Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1143: Dịch Trạm Đại Ngư

Bạch Tiểu Thăng ở Tống gia hết sáu ngày. Sở dĩ thời gian ở lâu như vậy, đầu tiên là do Tống giai đại sư quá mức nhiệt tình, liên tục giữ lại, thứ hai, là Tống giai đại sư cùng với Lục Vân cũng đang chuẩn bị những "Nước cờ đầu" cho Bạch Tiểu Thăng .

Ở chỗ này, Bạch Tiểu Thăng cũng thuận tiện biết được nhiều tin tức.

Từ sau khi Lục Vân rời đi, ngày thứ hai, hắn lại cầm tới một chồng tư liệu liên quan tới Ngụy gia.

Phần tư liệu mới này, phải nói là lợi hại vô cùng. Bên trong ghi chép đặc biệt kỹ càng, nhiều tư liệu còn liệt kê một loạt các thói quen, sở thích, yêu gì ghét gì của lớp trưởng bối bên Ngụy gia.



Bạch Tiểu Thăng có nghĩ cũng không nghĩ tới, phần tư liệu này vậy mà tinh tế tường tận đến mức độ như vậy.

Sau giây phút kinh hỉ, thì mấy ngày nay hắn cũng kìm xuống tâm tư của mình, dốc lòng nghiên cứu.

Biết được tính tình, hiểu người yêu thích gì.

Biết được như vậy, mới có thể tránh được những lời không nên nói, tránh làm những chuyện không nên làm, không cần phải lo lắng lần đầu tiên tới nhà thăm hỏi, lại vô ý làm mất đi những ấn tượng ban đầu.

Việc này quan hệ tới Ngụy Tuyết Liên, Bạch Tiểu Thăng cũng phá lệ mà để bụng.

Kỳ thực, hiện tại, thời gian mà Bạch Tiểu Thăng ước định với Ngụy Tuyết Liên chỉ còn nửa năm nữa.

Bạch Tiểu Thăng cũng đã nói với hai người Tống giai đại sư và Lục Vân rằng, ít nhất phải qua hơn bốn tháng nữa, hắn mới có thể tìm đến cửa nhà Ngụy gia, sẽ không đi qua sớm hơn.

Đối với chuyện này, trong lòng hai người Tống giai đại sư cùng với Lục Vân cũng có chút hiếu kỳ.

Bạch Tiểu Thăng kiên trì đợi thêm bốn tháng, có ý nghĩa gì đây?

Nói đến, Bạch Tiểu Thăng cũng không phải một mực cứng nhắc tuân theo định ước, không biết linh hoạt, nói ba năm thì nhất định phải đúng ba năm, không thể đến sớm hơn chút nào.

Trên thực tế, không phải hắn đã tìm đến chỗ của Tống giai đại sư sớm hơn nửa năm là vì muốn tìm nhiều đầu mối thông tin liên quan tới Ngụy gia sao?

Làm sao bây giờ, lại phải kiên trì chờ hơn mấy tháng nữa, chờ tới khi thời gian ước hẹn ba năm gần tới, cuối cùng mới chịu đi.

Chẳng lẽ nói, tên tiểu tử này khẩn trương căng thẳng? Hay là thẹn thùng?

Hoặc là trong lòng cảm thấy không chắc lắm, muốn chuẩn bị thêm nửa năm?

Hoặc có thể là, trong cái ước định ban đầu của hai người, tiểu cô nương của Ngụy gia kia còn cưỡng chế cái hạn chế gì khác, chẳng hạn như là khảo nghiệm "Ba năm ly biệt không gặp, muốn xem tình cảm phải chăng vẫn còn như xưa"?

Tống giai đại sư cùng với Lục Vân, hai người cũng trải qua năm tháng lâu dài, vậy mà hiện giờ cũng đoán không ra tâm tư của người trẻ tuổi. Sau khi âm thầm giao lưu với nhau một lúc lâu mà không đi đến được kết luận cũng liền coi như thôi.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng đã nói chờ thêm mấy tháng, vậy liền mấy tháng vậy.

Đương nhiên, bọn hắn không rõ ràng, trong suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng là đang dự định dùng thời gian nửa năm còn lại hiện tại, đi trùng kích nửa đoạn đường còn sót lại để thăng cấp.

Một khi cố gắng tiến lên một bước, Bạch Tiểu Thăng có thể đạt được độ cao như Hạ Hầu Khải bây giờ, như vậy tỷ lệ thành công khi đến cửa thăm hỏi Ngụy gia liền không còn giống như trước đây.

Một người chưa đến ba mươi tuổi, lại chính là Tổng giám đốc một Khu vực lớn của tập đoàn Chấn Bắc, là một thanh niên tài tuấn.

Phần tư lịch này phải nói là vô cùng hiển hách.

Loại tiềm năng này, vô cùng đáng sợ.

Coi như là Ngụy gia, cũng sẽ tán thành.

Đối với người bên ngoài mà nói, thăng chức làm Đại sự vụ quan còn chưa đến một năm, liền muốn trùng kích vị trí Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa?

Nếu không phải ngươi bị điên, thì đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, hơn nữa lại cuồng không biên giới như vậy.

Nhưng mà đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói thì tất cả đều có khả năng.

Hơn nửa năm, hắn đã đi được nửa hành trình của giai đoạn thăng cấp, nửa năm tiếp theo đây hắn chỉ cần bảo trì thế tiến như ban đầu, thì khả năng trùng kích vị trí Tổng giám đốc Đại Khu vực là điều hoàn toàn có thể.

Mà nơi điểm số rơi ra. . . Bạch Tiểu Thăng đã nhắm chuẩn rồi, chính là Trầm Bồi Sinh.

Phong ba xảy ra bên tỉnh Cam Đông và Đại Khoảnh kia đã qua được một tuần, Bạch Tiểu Thăng ở trong nhà của Tống giai đại sư, một mặt là tra tìm tin tức của Ngụy gia, một phương diện là muốn tránh né phong ba bên kia, để cho sự tình lắng dần.

Về sau, hắn sẽ rời khỏi thành phố Quảng Vân, đi đến thành phố Nam Đô đạt chuẩn đặc khu, đồng thời thăm hỏi một người khác đó chính là Lâm Kha, dĩ nhiên sẽ ở lại nơi đó nghỉ ngơi một tuần.

Rời khỏi thành phố Quảng Vân, thậm chí về sau rời khỏi thành phố Nam Đô cũng vậy, Bạch Tiểu Thăng sẽ cố ý để lộ tin tức, để cho một phương Trầm Bồi Sinh bên kia biết được hành tung của hắn.

Cứ bộ dạng này, hắn sẽ trì hoãn nửa tháng, mới sẽ không gây chú ý giả bộ loay hoay, chỉ chờ đối phương lơ là thì hắn sẽ cầm súng đánh thẳng tới thành phố Nam Tự.

Nơi đó, chính là một cái "Căn cứ" trọng yếu của Trầm Bồi Sinh.

Cũng là điểm số mà Bạch Tiểu Thăng khát vọng kiếm được, thêm điểm để có thể tấn cấp.

Những quyết định này, Bạch Tiểu Thăng cũng đã thương lượng kết quả với hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Chỉ có điều trải qua mấy ngày nay, thời điểm hai ngày trước, Lâm Vi Vi biết được sự tình Bạch Tiểu Thăng muốn đi Ngụy gia, thì cả người có chút khô héo buồn phiền, không quan tâm đến mọi chuyện, kể cả khi cười cũng có mấy phần miễn cưỡng.

Dù sao, hiện tại Bạch Tiểu Thăng đang cố gắng hết sức lực, chuẩn bị đi đến gia đình của một nữ nhân khác nha.

Lâm Vi Vi biết rõ mình không nên có loại biểu hiện này.

Nhưng lại không thể kiềm chế sự thất vọng, mất mát.

- Làm khổ người nhất chính là tương tư, thầm mến thương cũng không mệt như thế.

Kiểu người đàn ông cẩu thả, lôi thô, lếch thếch như Lôi Nghênh nhìn thấy bộ dạng của Lâm Vi Vi như thế, vậy mà cũng nói được một câu có vẻ nho nhã như vậy, khiến cho người khác phải cảm thán.

Đương nhiên, lời này là hắn ở bên cạnh nói cho Lâm Vi Vi nghe, giống như không biết vô tình hay cố ý nói ra miệng, lại còn "Lơ đãng" thoáng nhìn qua hướng khác.

Lâm Vi Vi trợn mắt nhìn Lôi Nghênh.

Đối với chuyện này, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ có thể làm như không thấy.

Không làm như thế thì hắn còn có thể làm gì?

Cũng may, hai ngày sau thì tâm tình của Lâm Vi Vi rõ ràng chuyển biến tốt đẹp hơn, khôi phục như lúc bình thường.

Sau mấy ngày ở bên Tống gia, Bạch Tiểu Thăng muốn cáo từ rời đi.

- Tất cả chuẩn bị bên này, ta sẽ chú ý, bốn tháng sau, nếu như ta có thời gian thì sẽ theo cậu đi Ngụy gia một chuyến, cũng chưa chắc không thể. Người xưa đã nói hôn nhân không phải là chuyện cá nhân, đều cần trưởng bối hai bên gia đình gặp mặt lẫn nhau, thân nhân trong nhà của cậu hiện tại ra mặt vẫn còn sớm, vậy lão đầu tử ta liền tính là nửa người nhà của cậu a.

Tống giai đại sư cực kỳ không muốn, thời khắc đưa tiễn ra xe, còn cùng với Bạch Tiểu Thăng trò chuyện vui vẻ.

Tống giai đại sư tận sức lại vô cùng để bụng như thế khiến trong lòng của Bạch Tiểu Thăng cũng cảm động không thôi.

Cuối cùng, ba người Bạch Tiểu Thăng rời khỏi Tống gia, ngồi lên máy bay đi tới thành phố đặc khu Nam Đô.

Tấm vé máy bay này, đương nhiên là dùng mạng internet nội bộ của tập đoàn để đặt, vì mục đích chính là "Lên tiếng kêu gọi" với mấy người Trầm Bồi Sinh bên kia.

Cho tới lần này, phía bên Trầm Bồi Sinh có thể coi Bạch Tiểu Thăng đang làm một động tác giả khác hay không, vậy thì không được biết rồi.

Đánh rắn động cỏ hai lần, mới có thể làm cho đối phương sờ không được rõ ràng mục đích của hắn.

Một đường yên bình không ai nói chuyện.

Chờ đến thành phố đặc khu Nam Đô, thời điểm máy bay hạ cánh, Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện trong điện thoại di động nhận được mấy tin nhắn, đều là của Lâm Kha.

Nguyên lai ở thành phố Nam Đô có một công ty quy mô lớn lệ thuộc trực tiếp vào tập đoàn xuất hiện vấn đề, Lâm Kha vội vã chạy qua xử lý vấn đề nên không thể nhận điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng mở tin nhắn thoại của Lâm Kha gửi tới, yên lặng nghe từng dòng tin tức.

- Lần này vạn phần xin lỗi, tôi không thể đích thân nghênh đón Bạch Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đến chỉ đạo, thuộc hạ thật sự là thất trách, vô cùng sợ hãi.

- Nói đùa chút thôi! Hai chúng ta còn xa lạ gì nữa, coi như anh Thăng lên làm Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, em cũng sẽ không khách khí với anh đâu, ha hả.

- Lần này bên kia quả thật có tình huống khẩn cấp, em chỉ là bất đắc dĩ, trước tiên cần phải đi qua một chuyến xem như thế nào, ít thì một hai ngày, nhiều thì bất quá ba ngày em sẽ trở lại.

- Mấy người bọn anh cứ tùy tiện dạo chơi thành phố Nam Đô trước, chờ em quay trở lại sẽ mang các anh đi chơi thống khoái.

- Đúng rồi, em biết rõ tính anh không thích được người khác hoan nghênh một cách long trọng, lại phải giữ hành tung bí mật, cho nên em không có thông tri cho mấy công ty bên cạnh, yên tâm đi, lần này thật sự không có người nào biết. . .

- Tốt, vậy bọn anh sẽ chờ em.

Nghe xong tất cả, Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, sau đó gửi một tin nhắn thoại trở về.

- Các anh đã đến rồi à, tốt, đi Dịch trạm Đại Ngư đi, em đã đặt chỗ này cho ba người rồi.

Một lát sau, Lâm Kha trả về tin nhắn khác.

Dịch trạm Đại Ngư?

Nghe Lâm Kha nói lên cái tên này, Bạch Tiểu Thăng còn tưởng rằng là cái gì "vừa đứng đánh cá", đang nghĩ thầm đây là cái thứ đồ gì, không ngờ nó chỉ là tên gọi của một chỗ nghỉ chân, cũng thật hiếm thấy nha.

Dựa theo lời giải thích của Lâm Kha, cuối cùng Bạch Tiểu Thăng mới hiểu được.

Vẫy một chiếc taxi, cùng với sự giải thích rõ ràng của tài xế, Bạch Tiểu Thăng mới biết rõ, nguyên lai cái khách sạn kia ở địa phương lại vô cùng nổi tiếng, chính là khách sạn nghỉ dưỡng đặc sắc đạt chuẩn năm sao của địa phương.

- Nha đầu Lâm Kha này ngược lại thật biết hưởng thụ, rõ ràng là đi tuần tra, vẫn không quên tìm thêm chút phúc lợi cho mình.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười cảm khái.

Một đường ngồi xe đi qua, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, Bạch Tiểu Thăng đang lặng lẽ dò xét bộ mặt của thành phố Nam Đô.

Thành phố này đạt chuẩn là một đặc khu thành thị, để cho Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Nơi này nhà lầu cao ốc san sát nối tiếp nhau, đường sá rộng lớn thông suốt, thành thị được “Xanh Sạch Hóa” vô cùng tốt. Xét về các phương diện, quả thật không thua bất kỳ thành phố cấp một nào.

Khi tới vùng ngoại vi thuộc về dịch trạm Đại Ngư, ba người mới phát hiện, nơi này vậy mà có hồ có rừng cây một mảnh lớn.

Không phải nhà lớn cao tầng, mà là căn biệt thự gỗ nho nhỏ, cảnh trí thoải mái.

Ba người Bạch Tiểu Thăng sau khi nhìn thấy, cũng vô cùng hài lòng.

Chỉ có tòa nhà văn phòng ở lối vào của khách sạn là có sáu tầng.

Ba người tiến vào đại sảnh của khách sạn để làm thủ tục nhận phòng, sau đó án theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, một đường đi tới căn phòng của mình.

Toàn bộ hành lang đều được làm bằng gỗ, liên tiếp từng mảnh từng mảnh nhỏ nhà gỗ nối liền nhau, quả thật lý thú.

Đi qua một đoạn hành lang gỗ, mấy người Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ở hành lang còn trưng bày mấy cái bàn gỗ rất lớn, có người đang ngồi ở nơi đó nghỉ ngơi.

Có một cái bàn bên đó, chỉ có một người đang ngồi.

Một người thanh niên nhưng nước da so với nữ nhân còn trắng trẻo hơn, bộ dáng tú lệ.

Thời điểm mấy người Bạch Tiểu Thăng đi qua, đôi mắt như mắt phượng của người thanh niên kia đang dõi theo nội dung trên tờ báo hơi ngừng lại, dõi theo một chút.

Chờ mấy người Bạch Tiểu Thăng đi qua, người thanh niên kia liền buông tờ báo xuống, đứng dậy đi đến một phương hướng khác.

Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên hiên ra một nụ cười mỉm ý tứ sâu xa.

Đi qua một quán nhỏ trong khách sạn, người thanh niên xinh đẹp như con gái kia đưa tay cầm lấy một cái mặt nạ rồi rời đi.

Người chủ quán vừa mở miệng muốn nói chuyện, thì tờ một trăm đô nhẹ nhàng phiêu phiêu bay xuống mặt bàn.

- Con mẹ hắn thật là người có tiền. Tên tiểu tử mặt trắng này, lớn lên dung mạo so với phụ nữ còn tốt hơn, chậc chậc.

Người chủ quán kia liếc nhìn thấy, ánh mắt liền sáng lên, nhanh tay vớt lấy tờ tiền, nhìn theo bóng lưng người thanh niên kia đang rời xa, trong miệng nhịn không được khẽ lầm bầm một tiếng.

Người thanh niên thanh tú xinh đẹp kia vừa đi vừa lật xem cái mặt nạ trong tay.

Đó là một cái mặt nạ xà tinh có nụ cười tà mị.

Hắn đưa tay lên trên mặt xoa xoa thầm so sánh với nhau.

Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, liền đổi thành một nụ cười hài lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận