Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1146: Thương nhớ nói cùng ai

Ngụy Tuyết Liên đứng dậy, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, trên mặt xuất hiện mấy phần e lệ cùng mấy phần mừng rỡ.

Cô gái kia vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, thanh thuần vô cùng, bây giờ lại thêm một tia đỏ ửng thẹn thùng trên gương mặt, đủ để cho bất kỳ một người nam nhân nào nhìn thấy đều nhịn không được tim đập thình thịch.

- Anh đã tới.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhếch miệng nở nụ cười ngây ngô, nói.

Vốn dĩ, câu nói này, thời điểm hắn bước vào Ngụy gia, ở trước mặt mọi người sẽ nói với Ngụy Tuyết Liên. Nhưng mà hiện tại thấy nàng xuất hiện ở trước mắt, gặp hàng lông mày đó, ánh mắt đó của nàng như thu thuỷ (nước mắt mùa thu).

Bạch Tiểu Thăng liền kìm lòng không được, mà bật thốt ra.

Thời gian, thật sự là một thứ kỳ diệu.

Nó có thể làm cho rất nhiều thứ bị ma diệt dần, cuối cùng nhạt như nước, nhưng cũng có thể khiến cho rất nhiều thứ được ấp ủ, cuối cùng thuần túy như rượu.

Tương phùng lại, tuy rằng hai năm rưỡi thời gian không có liên hệ với nhau, cho dù là dùng thư từ hay điện thoại để giao lưu cũng không có một tiếng.

Ngay lập tức, giữa hai người Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên không có một tia kẽ hở, động thái vãn như xưa nước chảy thành sông.

Chỉ có mừng rỡ, chỉ có ngọt ngào.

Hai người cùng một chỗ đi vào bên trong, không ai nói gì chỉ có siết chặt lấy nhau như sợ đây chỉ là một giấc mơ, sau đó, lại gắn bó không rời ngồi lên ghế salon tựa vào nhau đối mặt ra ngoài cửa sổ.

Không biết là ai nói câu đầu tiên.

Nhưng đó là nút mở để bầu không khí thêm nồng ấm, hai người bắt đầu nói chuyện với nhau.

Không phải nói những câu thương nhớ, những lời yêu thương sến sẩm, mà ngược lại, Bạch Tiểu Thăng nói rất nhiều những chuyện không liên quan gì.

Bạch Tiểu Thăng nói về giai đoạn sau khi hai người chia ly, bản thân mình đã gặp gỡ những gì, gặp được rất nhiều người, gặp được rất nhiều chuyện, từng bước từng bước một đi đến ngày hôm nay, trở thành một vị Đại sự vụ quan của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa.

Ngụy Tuyết Liên thì tựa vào vai hắn yên lặng lắng nghe, lúc thì mỉm cười, lúc thì chăm chú nghiêm túc.

Từ trước cho tới bây giờ Bạch Tiểu Thăng cũng không có nói nhiều như vậy và cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng phát giác, nguyên lai mình đúng là một người "Lắm lời" .

- Em có cảm thấy anh hôm nay anh nói rất nhiều hay không? Chắc em không muốn nghe những chuyện này đúng không?

Nói đến cuối cùng, trong lòng hắn không khỏi có chút áy náy, đối với Ngụy Tuyết Liên thân thể như tuyết ôn nhu vô cùng đang nằm trong ngực, nhẹ nhàng nói một tiếng.

- Không phải, em thích nghe mà.

Ngụy Tuyết Liên cười ngọt ngào nói.

Liên quan tới tất cả mọi chuyện của Bạch Tiểu Thăng, kỳ thực Ngụy Tuyết Liên đều đã phân phó cho Lưu Văn Đao sưu tập qua, biết rõ rất nhiều chuyện, bởi vì những tao ngộ của Bạch Tiểu Thăng mà mừng rỡ, mà ưu sầu.

Nhưng những tin tức bằng những dòng chữ trên giấy khô khan kia, sao có thể so sánh được với đích thân Bạch Tiểu Thăng chính miệng kể ra rõ ràng.

Nàng ngàn lần nguyện ý một mực nằm trong lòng ngực hắn như thế này, nghe hắn kể về những chuyện đã trải qua, mãi mãi không muốn rời xa.

- Anh một mực không có thử liên hệ với em, em có trách anh hay không?

- Dù rằng anh và Ngụy Mặc Nhiễm quen nhau rất thân, mặc dù nàng cũng có đề cập qua về vấn đề này, nàng có thể báo cho anh. Nhưng anh lại không có tính toán liên hệ với em.

Hình như trong lòng Bạch Tiểu Thăng cảm thấy hổ thẹn, hình như có chút áy náy với cách xử sự của mình trong gần ba năm qua.

- Không phải là không muốn. Mà anh cảm thấy rằng, nếu như bởi vì anh cố gắng liên hệ, dẫn đến tình cảnh của em càng tồi tệ hơn, anh sẽ rất đau lòng.

- Khoảng thời gian hai năm rưỡi này, kỳ thực anh có rất nhiều cuộc gặp, cũng có rất nhiều thời điểm có thể lựa chọn, anh có thể lựa chọn không cần phải bộc lộ hết tài năng, làm hết sức để vững vàng vị trí.

- Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới em, anh liền không thể để mình quá mức lười biếng, quá mức thoải mái.

- Bởi vì, đi không đủ cao, đứng không đủ xa. Cứ như thế, thì khoảng cách với em lại càng xa vời.

- Mỗi một phần thương nhớ với em trong anh, đều hóa thành một phần động lực lớn lao giúp anh tiến lên không chút nào ngừng nghỉ.

- Mỗi một đêm, anh đều rót một ly sữa bò (Biên: người ta thì uống rượu còn ông này uống sữa bò, bó tay luôn) đứng ở trên ban công, không lúc nào quên hướng qua bên cạnh nhìn một chút. Hoài niệm về khoảng thời gian đã từng có với vị hàng xóm mỹ nữ kia.

. . .

Những bí mật này, Bạch Tiểu Thăng đã giấu sâu tận đáy lòng, hận không thể nói thẳng ra, cuối cùng vào giờ khắc này cũng có thể thổ lộ tâm sự trong lòng.

- Em biết mà, em đều biết rõ tất cả.

Đôi mắt của Ngụy Tuyết Liên như nước mùa thu (ánh mắt như làn thu thủy), nhìn thẳng vào hai mắt của Bạch Tiểu Thăng, nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng cúi đầu nhìn vào đôi mắt của nàng, cảm thấy cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa cũng nhìn không đủ, chỉ cảm thấy trong lòng của mình như được tiếp thêm sức mạnh vô cùng và sự ủng hộ lớn lao cùng động lực.

Nếu như chuyến đi Ngụy gia kia, chính là núi đao biển lửa, thì hắn cũng phải đi.

Mặc kệ có bao nhiêu gian nan hiểm trở, hắn vẫn muốn cùng một chỗ với Ngụy Tuyết Liên.

Hai người đối mặt với nhau, liếc mắt đưa tình nồng ấm vô cùng, Ngụy Tuyết Liên lại có mấy phần e lệ.

Chuyện này nếu để cho người của Ngụy gia nhìn thấy, chắc hẳn sẽ giật mình không thôi.

Ngụy Tuyết Liên, quả thực đã từng là một người con gái xinh đẹp động lòng người, tính tình lại dịu dàng đằm thắm. Thế nhưng trải qua hai năm ma luyện, nàng cũng đã dần dần hiển lộ ra khí thế của một nữ cường nhân, tuy rằng nàng vĩnh viễn sẽ không như những người phụ nữ khác mà tùy tiện như vậy, nhưng thái độ trước sau như một ung dung không vội, ứng đối thoả đáng, cho dù là đối mặt với sự vụ chất đống như núi, thì nàng cũng có thể dùng thời gian rất ngắn xử trí ổn thỏa tất cả, đã có phong thái và sự uy nghĩ của một vị chủ tịch HĐQT.

Thực sự khó mà tưởng tượng, bộ dạng xấu hổ này của nàng, tư thái như một cô gái nhỏ e ấp thẹn thùng.

Nhưng phàm là một nam nhân, nếu như thấy được bộ dạng của nàng lúc này, tất nhiên sẽ bị mê luyến đến điên đảo tâm thần.

- Đúng rồi, tại sao em lại ở chỗ này? Làm sao biết rõ mấy người bọn anh sẽ tới, còn để cho Lưu Văn Đao tới đón bọn anh? Đây không phải là một cuộc gặp gỡ may mắn đầy bất ngờ chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi, sau đó lại nói.

- Ngày hôm qua anh còn ở thành phố Quảng Vân, nếu còn chần chừ một chút thì hôm nay đã không gặp được em. Vậy thì anh còn phải thương tiếc hơn nửa năm đó.

Thấy Bạch Tiểu Thăng cảm thán như thế, Ngụy Tuyết Liên chỉ nở nụ cười nhưng lại không nói gì.

- Em đã sớm biết rằng anh sẽ tới?

Bạch Tiểu Thăng thấy bộ dáng của Ngụy Tuyết Liên, như bừng tỉnh đại ngộ.

- Kỳ thực, phần tư liệu thứ hai mà chú Lục Vân tặng cho anh, chính là em đã đưa cho chú, sau đó mới giao cho anh. Cũng là chuyện mà em đã nhờ chú Lục Vân, để cho chú lưu ý những gì mà anh cần. . .

Ngụy Tuyết Liên nhẹ giọng giải thích nói

Thì ra là thế.

Bạch Tiểu Thăng bừng tỉnh đại ngộ.

Bản thân mình đã nói với Chú Lục hành trình tiếp theo, đương nhiên, chỉ là nói sơ về địa danh sắp tới mà thôi.

Nguyên lai hắn cứ nghĩ rằng Lục Vân tuyệt đối sẽ không có khả năng tiết lộ tin tức cho ai, lại không nghĩ tới chuyện ông ta sẽ "Tiết lộ" cho Ngụy Tuyết Liên.

Chỉ có điều cái hành động "Tiết lộ" này rất tốt, hắn rất hài lòng a.

- Anh sẽ không trách em nhiều chuyện chứ. . .

Ngụy Tuyết Liên thấy Bạch Tiểu Thăng có chút trầm ngâm, trong lòng có chút chột dạ e sợ, nói.

- Cô gái ngốc, làm sao anh có thể trách em đây.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, vuốt vuốt đầu nàng.

Ngụy Tuyết Liên lại nở nụ cười ngọt ngào vui vẻ.

Sau đó, hai người lại tựa vào nhau nói rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng đem thời gian dự định mà mình muốn đến Ngụy gia thăm hỏi, toàn bộ báo cho Ngụy Tuyết Liên.

Muốn nói qua lý do bái phỏng trễ như vậy một chút, lại bị Ngụy Tuyết Liên ngăn lại.

- Em tin tưởng quyết định của anh.

Đối với chuyện này, Ngụy Tuyết Liên chỉ nói một câu này thôi.

Bạch Tiểu Thăng liền không nói thêm lời thừa thải.

Lại hàn huyên thêm một chút, trong bụng của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên vang lên âm thanh "Ục ục".

Khả năng là cả người nhất thời hưng phấn, quên ăn cơm, nhưng thân thể lại không được.

Ngoài miệng tuy nói không cần, nhưng không ngăn được thân thể thành thật như vậy.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười bất đắc dĩ.

- Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm thôi, em đặt một chiếc thuyền hoa nhỏ, chiếc thuyền kia đúng là một dạng nhà hàng thu nhỏ, bên trên có sẵn nhà bếp cùng đồ dùng. Người đầu bếp sẽ chuẩn bị bất cứ món ăn nào mà anh lựa chọn một cách nhanh nhất, vô cùng chuyên nghiệp.

Ngụy Tuyết Liên che miệng cười duyên, đưa tay chỉ những con thuyền trong hồ ở ngoài cửa sổ kia nói.

Bạch Tiểu Thăng bừng tỉnh đại ngộ.

Trách không được nhìn những chiếc thuyền nhỏ kia rất xinh đẹp, hơn nữa lại có khói bếp lượn lờ bên trên, nguyên lai lại là cung cấp dịch vụ ăn uống ở bên trong, thật đặc biệt.

- Được, vậy chúng ta liền đi ăn cơm.

Bạch Tiểu Thăng cười đứng dậy.

Không nhìn thời gian không biết, bất tri bất giác thế mà hai người bọn họ đã hàn huyên được nửa giờ đồng hồ.

Thời gian ở bên trong mắt người hữu tình, thật sự ngắn ngủi, thời gian qua nhanh như thoi đưa.

Hai người chỉnh lý lại y phục.

Sau khi ôm ấp thân mật một phen, thì trước khi ra khỏi cửa cũng phải gọn gàng lại, dù sao còn có "Ngoại nhân" ở đó.

Để có lần gặp mặt này, Ngụy Tuyết Liên đã phải chịu trách nhiệm lớn lao, phải nói là "nguy hiểm", nếu như hai người lại quá thân mật với nhau, khó tránh khỏi truyền đến tai người nhà họ Ngụy, đến lúc đó Bạch Tiểu Thăng đến thăm hỏi cũng sẽ gặp thêm nhiều chuyện phức tạp.

Cho nên, bộ dáng hai người như là bạn bè.

Không được dắt tay, không được thân mật.

Mở cửa ra, một trước một sau đi ra ngoài.

Ngoài cửa cách đó không xa, mấy người Lưu Văn Đao, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đang đứng đó chờ.

Nhìn thấy hai người Bạch Tiểu Thăng đi ra, ba người nhanh chóng đi qua nghênh đón.

- Lưu Văn Đao, cậu dẫn đường đi, bây giờ chúng ta đi ăn cơm.

Ngụy Tuyết Liên phân phó một câu.

- Vâng, tiểu thư.

Thái độ của Lưu Văn Đao đối với Ngụy Tuyết Liên vô cùng cung kính nói, thuận tiện liếc đôi mắt phượng lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, hình như muốn nghiên cứu kỹ xem hắn có làm ra hành động gì khác thường hay không.

Tên tiểu tử này cùng với tiểu thư ở bên trong hàn huyên nửa giờ đồng hồ. . . Thật chỉ là cư xử như bạn bè?

Lưu Văn Đao thầm nói.

Nếu để ta biết được ngươi lộn xộn không có quy củ, thì đừng trách ta vặn ngươi gãy cổ. . .

Không được, phải thiến ngươi.

Lưu Văn Đao dùng ánh mắt uy hiếp nhìn qua Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Đừng xem nữa, dẫn đường đi.

Bỗng nhiên bên cạnh có người hừ lạnh một tiếng.

Lập tức, một bàn tay to như quạt bồ phiến rơi xuống đặt lên trên bờ vai của Lưu Văn Đao.

Lưu Văn Đao lập tức cảm thấy đau nhói, nhìn qua.

Lôi Nghênh giương cặp mắt hổ nhìn hắn.

- Đi thôi.

Lưu Văn Đao nở nụ cười gượng gạo.

Một nhóm mấy người, đi thẳng đến thuyền hoa bên hồ.

Giờ khắc này, bên kia bến tàu, đang có một đám người sắc mặt lạnh lùng vây quanh một người thanh niên trẻ tuổi sắc mặt khó coi.

Một ông chú lớn tuổi bóng bẩy bụng phệ, sắc mặt giận dữ, đối với người quản sự thuyền hoa chửi mắng ồn ào.

- Làm sao lại không có, Không có không được.

- Hẹn trước sao, ngươi không giương mắt chó lên nhìn vị này là ai à, ngươi để cho ai hẹn trước đây?

- Nói cho ngươi biết, không nên nói nhảm, tranh thủ thời gian chuẩn bị thuyền cùng với đầu bếp. . .

- Thật sự đầy à? Ngươi đang nói cái quỷ gì thế? Đây không phải có một chiếc thuyền sao?

- Ta không quản là ai hẹn trước, chiếc thuyền hoa kia, chúng ta chắc chắn phải có được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận