.

Kevin hướng Trần Trường Khoảnh cười nói.

- Tôi đang định gọi điện thoại cho cậu đây. William sau khi trở về nói với tôi mọi chuyện coi như thuận lợi. Truyền thông Trung Kinh các cậu rất coi trọng chuyện này nha, còn mở một cuộc họp giữa cao tầng, một vị tổng giám đốc, hai vị phó tổng, quy cách rất cao. Nhưng mà, về sau các cậu dùng tiếng Trung nói chuyện, cậu ta một câu nghe cũng không hiểu. Như thế này thì quả thật là không được, khi về tôi đã cho cậu ta đi học tiếng Trung, không đạt được cấp chín thì sẽ đuổi việc ngay.

Kevin vừa nói vừa đùa.

Trần Trường Khoảnh nghe vậy thì cười bồi.

- Đúng rồi, tình huống cụ thể lúc đó như thế nào?

Kevin hỏi.

Trần Cửu Tranh cũng nhìn cháu của mình.

- Liên quan tới sự hợp tác giữa Collison cùng truyền thông Trung Kinh, chúng tôi đã báo cáo cho tập đoàn, còn việc điều chỉnh hợp đồng thì theo như lúc trước chúng ta đã bàn bạc. Mặc kệ là cân nhắc từ góc độ nào thì tập đoàn cũng sẽ không phản đối lần hợp tác này của chúng ta. . .

Trần Trường Khoảnh lập tức trình bày tình huống.

Nhất là nhân vật số một, số hai của công ty con đồng thời đề nghị, thì tập đoàn sẽ càng dễ dàng thông qua hơn.

- Tôi muốn hỏi là, về sau. . . Các cậu nói về cái gì?

Kevin nhàn nhạt cười một tiếng nói.

- William mặc dù nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng cậu ta có thể nhìn ra được vị Bạch tổng kia giống như đề nghị một sự tình rất ghê gớm, cậu cùng vị Tống tổng kia nghe xong thì rất giật mình a.

Trần Trường Khoảnh vừa nghe thấy lời ấy thì chỉ biết cười khổ.

- Tôi hôm nay đến cũng là vì chuyện này, phải gặp mặt để trực tiếp báo cáo cho hai vị!

Kevin gật gật đầu, Trần Cửu Tranh cũng có chút hiếu kỳ.

- Liên quan tới đoàn đội của Ron! Bạch Tiểu Thăng đã cùng Ron gặp mặt, đồng thời nói chuyện về hướng đi của đoàn đội bọn họ!

Trần Trường Khoảnh tiếp tục nói.

- Vậy sao?

Trần Cửu Tranh nghe vậy lập tức đem cần câu dựng lên, rốt cuộc cũng thấy hứng thú.

- Là chuyện này sao? Vậy thì tôi phải nghe một chút!

Trần Trường Khoảnh im lặng cười khổ.

- Rất xin lỗi, Kevin tiên sinh, theo Bạch Tiểu Thăng nói thì Ron bọn họ hoàn toàn không có ý gia nhập Collison.

Bên trong thần sắc bình tĩnh của Kevin, ẩn ẩn có một tia thất vọng. Nhưng ông ta vẫn tỏ vẻ không sao, cười nói.

- Không sao. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cái đoàn đội này đối với tôi mà nói, cũng chỉ là một công cụ tướng đối mạnh mẽ mà thôi.

Đoàn đội, công cụ. . . Đây là cái nhìn của thượng vị giả sao!

Trần Trường Khoảnh có chút cảm khái.

- Không có Collison, bọn họ cũng đừng hòng đặt chân tại Châu u! Đây là lời chào tôi gửi tới bọn họ!

Kevin lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười nói.

Nghe Kevin nói như vậy, lại nhìn nụ cười của ông ta, Trần Trường Khoảnh có loại cảm giác không rét mà run.

Vị Kevin tiên sinh này cũng đủ hung ác!

- Bạch Tiểu Thăng kia có giới thiệu Ron đến chỗ chú không?.

Trần Cửu Tranh cũng hỏi một câu.

- Có ạ!

Trần Trường Khoảnh gật đầu.

- Nghe nói đoàn đội của Ron đã quyết định sẽ phát triển ở trong nước!

Chỉ mới nghe có câu đó Trần Cửu Tranh đã cười ha ha, vỗ vỗ bả vai của Kevin tiên sinh, không khỏi đắc ý nói.

- Bạn học cũ, có thấy không, bên cậu không sánh bằng chỗ này của tôi a! Phát triển trong nước cùng chúng tôi cũng rất tốt a, không gian lớn, bọn họ tất nhiên. . .

Đang nói chuyện, Trần Cửu Tranh chợt phát hiện cần câu của mình có chút dao động, ông ấy nhanh tay kéo cần lên.

Cần câu mấy chục ngàn bị kéo thành vòng cung, mặt hồ hiện lên một mảng bọt nước lớn.

- Đây là một con cá lớn!

Trần Cửu Tranh hưng phần vừa kéo dây vừa nói.

Trần Trường Khoảnh chỉ nhìn thoáng qua, tiếp tục nói chuyện.

- Đoàn đội của Ron muốn tiến. . . vào truyền thông Trung Kinh! Chuyện này đã được báo cáo cho tập đoàn. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tập đoàn sẽ đồng ý, đoàn đội của bọn họ cũng sẽ. . . Rất nhanh tiến vào truyền thông Trung Kinh!

Thời điểm Trần Trường Khoảnh nói ra những lời này thì có chút khẩn trương, gian nan nói hết, lời nói cũng bị ngẹn trong họng hai lần.

Khuôn mặt đang xuân phong đắc ý của Trần Cửu Tranh bỗng nhiên cứng đờ, nụ cười tắt hẳn, chậm rãi hiện lên một vòng băng lãnh.

Kevin nhìn ông bạn của mình thì chỉ cười nhưng không nói gì.

Cần câu trong tay Trần Cửu Tranh không ngừng rung động, con cá lớn kia đang giãy dụa, cần câu cũng rung động theo.

Trần Cửu Tranh không giữ được cần câu nữa, cần câu tuột khỏi tay, rơi vào trong hồ, cứ thế mất đi một chiếc cần câu mấy chục ngàn.

- Cá lớn chạy. . .

Trần Cửu Tranh cũng không để ý đến chuyện đó, quay người lại, có chút tức giận nhìn thẳng vào cháu của mình.

- Nói! Đến cùng là chuyện gì xảy ra? !

Trần Trường Khoảnh cảm giác được không khí cũng cô đọng lại, trong lúc vô hình kiềm chế làm cho hô hấp của hắn không thoải mái.

- Con cũng không biết Bạch Tiểu Thăng nói chuyện cùng Ron làm sao mà đạt được kết quả này. . . Theo cậu ta nói thì cậu ta có đề nghị đoàn đội của Ron đến chỗ Bác, nhưng bên kia lại không đồng ý. . .

- Đánh rắm!

- Cậu ta đề nghị như vậy mà đoàn đội của Ron còn đi truyền thông Trung Kinh sao? Có tôi ở đây thì truyền thông Trung Kinh không là cái thá gì cả? Đúng là một cái đề nghị tốt mà!

Trần Cửu Tranh tức giận nói.

Từ ngày cùng nhau ăn cơm tại Đỉnh Hương Lâu, Trần Cửu Tranh liền đối với Bạch Tiểu Thăng có cảm giác khó chịu.

Người trẻ tuổi kia quá ngạo mạn!

Là do Kevin nhiều lần chiêu hiền đãi sĩ nên ông ta mới nhẫn nhịn.

Bây giờ tên kia lại dám hủy chuyện tốt của mình!

Ai cho hắn lá gan đó!

- Ngay cả mặt mũi của tôi cũng không cho, tên này đúng là không biết trời cao đất rộng, thật coi là có truyền thông Trung Kinh làm lá chắn thì tôi không làm gì được cậu ta sao? !

Trần Cửu Tranh tức giận la mắng.

- Bạn học cũ, ông đừng quá kích động! ông làm sao biết được vị Bạch tổng kia đang muốn đối đầu với ông chứ, đối với cậu ta thì làm chuyện như vậy không có bất kỳ chỗ tốt nào.

Kevin bình tĩnh nói lời an ủi bạn học của mình.

- Ông cho người điều tra cậu ta, kết quả thế nào?

Trần Cửu Tranh ngăn chặn nộ khí, lấy điện thoại di động ra gọi cho một người.

- Alo tôi để cậu điều tra người kia, kết quả thế nào rồi?

- Ừ , ừ. . .

Trần Cửu Tranh nghe báo cáo lông mày chậm rãi nhăng thành một cục.

- Chỉ những thứ này thôi sao? Được, tôi đã biết!

Đặt điện thoại xuống, Trần Cửu Tranh nhìn Kevin nói.

- Tên này là đến từ một công ty phía dưới của tập đoàn chúng tôi, là một công ty nhà đất ở Thiên Nam, không hiểu sao lại có thể đến truyền thông Trung Kinh làm phó tổng, nghe nói là được Tổ Thanh Tra của tập đoàn chúng tôi khai quật ra. Còn có, cậu ta không có bối cảnh gia tộc gì, bên trong gia tộc của bọn họ chỉ sợ cậu ta là người có bối cảnh nhất.

Không có bối cảnh?

Trần Trường Khoảnh nghe vậy thì trầm mặc.

Người mà chú hai phái đi điều tra hoàn toàn có thể tin tưởng, nhưng mà sao hắn cứ có cảm giác nó không đáng tin!

Không nói việc để cho Thương Uyển Uyển chủ động cầu xin cậu ta ký kết, chuyện này không có bối cảnh mà có thể làm được sao?

Nếu mọi chuyện đều là sự thật vậy thì Trần Trường Khoảnh hắn chỉ có thể nói một chữ ‘Phục’ thôi!

- Không có bối cảnh, chỉ là một nhân vật nhỏ sao?

Kevin cười một tiếng, than thở nói.

- Tuổi còn trẻ mà có thể ngồi vào vị trí này, đúng là rất lợi hại!

- Theo tôi thấy thì là quá mức cuồng vọng!

Trần Cửu Tranh tức giận không cho là đúng nói lại.

- Xem ra tôi đã cho cậu ta nhảy nhót quá lâu rồi!

- Thiếu niên anh tài, khó đảm bảo sẽ có thời điểm đi sai bước, chúng ta phải cho cậu ta cơ hội!

Kevin cười bảo vệ Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Trước tiên có thể gõ một phen, để cậu ta nhận thức lại một chút. . . Lực lượng của chúng ta!

- Ông muốn làm gì?

Trần Cửu Tranh nghi ngờ hỏi một chút.

- Cậu ta muốn để đoàn đội của Ron tiến vào truyền thông Trung Kinh. . . Sẽ không dễ dàng như vậy!

Kevin vừa nói vừa cười, trong nụ cười có một tia âm lãnh.

Trần Trường Khoảnh thấy vậy thì tim cũng đập nhanh hơn, nhưng lại rất hiếu kỳ.

Đây là Trung Kinh, không phải Châu u, người nước ngoài này có thể làm được gì chứ?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận