Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 559: Hội Nghị Thẩm Định Loại Rượu Mới



Bạch Tiểu Thăng nằm ở trên giường, lười biếng cầm lấy điện thoại, nhìn một chút thấy tên người gọi hắn liền ngồi dậy.

Người gọi điện tới là Mạc Hân.

Người đẹp được mọi người gọi là mỹ nhân pha chế rượu, mới hai mươi tuổi đã là người pha chế rượu chuyên nghiệp. Trong sự kiện ở Trương gia, Bạch Tiểu Thăng còn làm anh hùng cứu mỹ đen...à nhầm, mỹ nhân.

Vào lúc đó, Mạc Hân rất biết ơn và muốn xin số điện thoại của hắn.

Bạch Tiểu Thăng bị làm phiền quá cuối cùng phải cho.

Thoạt nhìn cô ấy có một trái tim bao dung đối với mọi người và rất duyên dáng, nhưng ẩn chứa trong đó là một trái tim của một người con gái hào hiệp, một lá gan rất lớn và một tấm lòng chẳng cần ai báo đáp.

Đây là toàn bộ ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với Mạc Hân.

- Alo, là tiểu thư Mạc Hân à?

Bạch Tiểu Thăng bắt máy và đặt nó vào tai.

- Bạch Tiểu Thăng, anh còn nhớ tên em sao!

Trong điện thoại, giọng nói thật ngọt ngào của Mạc Hân vang lên và trong giọng nói của cô mang còn theo vẻ vui mừng.

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên bật cười,

- Tôi đã lưu số điện thoại của cô, nên hiện lên tên của cô. . .

- Là như thế sao?

Giọng nói của Mạc Hân hơi uể oải.

Kể từ sau vụ việc của Trương gia, nàng có ấn tượng rất tốt về Bạch Tiểu Thăng.

Anh hùng cứu mỹ nhân, là giấc mơ của bao người con trai, cũng là giấc mơ của bao người con gái..

Chức nghiệp của người pha chế rượu là sáng tạo lãng mạn, nên trong lòng của bọn họ có sự mẫn cảm mãnh liệt về sự lãng mạn.

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi,

- Cô tìm tôi có việc gì không, tiểu thư Mạc Hân?

Một câu tiểu thư Mạc Hân, để người đối diện rất không cao hứng.

- Chúng ta đã là bạn rồi, anh còn sao gọi em như vậy, nghe rất xa lạ!

Trong điện thoại, giọng nói của Mạc Hân mang theo vẻ không hài lòng, và có một chút ủy khuất.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ một chút sau đó lập tức cười nói,

- Là tôi nói sai, Mạc Hân. . .

- Được rồi, lần này em sẽ tha thứ cho anh.

Người đối diện, lại cao hứng lên.

Cảm xúc của nữ nhân thật khó hiểu. . .

Bạch Tiểu Thăng không thể không bật cười.

- Là như thế này, tại Trương gia lần trước anh dùng rượu "Vong ưu" của em điều chế ra "Gặp gỡ bất ngờ" và em đã mang nó đến hiệp hội để xem xét xin bản quyền rượu. Giờ đã được thông qua!

Mạc Hân nói ra mục đích của cuộc gọi lần này.

Âm thanh của nàng rất hưng phấn.

Xem xét xin bản quyền công thức mới sao? Bạch Tiểu Thăng không có cảm giác gì.

Nói đến nghiên cứu phát minh rượu mới là do hoàn cảnh lúc đó, hắn đã dùng rượu của người ta, cùng với áp dụng những thành phần phân tích và tính toán của Hồng Liên mới chế ra, hắn tham dự vào việc này rất ít, hoàn toàn không có cảm giác thành tựu gì cả.

- Vậy chúc mừng cô.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt nói.

Mặc dù chính mình không có cảm giác nhưng cũng không thể đả kích tình yêu của một người pha chế rượu chuyên nghiệp dành riêng cho rượu.

- Là em chúc mừng anh mới đúng, em đã báo cáo anh là người nắm bản gốc chế tạo nên loại rượu này!

Mạc Hân cười nói.

Mình sao? Bạch Tiểu Thăng sững sờ, lập tức cười khổ.

Hắn không có tâm tư gì về việc hắn sẽ là người nắm bản gốc chế tạo loại rượu kia.

Bất quá, báo cáo đã làm rồi, Bạch Tiểu Thăng cũng không quan trọng, hắn vừa muốn nói gì thì bên kia đã nói tiếp.

- Vì vậy, anh biết đấy, anh phải đến!

Mạc Hân ở trong điện thoại, giọng điệu nghiêm túc.

- Đến làm cái gì nữa?

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Không phải bài báo cáo của cô thông qua rồi à, còn muốn tôi đến làm gì.

- Đến để nhận định anh là người phối ra loại rượu này, hiệp hội người pha rượu Quốc tế PRO đã tiếp nhận lời mời của em, tự nhiên sẽ tổ chức một hội nghị thẩm định, chỉ khi rượu được công nhận mới được chính thức ghi chép vào trong sách rượu.

Mạc Hân giải thích.

Nguyên lai đây không phải hoàn thành, mà chỉ mới bắt đầu.

Rắc rối như vậy!

Bạch Tiểu Thăng cười khổ.

- Vậy hãy thay đổi người sáng chế là cô đi Mạc Hân. Cô thấy đấy, rượu "Vong ưu" là cô vất vả mới sáng chế ra. Mà rượu "Gặp gỡ bất ngờ" thành phần chủ yếu lại là rượu "Vong ưu" của cô, đúng hay không. Thực tế mà nói, tôi có thể thành công phối chế ra loại rượu đó đều nhờ vào công sức của người đi trước - cũng là sự nổ lực của cô. Vì vậy tôi nghĩ rằng nếu để tên tôi là người sáng chế ra thì tôi sẽ rất hổ thẹn. Người đạt được thành tích này là cô mới đúng. Còn nữa, tôi cũng không phải điều tửu sư, cô mới là điều tửu sư, tại bên trong vòng tròn của đám người pha chế rượu, cô có uy tín hơn. Vì cam đoan thành công, phải là cô đến đảm nhiệm mới đúng.

Bạch Tiểu Thăng phát huy đầy đủ lợi hại về tài ăn nói của mình, hắn khen ngợi và ngưỡng mộ đối phương, cũng cám dỗ và khuyên nhủ đối phương.

Thực tế, hắn không có hứng thú, cũng không muốn tạo rắc rối cho mình.

Lý do từ chối này đã rất đầy đủ, tình cảm chân thành tha thiết.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy nếu là mình cũng sẽ bị thuyết phục.

- Bạch Tiểu Thăng, anh cho rằng hiệp hội bọn em là thứ gì, một người đứng tên nắm bản gốc một loại rượu, khi đã thông qua là sẽ không thay đổi được!

Tuy nhiên, Mạc Hân lại không ăn thính mà hắn thả.

Bạch Tiểu Thăng cười gượng gạo.

Cũng đúng, đối với một tổ chức quốc tế như vậy, các nguyên tắc của tổ chức rất nghiêm ngặt, không cho phép đó là một trò đùa.

- Đây chỉ là một hội nghị thẩm định mà thôi. Mặc dù anh không phải là một người pha chế rượu, nhưng năng lực của anh ngày đó đã tốt hơn bất kỳ người pha chế rượu nào. Em nghĩ rằng về bản lĩnh thì anh ăn đứt em luôn.

Mạc Hân khuyên nhủ, càng giống như là đang dụ dỗ trẻ em vậy.

- Nhưng mà…

- Anh có biết sau khi một loại rượu mới được đăng ký trong hồ sơ, sẽ nhận được một lợi nhuận khổng lồ mỗi năm không, tiền thật đó nha mà việc anh cần làm cũng chỉ đi đến đây chứng nhận một chút thôi.

Mạc Hân lại dùng lợi ích đến dụ dỗ.

- Nhưng mà...

- Tất cả thủ tục, tất cả quá trình toàn bộ giao cho em, anh chỉ cần đến đây là được, thế nào?

Vào lúc này, Mạc Hân đã cho thấy tài hùng biện của mình, đè cho Bạch Tiểu Thăng không thở nổi.

Bạch Tiểu Thăng hơi ngạc nhiên và hoàn toàn không ngờ rằng mình lại bị lép vế.

Trong lời nói đã thể hiện hết sự chân thành của Mạc Hân, Bạch Tiểu Thăng lại ngại nói ra lời từ chối.

Bất quá, hắn còn muốn thử lần nữa.

- Công ty của tôi đang tham gia vào việc giành lấy danh hiệu công ty gương mẫu cấp tỉnh, tôi đi không được, cô biết đấy, muốn đi dự một cuộc họp ở Châu Âu cũng phải mất hết hai ngày, tôi thật sự không có thời gian...

Bạch Tiểu Thăng cố gắng đấu tranh.

- Đi Châu Âu? Anh đi Châu Âu làm gì? Cuộc hội nghị thẩm định này diễn ra ở tỉnh An Giang mà.

Mạc Hân lập tức trả lời.

- Hả?

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

- Nói chính xác là nó ở Trung Kinh.

Mạc Hân cười hì hì, tiếp tục nói,

- Có cảm thấy hạnh phúc hay không, việc này cũng không có gì bất ngờ cả. Là em đề nghị đó. Là một người pha chế rượu chuyên nghiệp, em có quyền lên tiếng trong chuyện này!

Mạc Hân rất đắc ý nói.

Nàng không thấy được, biểu hiện sa mạc lời, sahara lời, cạn lời... của Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy tôi cám ơn cô.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy bất lực.

Hắn nhận mệnh rồi.

Mọi người đã mở một hội nghị quốc tế ở trước cửa nhà hắn. Nếu hắn không nể mặt thì cũng hơi quá đáng.

- Diễn ra lúc mấy giờ và ở đâu thế?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Vào hai giờ chiều thứ ba, tại phòng 1102, tòa nhà quốc tế Trung Kinh!

Mạc Hân nhanh chóng nói ra.

Bạch Tiểu Thăng đã viết xuống thời gian và địa điểm.

Dù sao đó cũng là ý tốt của Mạc Hân, nếu mình đã đáp ứng thì nên nhớ kỹ, tham gia đúng giờ.

Bạch Tiểu Thăng là người như vậy, trước đó có thể tìm mọi cách để từ chối, né tránh nhưng một khi đã đáp ứng, hắn ta sẽ làm mọi việc hết sức mình.

Thứ ba sao?

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm: may mắn không phải thứ tư, đó là lúc cần phải đi báo cáo bản kế hoạch giai đoạn ba. Kiểm tra đã hoàn thành, đã đưa đến tay thị ủy, mình sẽ cùng thị trưởng Quý đi báo cáo lên trên.

Mà cùng ngày, giai đoạn thứ tư cũng sẽ được bắt đầu!

Tốc độ này hẳn là rất nhanh!

Mục Bắc Thần đã nghĩ tăng tốc, vậy mình liền cùng hắn ta chơi đùa!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn về phương xa, miệng hắn không tự chủ được nở nụ cười.

Hồn hắn như đang trên mây.

- Mặt khác, em còn có một việc muốn nói với anh, ngày mai em sẽ tới Trung Kinh, đến lúc đó anh có thể dắt em đi chơi được không?

Bạch Tiểu Thăng không chú ý lắm, thuận miệng lên tiếng,

- Được!

Hắn quả quyết như thế làm cho Mạc Hân mừng rỡ không thôi.

- Anh đã nói rồi đó, quân tử nhất ngôn, mai không gặp anh, em sẽ không về!

Điện thoại sau đó cúp máy, âm thanh tút tút tút vang lên, để cơ hội cho Bạch Tiểu Thăng giải thích cũng không có.

- Mình đồng ý gì ấy nhỉ???

Bạch Tiểu Thăng nhìn điện thoại di động, kinh ngạc trợn tròn mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận