Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2605: Nagasha (2)



Jami không nhịn được nghi ngờ tính toán của mình có phải quá mức đơn giản, hoặc là cô ta đánh giá quá thấp về Bạch Tiểu Thăng.

- Hay là kỹ năng diễn xuất của tôi lại kém như vậy sao.

Jami thậm chí nghi ngờ chính mình.

...

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng thấy Jami đi rồi, mới quay lại nói với người đứng trước mặt:

- Dẫn tôi đi gặp chủ nhân nhà anh.

Người kia vẫn còn lộ vẻ kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thăng đẩy Jami lên xe, bảo người đưa cô ta đi, không thể nghi ngờ đây chính là giải vây cho bọn họ.

Nếu không người phụ nữ kia làm ầm ĩ lên, phía bên mình tuyệt đối không thể xử lý tốt được.

Dòng chính của gia tộc Milutlo bị người trong gia tộc Falklin kèm hai bên, lúc này nếu như vỡ lở ra, bọn họ tuyệt đối khó có thể xong việc.

Cho nên, sau khi Bạch Tiểu Thăng lên tiếng, người kia gật đầu, mở miệng lại nói:

- Vừa rồi... cảm ơn ngài!

- Lần sau… đừng liều lĩnh như thế, nếu không sẽ rất rắc rối đấy.

Bạch Tiểu Thăng cười, xem như có ý tốt nhắc nhở anh ta một chút.

Người kia liên tục gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng quay sang Lâm Vi Vi, mỉm cười nói:

- Vi Vi, cô về trước đi, tôi đi gặp chủ nhân bọn họ một lần.

Ánh mắt Lâm Vi Vi có chút lo lắng, nhưng sau khi Bạch Tiểu Thăng dùng ánh mắt ra hiệu đừng lo, cô mới nói:

- Vậy anh phải cẩn thận đậy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, quay sang nói với người kia:

- Anh đi phía trước dẫn đường.

Người kia phất tay đánh tiếng với mấy người đi theo, lại khách sáo làm động tác “mời” với Bạch Tiểu Thăng, đi theo bên cạnh dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng theo bọn họ đi thẳng đến khách sạn, Lâm Vi Vi ở phía sau thấy địa điểm nói chuyện cũng là ở đây thì trong lòng ít nhiều cũng thấy an tâm hơn.

...

Bạch Tiểu Thăng được đám người vây quanh đi vào khách sạn, theo thang máy đi lên tầng cao nhất của khách sạn.

Nơi đó là một nhà hàng chiếm diện tích cả một tầng.

Nhưng khi Bạch Tiểu Thăng tiến vào lại phát hiện trong nhà hàng không ngờ vắng vẻ, không có một người khách nào.

Lúc này, người đi theo bên cạnh mới giải thích:

- Để tiếp đón ngài, chúng tôi đã bao hết nơi này, đồng thời đã dọn sạch rồi.

- Chà một khoản lớn đấy.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt.

Bọn họ đi vào trong, mãi đến khi tới đại sảnh chính.

Mọi trang trí trang đại sảnh chính đều được dọn sạch, ở giữa có treo một cái đèn rất lớn, chỉ để lại có một chiếc bàn nhỏ và hai cái ghế. Lưng ghế dựa cao khoảng hai mét nên không nhìn thấy rõ có người ngồi hay không.

Bạch Tiểu Thăng lại đi vào, phát hiện tất cả người bên cạnh đều dừng lại, bao gồm cả người dẫn đầu kia.

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ liếc nhìn anh ta. Người kia cười làm lành, dùng tay ra hiệu "Mời" nhưng cũng không tiến vào.

Chắc hẳn đây cũng là dặn dò của cô Nagasha kia.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục đi về phía trước, chờ vòng qua bàn tròn mới nhìn thấy rõ, trên chiếc ghế phía đối diện có một người phụ nữ đang ngồi với dáng vẻ lười biếng.

Jami tất nhiên được xem như là báu vật nhân gian, nhưng người phụ nữ này chỉ có hơn chứ không kém.

Da trắng như tuyết, mái tóc dài màu nâu dưới ánh đèn chiếu xuống sáng lên giống như sa tanh.

Nhìn lên trên mặt lại thấy gương mặt cô ta tinh tế gần như hoàn hảo, tương đối bắt mắt chính là đôi môi đầy đặn lại gợi cảm của cô ta.

Lúc này cô ta dựa lưng vào thành ghế và bắt chéo hai chân, dáng vẻ lười biếng lại có phong thái quyến rũ nói không nên lời, trong phong thái này có vài phần tao nhã làm người ta quả thật không nỡ rời mắt.

Cho dù là Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được liếc mắt nhìn thêm.

Trong một tay của người phụ nữ cầm một cốc cà phê, một tay cầm chiếc muôi sứ màu trắng đang lặng lẽ quấy.

Nghe được tiếng bước chân của Bạch Tiểu Thăng đi tới gần, cô ta mới ngẩng đầu, đôi mắt xanh ngọc bích thoáng cười nhìn qua.

- Cô Nagasha?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Ngài Bạch Tiểu Thăng.

Nagasha tươi cười giống như trăm hoa đua nở, mà trái tim người ta tản chảy, đôi môi đầy đặn hất về phía trước:

- Mời ngồi.

Đãi khách như vậy khó tránh khỏi có chút cao ngạo, chỉ có điều lại không khiến cho người ta thấy không thoải mái.

Khi Bạch Tiểu Thăng đi sang ngồi cũng không khỏi xúc động, mọi người đều nói giá trị nhan sắc chính là đạo lý, quả nhiên không sai.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện trước mặt mình có đặt một cốc cà phê tỏa ra mùi thơm phức, còn là loại mình thích.

- Ngài Bạch ở đây một đêm, từng gọi mấy cốc cà phê đều là loại này, tôi nghĩ chắc là ngài thích nó.

Nagasha nhẹ nhàng nói:

- Khi ngài đi thang máy, tôi đã sai người chuẩn bị. Lúc này ngài ngồi xuống, nó vừa vặn để uống đấy.

Bạch Tiểu Thăng cười, cầm lấy cà phê nhấm nháp một ngụm, gật đầu:

- Thời gian nắm bắt không sai chút nào, vị vừa vặn.

- Mặt khác, còn phải cám ơn ngài.

Nagasha mỉm cười nói:

- Cấp dưới ngu ngốc này của tôi suýt nữa làm hỏng việc, suýt nữa bị người phụ nữ Jami kia nắm được sơ hở. Trong chuyện này cũng may còn có ngài Bạch.

Bạch Tiểu Thăng ngoài ý muốn nhìn người phụ nữ trước mắt này, không ngờ cô ta đã biết được mọi chuyện vừa xảy ra, còn có chi tiết cà phê này nữa.

Tất cả đều có thể cho thấy cô ta tuyệt đối không phải là người tầm thường.

- Cô Nagasha đã khách sáo rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười, nói tiếp:

- Vậy chúng ta vẫn theo lệ cũ bắt đầu từ nói chuyện phiếm hay đi thẳng vào chủ đề.

Những lời này làm cho Nagasha thấy buồn cười, còn cười khúc khích.

Trong giây lát, nụ cười kia chẳng khác nào cơn gió xuân thổi vào mặt khiến mặt sông băng vỡ ra, vạn vật sống lại.

- Ngài Bạch đúng là hài hước, vậy chúng ta trực tiếp một chút cũng được. Tôi nghĩ ngài mới tham gia một bữa tiệc, cũng đã rất mệt mỏi rồi.

Nagasha nói.

Bạch Tiểu Thăng vừa uống cà phê vừa chờ cô ta nói tiếp.

- Gia tộc chúng tôi ở Bắc u trước mắt có hai ba mươi công ty, tham gia vào mười mấy ngành nghề và trên trăm loại khác nhau. Chúng ta muốn triển khai hợp tác trên phương diện làm ăn với doanh nghiệp của tập đoàn Chấn Bắc ở bên này.

Nagasha nhấp hớp cà phê nói thêm:

- Hợp tác đứng đắn.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Cần chúng ta lên tiếng ủng hộ vào lúc nào đó không?

- Không cần.

Nagasha dứt khoát nói.

- Vậy chúng tôi có cần phải gia nhập tổ chức kinh doanh thứ ba gì đó, nói ví dụ như thương hội gì đó không?

Bạch Tiểu Thăng lại nói.

- Cũng không cần.

Nagasha cười hỏi:

- Thế nào, bây giờ hợp tác trên quy mô lớn như vậy, nói chuyện làm ăn còn phải tìm tổ chức trước à?

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Chỉ là hợp tác bình thường?

- Chỉ là hợp tác bình thường!

Nagasha nói với vẻ khẳng định.

- Hôm nay tôi cũng đã nói với cô Jami, tập đoàn Chấn Bắc không có ý định tham dự vào cuộc tranh đấu giữa gia tộc Milutlo và gia tộc Falklin, nhưng chúng tôi bằng lòng tiến hành hợp tác thương nghiệp bình thường với cả hai bên.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Cô Nagasha, nếu chúng tôi cũng hợp tác với doanh nghiệp của gia tộc Milutlo, cô không có ý kiến gì chứ?

Nagasha nghe vậy liền nhoẻn miệng cười:

- Chúng tôi cũng không có quyền, cũng không có ý định can thiệp vào quyết định kinh doanh của tập đoàn Chấn Bắc.

Bạch Tiểu Thăng nghe nói thế thì gật đầu, trực tiếp giơ cốc cà phê lên:

- Vậy chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!

………

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận