Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2675: Sống sót (2)



Bên ngoài là đình rất lớn, hàng lang rất lớn, còn có thang máy dài.

Kiến trúc rất kỳ quái, lại rất lớn, rất khí thế, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn mải mê.

Bên ngoài có rất nhiều người, tất cả đều mặc kiểu áo blouse màu trắng ngăn nắp sạch sẽ sạch sẽ. Chỉ có điều không giống như người giúp việc, ngược lại giống như là nhân viên nghiên cứu khoa học.

Tư Đồ Dần dẫn theo Bạch Tiểu Thăng vào thang máy, mọi người trên người nhìn thấy hai người đều một mực cung kính, vô cùng khách sáo.

Bọn họ đi thang máy về phía trước.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng cảm giác thang máy ít nhất đi khoảng hai ba phút, lại giống như thang máy trong tòa nhà cao chọc trời của tập đoàn lớn.

Nơi đây cao như vậy sao? Anh muốn nói đây là muốn đi đâu thế?

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ trái lại càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng, thang máy dừng hẳn, Tư Đồ Dần đi phía trước, dẫn theo anh tiến vào một đại sảnh.

Đại sảnh trống trải, bên ngoài là hình cung, vách tường ngoài dùng kính nên có thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh bên ngoài.

Vì vậy, Bạch Tiểu Thăng thấy núi non trùng điệp, khắp nơi đều là một màu xanh.

Tư Đồ Dần dẫn hắn đến trước cửa kính.

Bạch Tiểu Thăng thấy dưới chân giường là kính trong suốt, cũng thấy dưới chân là vách núi đá.

- Nơi đây là xây ở trên vách đá ạ?

Bạch Tiểu Thăng giật mình nói.

- Có thể nói vậy.

Tư Đồ Dần cười nói:

- Nơi này là một chỗ biệt thự của ông hai cậu, không cho người ngoài biết, kiến trúc bên ngoài được dùng nguyên liệu đặc biệt, vệ tinh, máy bay bên ngoài đều không thể tìm thấy.

Bạch Tiểu Thăng nhớ lại kiến trúc vừa thấy được, không nhịn được lẩm bẩm nói:

- Lợi hại!

- Không phải cậu muốn biết, cậu tới đây thế nào sao?

Tư Đồ Dần dừng chân nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:

- Ba ngày trước, vào giây phút cậu rơi xuống, trí năng nhân tạo trong đầu cậu đã tự mình đưa ra phán đoán là nguy cơ cấp cao nhất, gửi lệnh cầu cứu tới đây. Nơi đây trực tiếp phái ra máy bay trực thăng, bay tới nơi xảy ra chuyện. Chúng ta căn cứ vào tín hiệu phao tìm được cậu thì cậu đã hôn mê, vẫn đang giãy giụa trong nước, là trí tuệ nhân tạo của cậu lấy ham muốn sống sót của cậu để làm ra phản ứng.

- Chúng tôi tiến hành trị liệu cho cậu, dùng cách chữa trị ít nhất vượt quá hai mươi năm so với bây giờ, bởi vì lúc đó cậu thật sự sự sống chết đe dọa. Không ngờ chính là tố chất thân thể của cậu tốt như vậy, lại làm cho tất cả cách trị liệu được phát huy đến hiệu quả gấp hai, ngay cả nhân viên chữa bệnh cũng phải thán phục.

Đây chính là chuyện đã xảy ra sao. . . Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Tư Đồ Dần nhìn ra ngoài cửa sổ nói tiếp:

- Sau đó, chúng tôi lại từ trí tuệ nhân tạo của cậu thu được một vài hình ảnh ngắn, thế mới biết được tất cả mọi chuyện xảy ra trên cầu trong đêm mưa.

Tư Đồ Dần trầm ngâm một lúc, dùng vẻ mặt vô cùng đau đớn nói một tiếng:

- Bạch Tuyên Ngôn, hại các người!

Bạch Tuyên Ngôn và Bạch Tuyên Ngữ cùng lớn lên, là anh em. Bạch Tiểu Thăng là bạn của anh ta, còn có quan hệ huyết thống ông hai của anh ta, không ngờ anh ta có thể ra tay được!

Quả thật không thể tha thứ!

Cho dù là Tư Đồ Dần cũng lộ ra ánh mắt tức giận, căm hận.

Bạch Tiểu Thăng im lặng không nói gì, ánh mắt nhìn về phía xa.

- Cậu sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho cậu ta à?

Tư Đồ Dần nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nói.

Ôn Ngôn sao?

Bạch Tiểu Thăng im lặng một lát, cuối cùng mới chậm rãi nói:

- Thật ra ngày đó, anh ấy thật lòng muốn giết chúng tôi, quá đơn giản.

Chỉ cần để cho chiếc xe lái qua, đẩy mạnh chiếc xe của bọn họ xuống sông là được.

Cuối cùng, Ôn Ngôn không làm như vậy, nhìn như muốn tự tay đẩu chiếc xe của bọn họ xuống, nhưng lại chậm chạp không hề hành động thật.

Lúc đó Bạch Tiểu Thăng đặc biệt hận anh ta, chỉ có điều sau khi đi qua bờ sinh tử, bây giờ ngược lại đã tâm tĩnh.

Nghĩ lại, lúc ấy Ôn Ngôn có lẽ đặc biệt do dự, thậm chí trong tiềm thức từ chối hành vi của mình.

Chỉ là bị dồn đến tình trạng này, anh không thể quay đầu được nữa.

Tư Đồ Dần nhận được một câu nói của Bạch Tiểu Thăng thì không tiếp tục hỏi Bạch Tiểu Thăng về vấn đề này nữa, mà chỉ nói:

- Lúc này, Bạch Tuyên Ngữ và Bạch Tuyên Ngôn đều ở bệnh viện, một người hôn mê bất tỉnh, một tinh thần hình như bị kích thích.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Tư Đồ Dần.

- Chúng tôi tìm hiểu được từ bên phía cảnh sát, sau khi cậu rơi xuống sông, Bạch Tuyên Ngữ đã đánh Bạch Tuyên Ngôn một trận tơi bời.

Tư Đồ Dần nói.

- Bạch Tuyên Ngữ còn đang hôn mê, chắc tình hình nguy cấp, chỗ này của các người có công nghệ cao như thế, vì sao không đi giúp anh ấy?

Bạch Tiểu Thăng quan tâm đầu tiên chính là an toàn của Bạch Tuyên Ngữ.

Trên thực tế, Bạch Tuyên Ngữ bị thương không chỉ trên thân thể còn có phương diện tâm lý.

- Yên tâm đi, đã phái người qua rồi.

Tư Đồ Dần nói.

Có lời này, Bạch Tiểu Thăng cũng xem như yên tâm.

- Đúng rồi, ngài Tư Đồ, lúc tôi vừa tỉnh lại, muốn gọi trí tuệ nhân tạo của tôi nhưng. . . nó trước sau không trả lời.

Bạch Tiểu Thăng nói với Tư Đồ Dần:

- Nếu các người có thể thu được tin tức từ chỗ nó, hắn biết là có tình huống gì chứ?

Nghe được vấn đề của Bạch Tiểu Thăng, Tư Đồ Dần im lặng một lát.

Sau đó, ông ta mới chậm rãi nói:

- Đêm đó, trí năng nhân tạo tên Hồng Liên của cậu khống chế cơ thể cậu, đồng thời tiếp tục phát sóng tọa độ tin tức đều là hành vi ở hình thức cậu không trao quyền. Trên thực tế nó làm vậy là vi phạm thỏa thuận an toàn, làm vậy chẳng khác nào tự mình hủy diệt.

Hai đồng tử của Bạch Tiểu Thăng đột nhiên giãn ra, không thể tin nổi nhìn Tư Đồ Dần.

Hồng Liên, tự mình hủy diệt?

Rõ ràng là để cứu anh!

- Sau khi trở về, chúng ta cố gắng kết nối với nó, cuối cùng chỉ thu được một phần tình hình trong đêm đó, cũng không nhận được câu trả lời nào khác. Chắc hẳn. . . nó đã hoàn toàn kết thúc sứ mạng của mình.

Tư Đồ Dần nói:

- Nhân viên nghiên cứu của chúng ta thật ra cũng rất bất ngờ, bởi vì trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện trái với thỏa thuận an toàn. Hoặc là nó xảy ra hư hỏng, hoặc nó chính là. . .

Tư Đồ Dần dừng lại một lát, hình như cảm thấy lời mình sắp nói quá mức hoang đường, mỉm cười lắc đầu:

- Trí tuệ nhân tạo mà thôi, làm sao có thể phát sinh ý thức tự chủ được.

Bạch Tiểu Thăng ngơ ngác ngồi trên xe lăn, không nói được lời nào.

Làm bạn lâu, anh đã quen với Hồng Liên, quen với giọng nữ nghe dần dần hình như không quá lạnh lùng kia.

Hiện tại, nó hoàn toàn rời xa mình sao?

- Cậu không cần lo lắng vấn đề sát hạch kế thừa, chúng tôi sẽ thay cho cậu một trí năng nhân tạo mới. Về phần mảnh Nano của Hồng Liên, chúng tôi cũng có cách an toàn lấy ra.

Tư Đồ Dần an ủi Bạch Tiểu Thăng.

- Không cần.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên mở miệng nói.

Tư Đồ Dần ngẩn người.

- Cái gì không cần?

- Không cần trí năng nhân tạo mới.

Bạch Tiểu Thăng nặn ra một nụ cười.

Tư Đồ Dần lại thấy bi thương và tưởng nhớ.

- Sát hạch cái gì đó cũng không quan trọng. Các người có thể tận mắt nhìn thấy cách làm của tôi! Còn nữa…

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào mi tâm của mình:

- Nếu ở đây không có gì ảnh hưởng thì cứ để nó lại để tưởng nhớ.

Đứa nhỏ này là một người luôn nhớ tình cũ người, cũng rất coi trọng tình cảm giống như ngài Bạch Chấn Bắc.

Tư Đồ Dần cuối cùng vui vẻ gật đầu:

- Nếu cậu đã quyết định, vậy chúng tôi sẽ tôn trọng.

- Lúc nào tôi mới có thể rời khỏi đây?

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói:

- Lúc này tập đoàn cần tôi!

Gia tộc Wolfgold tấn công sản nghiệp của tập đoàn trên quy mô lớn, Bạch Tuyên Ngữ lại hôn mê bất tỉnh, Bạch Tiểu Thăng rất mong được mau chóng trở về nhà.

- Có thể còn cần mấy ngày nữa.

Tư Đồ Dần mỉm cười nói:

- Cậu làm gì cứ nhất quyết phải trở lại chứ? Cậu ở đây vẫn có thể chỉ huy được một cuộc chiến.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Tư Đồ Dần.

Tư Đồ Dần giơ tay vỗ nhẹ vào vai anh, tươi cười ôn hoà:

- Tôi xem trọng cậu, tôi cảm thấy cậu làm được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận