Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1589: Tính toán của mỗi người

Giây phút khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thăng, không quan tâm Đổng Thiên Lộ, Đổng Thiên Tú, Mã Thiên Kình với tâm trạng lão luyện, hay còn thiếu kinh nghiệm đều không khống chế được tâm trạng của mình.

Sau khi hô lên một tiếng kinh ngạc, Đổng Thiên Lộ và Đổng Thiên Tú liếc nhìn nhau với vẻ kỳ lạ.

- Chị biết hắn?!

- Em biết hắn?

Hai chị em còn cùng lúc hỏi nhau.

- Đó chính là người bạn kia của em, Bạch Tiểu Thăng!

Đổng Thiên Tú trả lời trước, sau đó lại nghi ngờ nhìn chị mình:

- Chị, chị cũng biết anh ấy sao? Sao vừa rồi khi em nói tới tên anh ấy, không thấy chị nói gì?

Đổng Thiên Lộ tất nhiên sẽ không nói cho em trai mình biết, người đàn ông này từng từ chối mình hai lần ở trước mặt mọi người, mình muốn báo thù cũng không báo được, đến bây giờ vẫn còn tức giận.

- Chị biết hắn, nhưng cũng không tính là lâu, càng không tính là quá thân quen.

Đổng Thiên Lộ trả lời rất mơ hồ, ánh mắt lại nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nếu như hắn là Bạch Tiểu Thăng, vậy Lâm Thăng nhà họ Lâm kia là người nào, là người to con kia sao?

Mắt Đổng Thiên Lộ lóe lên.

Không đúng! Người nhà họ Lâm có thân phận tới mức nào, dù sao cũng có chút cao ngạo, làm sao có thể nhắm mắt theo đuôi người khác được!

Đổng Thiên Lộ loại bỏ khả năng Lôi Nghênh là "Lâm Thăng".

Trong ba người, tất nhiên cô ta chú ý nhất là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng này cùng tên với giám đốc điều hành của tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa, rốt cuộc có phải là cùng một người không?!

Nếu như đúng, vậy cấp bậc của hắn và Lục Vân cũng không chênh lệch nhiều, lần này hắn tới là để giúp Lục Vân sao?

Dù vậy cũng không đáng phải tự mình đứng ra!

Còn nữa, biểu hiện giữa hắn và Trịnh Đông Tỉnh làm gì giống với bạn bè chứ?

Hai người có quan hệ thế nào?!

Nếu như hắn thật sự là Bạch Tiểu Thăng kia, vậy tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa xuất hiện ở đây, sẽ có thái độ gì?

Muốn "tham gia vào cuộc chiến" sao?!

Đổng Thiên Lộ là người đứng đầu một phương, ngay cả Mã Thiên Kình, Lục Vân cũng phải kiêng kỵ cô ta ba phần, đầu óc cô ta phải phản ứng nhanh tới mức nào.

Rất nhiều chuyện không thể xác định được trong giây lát, nhưng Đổng Thiên Lộ có thể suy diễn ra một phần tự tin của mình.

- Bạch Tiểu Thăng chính là Lâm Thăng, tên giả chỉ che giấu cho hắn!

Sâu bên trong đôi mắt đẹp Đổng Thiên Lộ lóe lên sự nghiêm nghị:

- Nếu như hắn thật sự là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, vậy cũng chứng tỏ... Tình hình rất có khả năng còn tệ hơn nhà họ Lâm tham gia!

Mặc dù nhà họ Lâm là một quái vật khổng lồ, nhưng bên này là nội địa, bất kể là về lực lượng hay cảm giác tồn tại của bọn họ đều giảm xuống.

Nhưng tập đoàn Chấn Bắc lại khác, thực lực của nó ở nội địa là thật!

Thời Hạ Hầu Khải đã khiến người ta cảm thấy rất kinh sợ, mà một khi Bạch Tiểu Thăng kia nhậm chức, lại dứt khoát tiến hành các loại cải cách.

Chiến lược thu lại, chỉnh đốn, các công ty con mạnh đều liên kết với nhau, mỗi một bước của bọn họ thậm chí đều bị giới chính tài chính và truyền thông kinh tế trong nước chú ý và phân tích.

Cho dù bản thân Đổng Thiên Lộ cũng chưa từng gặp Bạch Tiểu Thăng, cũng có hứng thú trước cải cách của hắn, thậm chí sâu trong lòng còn có phần bội phục.

Phần quyết đoán này thật sự không phải nói ra, mà là làm được.

Địa vị càng cao, muốn quyết đoán làm ra chuyện lớn thì càng khó hơn.

Không nói tới những cản trở trong lúc thực hiện, riêng bản thân mình cũng không dễ chịu gì.

Không chơi cải cách giống như mình quyền cao chức trọng, chơi cải cách lớn như vậy, hoặc là bay lên, hoặc sẽ tổn thất lớn, không có kiểu nói cải cách thất bại thì trở về ban đầu.

Cho nên có một thời gian, Đổng Thiên Lộ cố ý thu thập tin tức về Bạch Tiểu Thăng, muốn xem thử hắn rốt cuộc là tồn tại thế nào.

Dù sao, chỉ nghe trong giới nói hắn rất trẻ tuổi, còn không biết hắn là người thế nào!

Nhưng kết quả cuối cùng làm cho Đổng Thiên Lộ rất thất vọng, Bạch Tiểu Thăng người này lại giống như đột nhiên xuất hiện, chưa từng đảm nhiệm chức vụ lớn nhỏ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, càng kỳ lạ hơn chính là tài liệu về hắn rất ít, trên mạng thậm chí không có một bức ảnh nào đáng tin, có đủ loại ảnh chụp, nhưng căn bản không phải cùng một người, cũng không biết là thật hay giả!

- Nếu như đây thật sự là hắn, vậy mình tới đúng dịp rồi!

Đổng Thiên Lộ chớp mắt, mỉm cười thì thào nói nhỏ.

Đổng Thiên Tú thấy Bạch Tiểu Thăng và Trịnh Đông Tỉnh đi cùng nhau ngồi ở phía trước thì không nhịn được hưng phấn nói với Đổng Thiên Lộ:

- Chị, không ngờ hôm nay bạn em cũng qua, quá tốt rồi, chờ chuyện bên này kết thúc, em mời anh ấy tới nhà mình ăn cơm!

- Được.

Đổng Thiên Lộ nhìn em trai ruột, cười tủm tỉm nói.

Không quan tâm anh ta có phải là Bạch Tiểu Thăng kia không, nhưng rõ ràng không đơn giản!

Mà bản thân cô ta cũng rất muốn tiếp xúc với đối phương!

Đương nhiên, tâm trạng trả thù đã không còn nhiều như vậy nữa.

- Thật ra, hội nghị này không kết thúc nhanh được, trong lúc đó chắc chắn phải sẽ có tạm nghỉ giữa giờ, đến lúc đó xem có thể đi qua chào hỏi không.

Đổng Thiên Lộ nói.

Đổng Thiên Tú liên tục gật đầu, sau đó có chút do dự nói:

- Bây giờ qua chào hỏi, không được sao?

- Không được!

Đổng Thiên Lộ mở miệng từ chối và nhìn về phía bên kia, mỉm cười nói:

- Em trai ngốc của chị ơi, bây giờ chúng ta còn là đối thủ! Tình hình còn chưa rõ ràng đâu!

Lúc này Đổng Thiên Tú mới nhớ tới bọn họ cùng Thăng Tỉnh Quốc Tế và Trịnh Đông Tỉnh là đối thủ thương nghiệp, lần này bọn họ là "lẻn vào" đây.

Mà Bạch Tiểu Thăng đang ngồi cùng Trịnh Đông Tỉnh, rõ ràng bọn họ cũng là bạn.

Đổng Thiên Tú lập tức có chút buồn bực.

Khó khăn lắm mọi người mới gặp lại, lại phải "cầm binh đao chỉ về phía nhau" à?

- Chị của em, giữa chúng ta và Thăng Tỉnh Quốc Tế không có cách nào khác sao?

Đổng Thiên Tú không nhịn được và Đổng Thiên Lộ nói:

- Cứ nhất định phải là kẻ địch à?

Bạch Tiểu Thăng không chỉ là bạn anh ta, Trịnh Đông Tỉnh còn là người anh ta tương đối thưởng thức, cạnh tranh thương nghiệp cũng không cần phải khiến cho anh chết tôi sống, mọi người dựa vào thực lực công bằng cạnh tranh không tốt sao?

Đổng Thiên Lộ không trả lời. Đổng Thiên Tú cũng khẽ thở dài, không lên tiếng nữa.

Dù sao, ân tình là ân tình làm ăn là làm ăn, anh ta còn chưa ấu trĩ đến mức vừa thấy bạn thì ngay cả việc kinh doanh của bản thân cũng không cần.

Làm vậy là không chín chắn, cũng thẹn với những gì chị anh ta khổ cực tạo ra.

Im lặng một lúc, Đổng Thiên Lộ bỗng nhiên khẽ tự nói:

- Hắn đã cứu Thiên Tú hai lần, còn cảnh tỉnh em ấy, tính như có ơn không nhỏ đối với nhà họ Đổng mình, cũng có thể là người mình cảm thấy hứng thú... Thật ra mình cũng không phải không thể tha thứ cho hắn! Lại xem hôm nay bọn họ có thể vượt qua cửa ải khó khăn này không đã!

- Chị, chị nói gì vậy?

Đổng Thiên Tú nghe được chị mình đang nói chuyện, nhưng không nghe rõ là nói gì, không nhịn được hỏi.

Đổng Thiên Lộ ngồi xuống, mỉm cười và nói:

- Không có gì, chúng ta xem tiếp cuộc vui thôi!

Đổng Thiên Tú gật đầu và ngồi xuống.

Anh ta chỉ hy vọng lát nữa khi nghỉ giải lao có thể có cơ hội đi gặp Bạch Tiểu Thăng, trò chuyện vài câu.

Trong lúc chị em Đổng Thiên Lộ nói chuyện với nhau, Mã Thiên Kình và Vương Hách Lôi cũng đang nói chuyện.

Từ lúc Mã Thiên Kình kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó Vương Hách Lôi lại nhìn về phía anh ta.

- Cậu Mã, cậu quen biết với Lâm Thăng kia sao?

Vẻ mặt Vương Hách Lôi mờ mịt hỏi.

- Biết, tôi đương nhiên biết hắn!

Sau khi khiếp sợ qua đi, sâu trong mắt Mã Thiên Kình đầy thù hận, giọng điệu cũng trầm xuống.

Bạch Tiểu Thăng tát anh ta tới mức mặt sưng như mặt heo, mất hết thể diện.

Thù này, dù có chết anh ta cũng phải báo!

Nhưng anh ta cũng biết thân phận của Bạch Tiểu Thăng là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc!

Vậy là nhân vật cùng một tầng cấp với cha anh ta - Mã Tông Đình.

Thân phận kia cũng đại biểu Mã Thiên Kình anh ta muốn báo thù chính là con đường dài phải đi!

Dùng cách nói tàn nhẫn nhất chính là ở phía xa không hẹn gặp.

- Sao tôi cảm giác như cậu rất thù hắn vậy?

Vương Hách Lôi ở bên lẩm bẩm nói.

Mã Thiên Kình nghe vậy thì có chút kinh sợ, vội vàng thu lại sắc mặt, trấn chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười và nói với Vương Hách Lôi:

- Sao có thể thế được, tôi chỉ là kinh ngạc mà thôi.

- Ồ, là vậy sao?

Vương Hách Lôi thế mà vẫn tin, nhếch miệng cười hỏi Mã Thiên Kình:

- Vậy tại sao anh lại kinh ngạc về Lâm Thăng này chứ?

Trong lòng Mã Thiên Kình bỗng nhiên thoáng động, chợt có ý nghĩ.

Anh ta nhìn Vương Hách Lôi cười ha hả:

- Anh Vương, có thể anh không biết, người này không phải là Lâm Thăng gì cả, hắn giả mạo!

- Hả!

Vương Hách Lôi trợn trừng mắt, trên mặt lộ rõ vẻ giật mình:

- Vậy hắn là ai?

- Thân phận của người này... Tôi cũng không biết.

Mã Thiên Kình nói:

- Tôi biết hắn có chút lai lịch, nhưng hắn chắc chắn không phải là Lâm Thăng, bọn họ là lấy Lý Quỷ làm Lí Quỳ, cố ý lừa gạt chúng ta thôi!

- Đúng!

Vương Hách Lôi hình như có chút tức giận:

- Thật đúng là giảo hoạt! Không trách được cha tôi nói những người này rất gian trá!

- Còn không phải sao!

- Này, chúng ta phải nhanh chóng liên hệ với tổng giám đốc Đổng, nói cho cô ta biết tình hình.

Vương Hách Lôi đạo:

- Cha tôi nói cứ để cho cô tới quyết định, không thể để cho cô ta bị lừa gạt được.

Mã Thiên Kình giả vờ như tìm điện thoại và nói với Vương Hách Lôi:

- Một lúc nữa tôi sẽ gửi tin nhắn qua, anh không phải lo đâu.

Vương Hách Lôi gật đầu.

Tròng mắt Mã Thiên Kình xoay chuyển, sau đó mỉm cười và nói:

- Không bằng, chờ lúc nữa tạm nghỉ, chúng ta tìm cơ hội cho hắn biết tay? Ai bảo hắn dám lừa gạt chúng ta!

- Vậy thì không được đâu. Cha tôi nói có cô Đổng ở đây, chúng ta không thể...

Vương Hách Lôi có chút khó xử.

Mã Thiên Kình mỉm cười dụ dỗ:

- Anh Vương, không sao đâu, nếu không làm gì cả, vậy chẳng phải chúng ta tới đây vô nghĩa sao. Còn nữa, nếu như anh bằng lòng chuyện này, tôi phối hợp với anh, làm cho anh rạng rỡ mặt mày, làm tốt, công kích cho bọn họ bớt ngang ngược, cha anh nhất định sẽ khen ngợi anh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận