Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1372: Trở về chốn cũ (2)

Chờ sau khi mấy người Bạch Tiểu Thăng đi vào, ánh mắt của hắn vẫn luôn cung kính nhìn theo.

- Quản lý, làm như vậy không tốt lắm.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Bạch Tiểu Thăng, tên bảo vệ kia mới lo lắng nói.

- Hôm nay có lễ lớn, lãnh đạo bên trên muốn đến đây, Cao tổng đã ra lệnh cho chúng ta từ chối khách tới đây.

Quản lý phòng an ninh kia đột nhiên quay đầu, ánh mắt tức giận nhìn về phía hắn, dữ dằn nói.

- Tôi nhờ cậu dạy sao !

Tên bảo vệ kia bị dọa tới không dám lên tiếng.

- Bạch tổng là người ngoài sao ! Cậu ấy trở về, cánh cửa lớn này luôn mở rộng đón hắn !

Quản lý nghiêm giọng nói.

- Nếu bên trên có chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm !

Tên bảo vệ bị mắng, lập tức có mấy phần ủy khuất, trong lòng thầm oán.

- Trước mặt Cao tổng, ông cũng luôn tỏ ra sợ sệt. Sao lúc này lại bá đạo như thế.

Tên bảo vệ cũng không quên nhìn phương hướng Bạch Tiểu Thăng rời đi một chút, trong lòng thầm nghĩ.

- Quái lạ, tại sao tổng giám đốc trẻ tuổi trước đây vừa đến, vị lãnh đạo này của mình lại trở nên hung hăng như thế, nhìn thấy ai cũng muốn cắn vậy.

Vị quản lý kia không để ý tới cấp dưới, chợt hắn vỗ trán.

- Ai nha, mình phải nên báo cho Cao tổng một tiếng là Bạch tổng trở về đây chứ !

Nhưng mà lập tức hắn từ bỏ ý nghĩ này.

- Thôi được rồi, trước sau gì Bạch tổng cũng sẽ gặp Cao tổng, không cần mình phải lắm miệng.



Mây người Bạch Tiểu Thăng một đường vào trong, trong đại sảnh lầu một này vậy mà chẳng có bao nhiêu người, cùng cái loại náo nhiệt trong ấn tượng của bọn hắn là chênh lệch rất lớn.

Ba người đi vào một thang máy trống lên tầng trên.

- Hôm nay trong đại sảnh không có nhiều người như vậy, người bảo vệ ngòi cổng còn nói có lãnh đạo tới chơi, lại thêm quản lý phòng ăn lại ăn mặc chính thức như thế, đây là ai tới vậy ?

Lâm Vi Vi nhịn không được nói.

- Khẳng định là không phải Quý Thị, còn các lãnh đạo còn lại không cần phải làm bảo thủ chính thức như vậy. Có phải là tập đoàn của chúng ta hay không?

Lôi Nghênh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nói.

- Bây giờ đang trong thời kỳ cải cách, lãnh đạo trực thuộc đến khảo sát, mới có thể có dạng này chứ ?

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Ai đến cũng không đáng kể, lại không cần bọn hắn gặp mặt.

Hôm nay bọn hắn tới nơi này, chỉ là vì gặp lại bạn bè.

Trong khi đang nói chuyện thang máy đã đến nơi.

Nơi mà Bạch Tiểu Thăng lựa chọn đến đầu tiên không phải là đi thẳng về phía văn phòng Cao Đại Chí, mà là đi tới phòng truyền thông mới.

Năm đó, Bạch Tiểu Thăng lãnh đạo các bộ phận này đánh bại phó tổng Trần Trường Khoảnh.

Trong khoảnh khắc khi cửa thang máy mở ra, ba người Bạch Tiểu Thăng vừa muốn đi ra ngoài, người chờ bên ngoài thang máy đang nói chuyện quên trời quên đất kia vừa vặn liếc mắt nhìn sang.

Khoảnh khắc, hai người kia cảm giác mình sắp ngốc, sau đó là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi cùng với vui mừng.

- Bạch tổng !

Sự kích động trong mắt hai người lập tức được thắp lên, kích động hô to.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhận ra đối phương, lập tức cười.

Thật sự là đúng dịp !

Người đang chờ thang máy là Thạch Vũ, Lỗ Nhiên.

Trước khi Bạch Tiểu Thăng đi, bọn hắn một người là tổng giám đốc phòng truyền thông, một người là tổng giám đốc phòng sáng chế, cũng là người quen cũ của Bạch Tiểu Thăng, cấp dưới cũ, bạn bè cũ.

- Thế nào rồi, tôi đến thăm các người một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười, cất bước ra khỏi thang máy.

,,,,

Mười phút sau, văn phòng tổng giám phòng truyền thông có một đám người tụ lại ở đó.

Thạch Vũ, Lỗ Nhiên, Triệu Tiểu Huỳnh, Cao Á, Văn Thanh... Tất cả đều là bạn cũ của Bạch Tiểu Thăng.

Mặt mũi đám người này tràn đầy vui mừng hớn hở, chen chúc bên cạnh ba người Bạch Tiểu Thăng.

Giờ phút này, bọn hắn trưởng thành cũng không ít, thậm chí đều có thể tự mình đảm đương một phía, nếu không phải là tổng giám bộ phận thì cũng là phó tổng giám bộ phận

Thạch Vũ cũng là phó chủ tịch.

Đám người xúm lại bên người Bạch Tiểu Thăng, líu ríu nói chuyện, giống như là không thể nói hết chuyện được.

Trong lúc nói chuyện phiếm Bạch Tiểu Thăng cũng biết được, đúng là hôm nay có lãnh đạo bên trên đến thị sát, cũng có nhiều tin tức không được truyền tới.

Cao Đại Chí đã đi nghênh đón, đoán chừng thân phận của đối phương cũng không thấp.

- Tôi mang tới cho các người một chút đồ ăn vặt, nhưng mà các người ăn mặc chính thức như thế có được hay không ?

Lâm Vi Vi cười nói.

Tất cả mọi người đều ăn mặc chính thức, không phải âu phục giày tây thì cũng là âu phục với váy ngắn, để cho mấy người tinh anh lương mỗi năm không phải mấy chục ngàn cũng là trăm ngàn trở lên đi ăn đồ ăn vặt, thì chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn cười.

- Đương nhiên là được rồi, cảm ơn chị Lâm !

- Chị Lâm đã mời khách, dù có trở nên mập hơn thì cũng phải ăn nhiều một chút nữa.

- Cho tôi một túi khoai tây chiên !

- Tôi muốn ăn hạt dưa !

Những người này cười hì hì, cùng nhau đi lên đem mớ đồ ăn vặt phân phát hết ra, vừa ăn vừa nói chuyện.

Tiếng cười vui kia dù cho có ở bên ngoài văn phòng cũng có thể nghe được.

- Tình huống bên trong như thế nào, làm sao mà bảy phần tổng giám đốc đều chạy tới nơi này.

- Là người nào tới vậy, sao lại vừa cười vừa nói.

- Đúng vậy, tôi nghe hình như trong đó còn ăn đồ ăn vặt nữa.

- Từ lúc nào mà lại ồn ào như thế, còn ăn đồ ăn vặt. Một số đồ ăn vặt kia… thì ra những lãnh đạo này cũng ăn vặt nha !

Nhân viên phòng truyền thông mới nhịn không được mà nói.

- Thường ngày chắc là sẽ không, nhưng hôm nay chắc là ngoại lệ !

Một viên chức lâu năm thần bí nói, trong lúc nhìn về văn phòng tổng giám đốc trong đôi mắt còn tỏa ra ánh sáng trước nay chưa từng có.

- Hôm nay, "Thần" của chúng ta trở về !

- "Thần" ?

Mấy nhân viên mới mờ mịt nhìn nhau.

- Tổng giám đốc tiền nhiệm, Bạch tổng !

Viên chức lâu năm đề cập đến Bạch Tiểu Thăng, vẫn không xưng hô đầy đủ họ tên của hắn, trong lời nói lộ ra kính sợ.

Mắt của một số nhân viên mới kia lập tức tỏa ánh sáng.

Bạch tổng, bọn họ đã nghe qua vô số lần kể về truyền kì của cái tên đó. Năm nay truyền thông Trung Kinh chính thức bước vào vị trí thứ 400 trong top 500 công ty trong nước, trong mắt người ngoài thì bọn hắn phong quang vô hạn, nghe nói đều là do vị truyền kì kia mang tới.

Trong văn phòng tổng giám, đám người quay chung quanh ba người Bạch Tiểu Thăng cũng đang hỏi bọn họ về tình hình gần đây.

Đám người nói lúc đầu họ còn nghe đồn về tin tức của Bạch Tiểu Thăng ở tổng bộ khu Đại Trung Hoa, biết được Bạch Tiểu Thăng đã được thăng chức thành sự vụ quan kiểu mới, phong quang vô hạn, nhưng sau đó lại không còn tin tức nữa.

Tình huống thực tế là sau khi Bạch Tiểu Thăng trở thành đại sự vụ quan thì tin tức về hắn cũng hoàn toàn bị phong bế, dù sao thì đại sự vụ quan không giống như người khác, không thể tuyên truyền với bên ngoài, giống như người phụ trách sản nghiệp khu vực tỉnh bình thường cũng rất khó tìm tin tức về hắn, càng đừng nói là tổng giám đốc công ty, thậm chí là nhóm người tổng giám phía dưới tổng giám đốc.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cười khiêm tốn một phen, nói là mọi chuyện trước mắt vẫn còn tốt, vẫn còn đang nỗ lực như trước.

Đám người liền trò chuyện về bên này, dù sao thì truyền thông Trung Kinh cũng thay đổi quá nhiều, có nói thế nào cũng không hết chuyện.

Giống như bọn hắn đang "báo cáo" thành tích với Bạch Tiểu Thăng.

Đám người này cứ trò chuyện như thế, bất tri bất giác đã trôi qua hai mươi phút.

Trong lúc này một đám người đi vào trong đại sảnh truyền thông Trung Kinh.

Cầm đầu là một người trung niên, gương mặt góc cạnh cứng rắn, khí thế mười phần, ngẩng đầu mà bước đi, một bộ dáng như là lãnh đạo.

Cao Đại Chí ở bên cạnh tiếp chuyện.

Người tới là người phụ trách sản nghiệp khu vực tỉnh của tập đoàn Chấn Bắc ở An Giang, là người mới nhậm chức, tên là Du Hiểu Thiên, rất có năng lực, nhưng làm người cũng có mấy phần ngạo khí.

Cao Đại Chí nghênh đón lãnh đạo cũng là cẩn thận từng li từng tí, nhưng mà sau khi Du Hiểu Thiên đi vào đại sảnh cũng không có vội vã đi lên, giống như có hứng thú với nơi này, ở khắp nơi xem kỹ một lần, giống như có hứng tham quan một phen.

Cao Đại Chí tự nhiên không dám thúc giục.

- Đây là nơi bắt đầu của vị tổng giám đốc mới kia của chúng ta sao !

Cao Đại chí cũng không biết là trong tâm lý của Du Hiểu Thiên đang chậc chậc ngợi khen.

- Mình cũng được dính lây một chút sang trọng !

Cái người phụ trách sản nghiệp khu vực tỉnh Du Hiểu Thiên này, có quan hệ rất tốt với người phụ trách khu vực tương ứng, lại được cố ý căn dặn rằng, truyền thông Trung Kinh trong địa bàn mà hắn quản lý có cái không tầm thường.

Vì thế hắn mới biết được, cái nơi trước mắt này lại là nơi mà vị tổng giám đốc mới kia quật khởi.

Vậy nên hắn muốn đến xem thử.

Giờ phút này, trợ lý của Cao Đại chí đang dẫn một đám người vội vàng chạy tới đây.

Những người đi theo phía sau hắn đều là tổng giám cùng với quản lý quan trọng, nhưng mà nhân số rõ ràng rất ít.

Du Hiểu Thiên liếc qua, rồi cười mà không phải cười nhìn Cao Đại Chí nói một tiếng.

- Trước khi tôi đến đây đã cố ý điều tra một phen, biết rõ ở nơi của Cao tổng nhân tài đông đúc. Còn có mấy vị đại tổng giám nổi danh, tôi đã sớm muốn gặp, những người này hình như … không ở đây ?

Sắc mặt Cao Đại Chí khẽ thay đối, tranh thủ thời gian cười qua loa hai tiếng làm lành, sau đó vội vàng kéo người trợ lý ở bên cạnh, nhíu mày trực tiếp hỏi.

- Thế này là sao, mấy người kia đâu ?

Thạch Vũ, Lỗ Nhiên, Triệu Tiểu Huỳnh, Cao Á, Văn Thanh... một đám người này đi đâu !

Bạn cần đăng nhập để bình luận