Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 728: Kỳ ngộ trên đường



Mới năm giờ rưỡi sáng Bạch Tiểu Thăng đã rời giường, hắn vừa ngáp dài vừa rửa mặt.

Nếu không phải vì chuyện bắt xe thì hắn cũng không dậy sớm như vậy.

Sau khi lên trên mạng đặt bữa sáng, sáu giờ đúng liền có người đưa tới, chờ lúc hắn ăn uống dọn dẹp xong xuôi thì tiểu Phùng cũng đến.

Hành lý của Bạch Tiểu Thăng kỳ thực rất đơn giản, nó chỉ gói gọn trong một chiếc túi du lịch xách tay xinh xắn. Bên trong ngoại trừ quần áo để thay cùng những vật phẩm vụn vặt thì còn có lễ vật mà thị trưởng Quý Minh Dương nhờ hắn đưa tới cho đại sư Tống Giai.

Lễ vật cũng không quý trọng nhưng lại rất chú tâm khi chuẩn bị.

Đó là hai hộp cờ vây cùng quân cờ, cờ trắng tất nhiên là được chế tác tinh tế tỉ mỉ từ vỏ sò, cờ đen lại được chế tạo từ một loại đá đen oánh thuận như ngọc. Nó là do thị trưởng Quý Minh Dương ngẫu nhiên có được sau một chuyến công tác ở nước ngoài. Nếu như đơn thuần đánh giá bằng giá trị thì nó cũng chỉ hơn hai ngàn tệ, nhưng mà ở trong mắt người biết hàng cùng những người ưa thích thì đây chính là một bảo bối hiếm thấy.

Trừ cái đó ra thì còn có một cuộn giấy. Bên trong là Kinh Thi của một thư pháp gia không biết tên, chữ cũng rất tốt nhưng mà không ký tên nên tất nhiên giá trị cũng không cao.

Tiểu Phùng xách hành lý thay Bạch Tiểu Thăng rồi cùng đi xuống lầu, sau đó hai người lái xe đi đến đường sắt cao tốc.

Khi đến nơi Bạch Tiểu Thăng liền từ chối tiểu Phùng đợi cùng, chỉ bảo hắn đi trở về trước.

Tiểu Phùng cũng biết tính tình của Bạch Tiểu Thăng nên không có kiên trì mà quay đầu trở về.

Kiểm tra vào trạm, chờ, nghiệm phiếu lên xe. Quá trình này không có gì đáng nói.

Bạch Tiểu Thăng vẫn chọn khoang thương vụ như mọi khi, nơi này rộng rãi nên rất thoải mái dễ chịu. Một hàng có ba chỗ ngồi, vị trí của hắn là ghế gần cửa sổ.

Bạch Tiểu Thăng tìm tới chỗ ngồi sau đó cất kỹ hành lý, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi một chút.

Anh bạn ở chỗ ngồi bên cạnh xem ra cũng có ý định này, mặc dù lên xe muộn hơn Bạch Tiểu Thăng nhưng mà lại sắp xếp chỗ ngồi của mình một cách nhanh chóng rồi đeo tai nghe lên, nằm xuống một cách thoải mái. Hắn nhắm mắt lại, hai cánh tay đặt ở trên bụng, trong tay còn nắm một quả cầu bằng cao su, thi thoảng còn nắn bóp một chút nhưng chưa đến hai phút sau liền không động nữa, thứ còn lại chỉ là những tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên trong không khí.

Bạch Tiểu Thăng vừa sắp xếp chỗ ngồi của mình xong thì thấy được cảnh này, sau đó hắn không tự chủ được phát ra một tiếng cười vui vẻ.

Xem ra vị này là thật sự ngủ rồi.

Bạch Tiểu Thăng nằm xuống rồi lấy áo khoác đắp lên trên người. Hắn còn chưa nhắm mắt lại thì đã nghe thấy có người khẽ hát khi đi qua, giọng hát đó rất dễ nghe.

Bạch Tiểu Thăng cố ý nhìn qua liền sững sờ.

Người phát ra tiếng hát đó là một tiểu Loli, cách ăn mặc của nàng nhìn rất quen mắt, ở trong tay còn đung đưa chiếc túi "Hàn Lâm Hiên"!

Đây chẳng phải là tiểu Loli mà mình gặp phải ngày hôm qua sao!

Bạch Tiểu Thăng lập tức giật mình.

Rất không nói lý, lại đánh rất tốt, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng!

Không thể dây vào!

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng kéo cao chiếc áo che hơn nửa khuôn mặt của mình lại.

May mắn là cô bé kia cũng không nhìn sang mà cứ như thế nhảy cà tưng đi qua.

- Gặp quỷ rồi, làm sao mà cái cô bé này cũng ở trên chuyến xe này chứ.

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ trong lòng.

Chuyện này đúng là không hợp thói thường, càng nguy hiểm hơn là việc cô bé đó ngồi ngay ở một vị trí gần cửa sổ của hàng ghế phía trước.

Nếu không phải do vị trí của Bạch Tiểu Thăng gần phía bên trong thì cô nàng kia chỉ cần vừa quay đầu lại liền có thể thấy!

- Không thể để cô bé này nhìn thấy được, nếu không thì ai biết sẽ có phiền phức gì hay không! Mình là một người đàn ông, nếu bây giờ lại náo loạn lên với một tiểu loli ở trên xe thì chắc chắn sẽ bị nhân viên bảo vệ xem như lưu manh.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian nghiêng mặt về phía ngoài cửa sổ, cố hết sức giảm xuống khả năng bị phát hiện.

Lúc trong lòng hắn đang lo lắng bất an thì chiếc tàu này cũng bắt đầu lăn bánh.

Cảnh giác một lúc nhưng không thấy dị dạng gì làm cho tinh thần của Bạch Tiểu Thăng dần dần thả lỏng, cộng thêm việc phải dậy sớm nên hắn cũng rất buồn ngủ, không bao lâu liền thiếp đi.

Một giấc này Bạch Tiểu Thăng ngủ rất say, chờ đến lúc hắn tỉnh lại thì đã là mười rưỡi sáng.

Người ở chỗ bên cạnh đã sớm mở ra bàn nhỏ rồi đang ăn cái gì đó.

Bạch Tiểu Thăng cũng mang theo chút hoa quả cùng thức ăn, nó được đặt ở ngay bên chân nên chỉ cần với tay ra là lấy được.

Hắn cố ý đứng dậy liếc nhìn tiểu Loli ở trước mặt. Cô bé này đang gật gù đắc ý trong khi đeo một chiếc tai nghe chụp đầu, hình như là đang nghe âm nhạc.

Bạch Tiểu Thăng lúc này mới buông lỏng xuống, hắn khẽ nâng chiếc bàn nhỏ lên rồi lấy thức ăn ra bắt đầu hưởng dụng.

- Chuyện này là sao đây, rõ ràng là một chuyến đi vui vẻ nhưng bây giờ lại phải thập thò giống như ăn trộm vậy, thế này không phải là tính cách của mình.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Chuyện này cũng là do đối phương có chút đặc thù, nếu đó là một người đàn ông, thậm chí là một người phụ nữ trưởng thành thì Bạch Tiểu Thăng đều có thể dùng sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn để đối phó. Nhưng mà, vị này lại chỉ là một tiểu loli mười lăm mười sáu tuổi non nớt làm cho hắn có cảm giác thúc thủ vô sách.

- Được rồi, dù sao bây giờ cũng chỉ còn hơn hai giờ là đến nên nhịn một chút đi.

Bạch Tiểu Thăng nhủ thầm.

Sau khi hắn ăn uống xong liền thấy vị anh em ở bên cạnh lại nằm xuống, trong tay vẫn nắm quả cầu cao su kia, nhưng lần này chỉ bóp được vài cái thì đã phát ra tiếng ngáy.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng rất thán phục, người này đúng là nhân tài!

Nhưng mà phương pháp đó cũng rất tốt!

Lần này Bạch Tiểu Thăng cũng bắt chước theo vị anh em kia, nằm xuống ngủ.

Bây giờ hắn cũng không có buồn ngủ nên chỉ kéo chiếc áo che kín nửa gương mặt, sau đó lấy điện thoại di động ra tìm người trò chuyện phiếm.

Ở đoàn làm phim bên kia có Thương Uyển Uyển, Dương Thiến Nhi, Triệu Tiểu Huỳnh, Lâm Vi Vi cùng với người đi khắp đại giang nam bắc Ngụy Mặc Nhiễm. Mấy cô gái này bình thường luôn có một hai người nói chuyện tào lao cùng hắn.

Lần này khi Bạch Tiểu Thăng muốn quấy rối các nàng thì lại không có ai bắt chuyện, không biết hôm nay là cái ngày gì mà ai cũng đều bận rộn.

Bạch Tiểu Thăng cũng đành thôi, chờ sau khi tìm kiếm tin tức trên mạng một lúc thì cơn buồn ngủ dâng lên làm hắn thiếp đi lần nữa.

Chờ lúc hắn tỉnh lại thì đã là 12:30, cũng sắp đến trạm.

Bạch Tiểu Thăng duỗi lưng một cái rồi thu dọn chỗ ngồi, ở bên cạnh người anh em kia vẫn còn đang ngủ say.

Tiểu Loli cũng không còn ở chỗ ngồi.

Bạch Tiểu Thăng rón rén đứng dậy thu thập đồ đạc cùng hành lý của mình, định lặng lẽ rời đi không một tiếng động.

Vừa mới chuẩn bị xong thì hắn nhìn thấy tiểu Loli đang từ toa ăn bên kia nhảy cà tưng trở về. Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian trốn kỹ.

Tiểu Loli cũng không có nhìn thấy hắn, nàng vẫn tung tăng vung vẩy chiếc túi xách trong tay rồi đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông lùn đang đi theo sau lưng nàng.

Hai mắt người kia lén lút dõi theo chiếc túi xách của tiểu Loli.

Cô bé này chắc là đã lộ tài khi ăn cơm ở toa ăn bên kia rồi, cũng không biết đã trêu chọc đến tên trộm kia ở chỗ nào!

Bạch Tiểu Thăng lập tức hiểu rõ.

Theo khe hở của chỗ ngồi, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy tiểu Loli đang ngửa đầu lên để lấy đồ vật trong hành lý của mình. Người nam kia thì lề mà lề mề đứng ở phía sau, một tay thò về phía túi xách.

Người ngồi ở bên cạnh cũng không biết có nhìn thấy hay không mà không thấy nói tiếng nào.

Bạch Tiểu Thăng muốn mở miệng quát, nhưng lại nghĩ đến chuyện trong hẻm nhỏ ngày hôm qua nên lập tức cười khổ.

Nếu thật sự mở miệng thì tên trộm kia sẽ không chạy thoát, nhưng chính mình cũng không thể chạy được.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay lấy quả cầu cao su của người anh em bên cạnh, sau đó dùng lực ném ra.

Nó bay trúng giữa mông của tiểu Loli.

- Á!

Tiểu Loli lập tức cảnh giác, vừa quay đầu lại liền thấy một người đàn ông thấp bé hèn mọn đang kinh ngạc nhìn sang, một bàn tay còn đang duỗi về cái mông của nàng.

- Đồ lưu manh!

Tiểu Loli nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó, một khung cảnh rất bạo lực diễn ra.

Người đàn ông kia bị đánh ngã xuống đất không chút thương tiếc, sau đó dưới quyền cước của tiểu Loli thì chỉ còn cách ôm đầu kêu rên.

Các hành khách cũng nhanh chóng vây lại xem, thậm chí vị bên cạnh của Bạch Tiểu Thăng cũng giật mình tỉnh lại, tò mò nghểnh cổ xem náo nhiệt, hoàn toàn không chú ý đến việc trong tay mình đã mất đi đồ vật gì đó.

Tàu cũng đúng lúc đến trạm.

Bạch Tiểu Thăng xách hành lý của mình lên rồi lặng lẽ rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận