Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 863: Lại lấy được điểm cao



Bạch Tiểu Thăng cùng với Tô Đại Chung một đường ra khỏi công ty bất động sản Lục Thành, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi theo sau lưng, hai người liên tiếp hướng về Bạch Tiểu Thăng đọc bản báo cáo điều tra đối Trần Khinh Vân và Hàn Hiên Thành.

Thời điểm Lâm Vi Vi lấy chứng cứ phạm tội ra, Tô Đại Chung một đường đi theo. Hắn tận mắt nhìn thấy, Lâm Vi Vi có tư duy kín đáo, phân tích rõ ràng, phong cách làm việc lôi lệ phong hành, sớm đối với cái cô gái này tuy bằng tuổi với con gái của mình nhưng lại kính nể vạn phần.

Thủ đoạn mãnh liệt như vậy, chính là một nhân tài đáng được trọng dụng, cho dù bổ nhiệm làm tổng giám đốc của một công ty cũng chưa đánh giá được hết năng lực, nhưng cô ấy lại chỉ là trợ lý của Bạch Tiểu Thăng.

Đến phiên Lôi Nghênh, Tô Đại Chung càng nghe càng là nghẹn họng nhìn trân trối.

Hán tử thô kệch kia vậy mà khiến cho Trần Khinh Vân và Hàn Hiên Thành ở trên nhiều vấn đề gật đầu thừa nhận, còn thu âm lại, có bản lưu ghi chép ký tên.

Có thể làm cho bọn người Trần Khinh Vân ở dưới cục diện như thế "Nhận tội", còn dùng thời gian ngắn như vậy quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Tô Đại Chung nghĩ bể đầu, cũng nghĩ không ra Lôi Nghênh làm được bằng cách nào.

Hai người mạnh mẽ như vậy, có năng lực lớn như thế, lại cam tâm tình nguyện cúi đầu nghe lệnh Bạch Tiểu Thăng.

Tô Đại Chung thậm chí đối với Bạch Tiểu Thăng bắt đầu sản sinh lòng kính nể.

Nhớ ngày đó, chính mình còn có ý định muốn mời mọc Bạch Tiểu Thăng đến làm ở công ty, làm cấp dưới cho mình, Tô Đại Chung cũng cảm giác thẹn thùng.

Cũng không biết lúc ấy Bạch Tiểu Thăng, có nhìn ra ý tứ này của mình hay không.

Nếu như có, vậy quả thực quá mất mặt rồi. Tô Đại Chung suy nghĩ lung tung trong bụng.

- Vi Vi, em lập tức báo cáo chuyện này cho Bộ sự vụ, còn có ...

Bạch Tiểu Thăng nhìn Tô Đại Chung một chút, cười nói:

- Cho anh thêm một cái đầu mục cần lưu ý, chính là anh muốn đề cử Tô Đại Chung nhân viên kỹ thuật công trình kiêm Tổng thanh tra của công ty bất động sản Lục Thành, lên làm tổng giám đốc đời tiếp theo của công ty bất động sản Lục Thành.

- Cái gì!

Một câu nói, để cho Tô Đại Chung hai mắt trợn tròn, sững sờ nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Hắn cũng sớm nghe qua, sự vụ quan có quyền lực kinh người, có thể đặc cách dìu dắt nhân tài, kiến nghị tổng bộ đặc cách bắt đầu sử dụng.

Lại không nghĩ rằng hôm nay nhìn thấy được, mà cơ hội lại xuất hiện trên người chính mình!

Tô Đại Chung kích động không thôi, bờ môi run run, lời nói lại nghẹn ở yết hầu không nói nên lời.

- Bác Tô, con cũng không bởi vì hai ngày nay ở lại nhà của bác mới làm như thế đâu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn biểu lộ của Tô Đại Chung, trêu ghẹo nói:

- Con đây là trên thực tế thấy được năng lực của bác, còn có lòng phấn đấu tiến thủ nữa.

- Bác, đủ tư cách.

- Hi vọng bác không phải để cho tổng bộ thất vọng.

- Cậu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho các người phải thất vọng.

Tô Đại Chung hít sâu một hơi, cưỡng ép để chính mình trấn định lại, trịnh trọng nói.

Bạch Tiểu Thăng còn muốn nói gì nữa, nhưng điện thoại lại vang lên, lấy ra nhìn thoáng qua, vậy mà là Lâm Kha gọi tới.

Bạch Tiểu Thăng áy náy cười xin lỗi một tiếng, đi đến bên cạnh nghe máy.

- Bạch Tiểu Thăng, anh còn ở tại Lâm Châu sao?

Lâm Kha kết nối được liền hỏi.

- Làm sao, cô còn muốn tôi mang cho cô thứ gì à?

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười nói:

- Ngày hôm qua, không phải tôi đã đem những món đặc sản kia cho gửi qua cho cô rồi sao, điền đúng theo địa chỉ mà cô gửi tới đó.

- Ai bảo anh mua đặc sản chứ, anh thật đúng là coi tôi là người chỉ biết ăn hàng à.

Lâm Kha ở trong điện thoại phẫn uất nói:

- Tôi chính là có cái hảo ý, muốn tặng cho anh một phần điểm công trạng.

- Ồ?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng hiện lên vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Là cái công trạng gì?

- Anh đi một chuyến tới thành phố Kim Bình. Kim Bình cũng không xa lắm, nó nằm bên cạnh Lâm Châu, cũng chỉ mất hơn hai giờ đi xe mà thôi. Nơi đó có một công ty trực thuộc tập đoàn, quy mô khá lớn, xảy ra chút tình huống đặc biệt, anh đi xem một chút đi. Tình hình cụ thể, một hồi tôi gửi tư liệu cho anh.

Lâm Kha nói:

- Còn tôi, tôi vừa đặt một chuyến an dưỡng ba ngày ở suối nước nóng xinh đẹp, hiện giờ nếu mà đi thì không tiện cho lắm.

- . . .

Bạch Tiểu Thăng.

- A, đúng rồi, trà với trái lê giòn của thành phố Kim Bình cũng coi như có chút danh tiếng, nhớ mua gửi cho tôi một ít nhé.

- . . .

Bạch Tiểu Thăng.

Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng đi về phía Tô Đại Chung.

- Tiểu Bạch. . . A, không, Bạch sự vụ quan! Hiện tại, mấy cô cậu ghé nhà tôi ăn một bữa cơm nhé.

Tô Đại Chung nhiệt tình mời.

- Không cần đâu Bác Tô, chúng con vẫn còn công vụ không tiện ghé qua, còn phải đi tới địa phương khác.

Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại lắc lắc ra hiệu, nở nụ cười:

- Đến nơi công tác mới.

Lúc đầu vốn là đi Vân Hải, hưởng thụ chuyến an dưỡng ở suối nước nóng, ngẫu nhiên gặp sai sót nên bị chậm trễ ở Lâm Châu. Hiện tại lại bị một cuộc gọi của Lâm Kha sai sử đến thành phố Kim Bình, Bạch Tiểu Thăng cũng rất bất đắc dĩ.

- Cái này. . . Hay là ăn cơm rồi đi.

Tô Đại Chung lần nữa giữ lại.

- Không cần a.

Bạch Tiểu Thăng lần nữa cự tuyệt, cười nói:

- Không có cơ hội cùng Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt tạm biệt, làm phiền bác giúp con nói một tiếng a.

Theo Bạch Tiểu Thăng, rời khỏi như thế rất tốt.

Lần này, Tô Đại Chung không tiếp tục kiên trì nữa liền gật đầu đồng ý.

Sau đó, hắn tự mình lái xe đưa ba người Bạch Tiểu Thăng đi tới tuyến đường sắt cao tốc.

Ở trên đường, Bạch Tiểu Thăng biết được, kỳ thực Lâm Châu cách thanh phố Kim Bình gần vô cùng, lái xe hai giờ, đường sắt cao tốc bất quá mất thêm nửa giờ nữa, với lại xe rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng quyết định đi Kim Bình ăn bữa cơm trưa.

Trên xe, Lâm Vi Vi liền bắt đầu một loạt các thao tác soạn thảo chỉnh lý sơ lại mọi chuyện thành một bản báo cáo, sau đó gửi cho Bộ sự vụ, còn có kèm theo một bộ phận chứng cứ.

Cùng thời gian này, ở trong văn phòng giám đốc tại tổng bộ công ty bất động sản Lục Thành.

Bạch Tiểu Thăng bọn hắn sau khi rời đi, Tôn Minh Ngữ không nói một lời, hắn ngồi xuống uống trà thanh âm buồn bực, suy nghĩ một lát liền đứng dậy muốn rời đi.

Trần Khinh Vân và Hàn Hiên Thành một mực bồi hồi ở bên cạnh không dám lên tiếng, cuối cùng lại nhịn không được, kiên trì tiến lên.

- Tôn sự vụ quan, ngài nhìn hiện nay chuyện này, làm sao xử lý đây.

- Bằng không, ngài giúp đỡ chúng tôi dàn xếp một phen, chúng tôi, chúng tôi không có phạm sai lầm lớn như vậy a.

Bọn họ vẫn còn ý đồ cứu vãn vận mệnh của mình.

- Hai người các ngươi có phạm sai lầm lớn hay không, các ngươi rõ ràng nhất, bọn hắn rõ ràng, mà ta lại không rõ ràng. Cho nên, ta giúp không nổi các ngươi đâu.

Khuôn mặt Tôn Minh Ngữ lạnh lẽo nói một câu sau đó lại nhịn không được phải nói thêm câu nữa:

- Bị Bạch sự vụ quan nhìn vào chằm chằm, vô kế khả thi.

- Các ngươi tốt hơn hết là nên chủ động chào từ giã đi.

Dứt lời, Tôn Minh Ngữ đầu cũng không ngoảnh lại, mang theo Thành Uy nghênh ngang rời đi.

Trần Khinh Vân, Hàn Hiên Thành triệt để hai mắt trợn tròn.

Ít khi điện thoại di động của Hàn Hiên Thành kêu lên, hắn mờ mịt kết nối cuộc gọi, phát hiện đó chính là con trai Hàn Sâm của hắn.

- Cha à, cha có thu thập cái tên Tô Đại Chung kia không, đừng quên còn có cái tên họ Bạch kia nữa! À, đúng rồi, con muốn mua một cái xe mới, cha cho con tiền nha.

Hàn Hiên Thành há to mồm, giống như một quái ngư bò lên bờ, hít thở không thông.

Ba chữ “họ Bạch kia”, để nhịp tim của hắn đập nhanh liên hồi.

Không phải con trai quý hóa của hắn bay tới Tô gia rồi xoắn xuýt ở đấy, thì có lẽ hắn còn không muốn quyết tuyệt như vậy đối phó với họ Tô, tiện thể còn muốn thu thập người họ Bạch.

Kết quả là đây, chính mình một cái vị tổng giám đốc. . . liền không còn.

Hố cha.

Trong đầu Hàn Hiên Thành xuất hiện hai cái chữ này.

Sau một lúc lâu, hắn mới phát ra tiếng gào, bao hàm thâm tình đối với người con trai cưng, nói một câu ——

- Ta. DCM ngươi. Mẹ nó.

Thời điểm Lâm Vi Vi gửi xong tư liệu cho Bộ sự vụ, trong đầu Bạch Tiểu Thăng, bỗng nhiên vang lên thanh âm của Hồng Liên.

- Xét xử một người cấp tổng giám đốc công ty con trực thuộc tập đoàn, chứng cứ vô cùng xác thực, dự đoán xử phạt chính là hình thức khai trừ, ban thưởng năm điểm; xét xử một người phó tổng giám đốc công ty con, chứng cứ vô cùng xác thực, dự đoán xử phạt chính là hình thức khai trừ, ban thưởng hai điểm; đề cử một người danh ngạch nhân viên tinh anh lên trên, ban thưởng ba điểm.

- Tổng số điểm đạt được là mười điểm, hiện tại ở giai đoạn này bất luận là phần thường gì thì phương thức thu hoạch điểm số sẽ ngoài định mức đề thăng 20%, ngoài định mức gia tăng hai điểm.

- Trước mắt tổng điểm của cấp độ sự vụ quan đã đạt sáu mươi điểm, khoảng cách tới cấp đại sự vụ quan còn có bốn mươi điểm.

Lại được điểm số, với lại nhiều như thế.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mỉm cười.

Xem ra tốc độ tấn thăng của mình so với suy nghĩ còn nhanh hơn nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận