Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1258: Bạch Nguyệt Phong bái phục

Từ trong cửa tiệm thời trang đi ra, cả người Bạch Nguyệt Phong còn như đang phát điên, trên đường đi nghiến răng nghiến lợi, trong miệng còn tức giận không thôi.

- Nói cho các người biết, cho tới bây giờ tôi còn chưa có mất mặt như ngày hôm nay đâu!

- A! Tức chết tôi rồi!

- Tất cả quần áo đã được đóng gói hết rồi mà vẫn phải trả về! Chỉ là mấy chục ngàn thôi mà, nhưng mà lại để cho tôi mất mặt lớn như thế chứ!

- Các người có nhìn thấy ánh mắt của nhân viên cửa hàng đó hay không, là rất xem thường tôi đó!

- Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi!

Đối mặt với vị bạn thân chơi với mình từ nhỏ đến lớn này, Ngụy Tuyết Liên rất hiểu rõ tính tình của nàng, cũng không khuyên giải, chỉ là cười nhẹ nhàng đi theo, nghe nàng bực tức.

Bạch Tiểu Thăng lôi kéo tay nhỏ của Ngụy Tuyết Liên, đi song song với nàng.

Đối với Bạch Nguyệt Phong, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy thú vị.

Vừa nãy, vị cô nương này nhìn thấy tờ năm USD trong tay của Bạch Tiểu Thăng cũng kinh ngạc đến ngây người, sau khi biết được tình huống lại như bị sụp đổ, thật là có mấy phần buồn cười.

Bạch Nguyệt Phong phẫn nộ bực tức khoảng chừng mười phút đồng hồ liền quay đầu, nàng nhìn thấy Ngụy Tuyết Liên và Bạch Tiểu Thăng đang nắm tay, anh anh em em thì càng tức giận.

- Tôi nói này, tôi còn ở bên cạnh đó, các người cứ mắt đi mày lại như vậy, có phải nên chú ý đến tôi một chút hay không!

Bạch Nguyệt Phong tức giận nói.

Ngụy Tuyết Liên cười nói.

- Nguyệt Phong, cậu bây giờ đi đâu đây, muốn về nhà sao?

Bạch Tiểu Thăng cũng cười nói.

- Không có cách nào mua đồ thỏa thích, tôi tin Bạch tiểu thư khẳng định rất buồn rầu. Gọi điện thoại để cho người ta đưa tiền đến, như vậy coi như lần lén chạy đến đây mua đồ của cô cũng coi như là chết yểu, quay về khẳng định có rất nhiều người chạy tới tiền hô hậu ủng. Vậy chúng tôi liền không tiện đi chung đường với cô rồi!

Ý của Bạch Tiểu Thăng là, muốn đi ?

- Đúng vậy đó.

Ngụy Tuyết Liên cười nói, giống như cũng có ý tứ này, muốn đi qua thế giới riêng của hai người.

Bạch Nguyệt Phong lạnh nhạt liếc xéo, nhìn vào hai cái người kia.

- Các người cảm thấy tôi làm kỳ đà, chướng mắt đúng không !

Hai người kia lập tức cười không nói.

Ngụ ý là, đúng rồi đó.

- Như vậy ngày hôm nay, tôi chắc chắn sẽ làm một cái bóng đèn thật sáng !

Bạch Nguyệt Phong cả giận nói, thở phì phì nhìn Ngụy Tuyết Liên và Bạch Tiểu Thăng.

- Mấy người nói thử xem, nào có ai ra ngoài mà không mang tiền chứ ! Coi như là lén chạy ra ngoài chơi, còn có thể đem tiền để ở nhà hả ? Ngu xuẩn như thế sao !

Nói đến mức Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên cũng sửng sốt một chút.

Hình như. . .

Cô cũng giống vậy mà!

- Làm sao bây giờ ! Năm USD kia đều ném cho nhân viên cửa hàng làm tiền típ, trên người chúng ta không có đồng nào, muốn làm sao đi dạo phố đây!

Bạch Nguyệt Phong nhăn lông mày nói.

Bạch Tiểu Thăng lại nhịn không được liếc nhau với Ngụy Tuyết Liên, trong lòng không nhịn được oán thầm.

Hình như. . .

Năm USD kia, là do cô ném cho nhân viên cửa hàng làm tiền típ mà. . .

- Nghèo như thế mà lại đi dạo. Bạch Tiểu Thăng, anh làm bạn trai cái kiểu gì vậy hả!

Bạch Nguyệt Phong tà hỏa công tâm, dứt khoát đem đầu mâu chỉ về phía Bạch Tiểu Thăng, trong sự phẫn nộ còn có chút ủy khuất.

Người đàn ông này đoạt bạn thân của mình còn không nói, đi du lịch nghèo với bạn thân, làm bạn thân ủy khuất cũng không nói, thế mà làm hại chính mình cũng mất mặt, làm hại chính mình cũng đi du lịch nghèo theo.

Bạch Tiểu Thăng xem như tự dưng bị chỉ trích.

Ngụy Tuyết Liên đưa mắt liếc ra hiệu cho hắn một cái.

Cái cô bạn thân này của mình tuy ác miệng tùy hứng, nhưng mà không có ý xấu.

Bạch Tiểu Thăng hiểu được liền gật gật đầu.

- Các người có nghe tôi nói hay không, còn ở đó mà liếc mắt đưa tình !

Bạch Nguyệt Phong lại càng thêm tức giận.

- Bạch tiểu thư, đi du lịch nghèo cũng có niềm vui riêng của nó, không phải chỉ có mua sắm mới vui vẻ, cái loại không có đồng nào mà đi dạo phố du lịch cũng sẽ có rất nhiều niềm vui.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Vẻ mặt Bạch Nguyệt Phong hiện lên chữ "Tôi tin cậu mới là lạ".

Ngụy Tuyết Liên lại cực lực gật đầu.

Một đường vừa đi vừa nghỉ, nhìn bầu trời nhìn xuống đất, nhìn tường đá bên đường, nhìn pho tượng đầu phố. Bạch Tiểu Thăng chụp hình cho Ngụy Tuyết Liên, có Hồng Liên phụ trợ, hắn dùng điện thoại di động cũng có thể chụp ra kết cấu hoàn mỹ nhất, lại thêm Ngụy Tuyết Liên vốn cực kỳ ăn ảnh, cho nên từng tấm hình, phong phạm nữ thần tăng mạnh.

Bạch Nguyệt Phong mới đầu một mặt xem thường, nhưng nhìn nhiều hơn, nàng cũng nóng mắt đứng dậy, ấp a ấp úng để cho Bạch Tiểu Thăng chụp cho mình vài tấm.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại rất vui vẻ đáp ứng.

Vẻ đẹp ở mọi góc độ sẽ làm cho tâm tình phụ nữ thật vui sướng.

Thời gian dần trôi qua, Bạch Nguyệt Phong cũng dần vui vẻ lại, còn nói là trên Facebook của mình thu được nhiều lượt yêu thích nhất từ trước tới nay.

- Rất được đó ! Tôi nói anh có phải là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hay không.

Bạch Nguyệt Phong thoáng khen ngợi Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó lại nói.

- Mê muội mất cả ý chí, đàn ông mà, nên làm tài chính làm ăn, nếu không thì sau này anh lấy cái gì mà nuôi Tuyết Liên nhà tôi. Nói không chừng, sẽ bị nhà cha vợ xem thường đó!

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

- Thụ giáo !

Ngụy Tuyết Liên có chút lo lắng Bạch Tiểu Thăng không cao hứng, nhưng hắn lại cười với nàng rồi hơi lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không để ý.

Nha đầu Bạch Nguyệt Phong này, miệng độc là miệng độc, thế nhưng ánh mắt trong suốt. Ở dưới con mắt của Bạch Tiểu Thăng, nàng giống như một trang giấy trắng, đúng là không có ý đồ xấu gì.

Sau khi ba người đi qua một con đường, phát hiện ở nơi khu nhà xa xa phía trước rất náo nhiệt, có rất nhiều người tụ tập ở bên kia, giống như còn có rất nhiều quán nhỏ, nhìn giống như là một cái chợ nhỏ.

- Chinandega, cũng cho phép bày hàng vỉa hè sao ?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được ngạc nhiên nói.

- Hôm nay là cuối tuần, đây là Yard Sale.

Bạch Nguyệt Phong trả lời thay Ngụy Tuyết Liên, sau đó hồ nghi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Ngay cả cái này anh cũng không biết rõ sao?

- Nguyệt Phong !

Ngụy Tuyết Liên trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt Phong.

Tính khí nàng cho dù tốt, cũng không cho phép Bạch Nguyệt Phong luân phiên nhằm vào Bạch Tiểu Thăng như thế.

Bạch Nguyệt Phong hừ lạnh một tiếng.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hơi suy nghĩ, Hồng Liên liền cho hắn biết cái gì là "Yard Sale".

Cái gọi là Yard Sale chính là bày ra những món đồ mà mình không cần thiết trong khu vực sân nhà của mình để tiến hành buôn bán. Bình thường đều sẽ được tổ chức vào lúc cuối tuần.

Thì ra là chợ bán đồ cũ, Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Trách cứ bạn thân xong, Ngụy Tuyết Liên kéo tay Bạch Tiểu Thăng, chuyển chủ đề.

- Nhìn bên kia có vẻ rất thú vị đó, chúng ta qua đấy xem một chút !

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, hai người đi thẳng qua.

Bạch Nguyệt Phong cũng đành phải đuổi theo, nhịn không được nói.

- Có gì có thể xem, đều là đồ cũ thôi. Ài, tôi khát nước rồi, làm sao bây giờ. Đầu tiên nói trước, tôi có thể không đi đến chỗ đó lấy nước uống, càng đừng nói với tôi là đi cửa hàng cafe vỉa hè, xấu hổ chết người. Này này, các người có nghe tôi nói chuyện không?

Sau khi đi qua, Bạch Tiểu Thăng cũng sợ hãi thán phục.

Nơi đó người đến người đi, ngược lại thật sự là không ít người.

Nhìn qua một chút, quầy hàng cũng rất nhiều.

Đến mức bán cái gì, không thể không nói, quả thực rực rỡ muôn màu, cổ quái kỳ lạ.

Quần áo, đồ chơi, nồi bát, đồ vật cũ kỹ, các loại công cụ và sách, chuyện này coi như bình thường.

Cái bàn, cái ghế, ghế sô pha và máy tập thể hình, cái này còn có thể tiếp nhận.

Có quán nhỏ còn bày bán các loại chế phẩm thủ công nho nhỏ, càng có thể nhìn thấy các loại vật liệu may mặc rất phong phú, phong cách kì dị.

Thậm chí có quầy hàng là một cái ông chú râu ria xồm xoàm trông rất có phong phạm nghệ thuật, đang vẽ chân dung cho người khác.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng một đường đi qua, đi đến phần cuối vậy mà bỏ ra hết nửa giờ, mới qua loa xem mấy lần.

Bạch Nguyệt Phong đã mệt mỏi nhe răng trợn mắt, nàng mang đôi giày cao gót tới tám phân, không so được hai người này.

- Không được, nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút đi! Còn nữa, tôi khát nước rồi!

Bạch Nguyệt Phong tội nghiệp nói.

- Vậy phải làm sao bây giờ, trên người chúng ta lại không có tiền.

Ngụy Tuyết Liên nhịn không được nói.

- Để cho bạn trai cậu nghĩ biện pháp, anh ta nói để cho chúng ta đi du lịch nghèo cả ngày, hẳn là nên biết phải làm cách nào chứ ! Nói ra mà làm không được, dạng bạn trai như thế này còn muốn làm gì chứ!

Bạch Nguyệt Phong hừ lạnh một tiếng, khiêu khích nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy, bạn thân của mình là bị lời ngon ngọt lừa đi mất, đối phương căn bản không xứng với Ngụy Tuyết Liên.

Ngụy Tuyết Liên lại không nhịn được muốn nói với Bạch Nguyệt Phong một chút, để nàng không nên nói bậy.

Bạch Tiểu Thăng lôi kéo nàng.

- Đi dạo nửa ngày đúng là rất mệt mỏi, tôi cũng nên mang mọi người đi tìm địa phương nghỉ một chút, ăn chút điểm tâm.

Bạch Tiểu Thăng nhìn con đường trước mắt, nhìn những quầy hàng không nhìn thấy điểm cuối này một chút, miệng nhếch lên một vòng mỉm cười.

- Vậy chúng ta lời ít tiền ở chỗ này là được rồi.

- Hả …?

Bạch Nguyệt Phong, Ngụy Tuyết Liên kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, Bạch Nguyệt Phong đưa hai tay che người mình lại.

- Anh muốn bày quầy bán hàng? Đừng có mà đánh chủ ý tới đồ của tôi, áo khoác, túi sách, không thể bán!

- Nếu không thì, bán khuyên tai của em đi.

Ngụy Tuyết Liên nhịn không được nói.

Bạch Nguyệt Phong xem thường nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhìn xem hắn có đáp ứng thật hay không.

- Không cần, mọi người đi theo là được.

Bạch Tiểu Thăng cười cười xua tay, một mình đi về phía một quầy hàng.

Ngụy Tuyết Liên và Bạch Nguyệt Phong nhịn không được ngạc nhiên liếc nhau, cũng đi theo qua đó.

Cái quầy hàng kia, là một ông chú râu ria xồm xoàm, nhưng ăn mặc rất nghệ thuật, đang vẽ chân dung cho người qua đường.

Hắn thu phí rất đắt, một bộ chân dung thu 200 USD, nhưng mà vẽ xác thực tốt, sinh ý cũng không tệ lắm.

Bạch Tiểu Thăng đi qua đó, vị ông chú kia nhấc đầu liếc hắn một cái, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng ăn mặc đắt đỏ, lập tức mỉm cười.

- Vị tiên sinh trẻ tuổi này, có cần vẽ một bức họa hay không, tuyệt đối là có lời.

Bạch Tiểu Thăng lại cười.

- Tôi đến từ Trung Quốc, am hiểu vẽ chân dung. Tôi nhìn ông một mực đang vẽ chân dung cho người khác, ông có nghĩ sẽ vẽ một bức cho mình hay không? Nếu như tôi vẽ không tốt, thì tôi sẽ trả cho ông 500 USD. Nhưng mà, nếu như ông cảm thấy không tệ, ông cũng phải trả cho tôi số tiền tương ứng. Thế nào?

Vị ông chú kia lập tức sững sờ.

Từ lúc khai trương tới bây giờ hắn còn chưa gặp qua loại tình huống như thế này, đối phương lại tới trước mặt hắn nói rằng mình am hiểu vẽ chân dung.

- Hunt tiên sinh, xem ra ông gặp người cùng nghề rồi.

- Từ Trung Quốc tới? Tôi vẫn luôn thích nét vẽ của Trung Quốc.

Người ở bên cạnh nhao nhao cười nói.

- Cậu vẽ tôi, nếu vẽ không giống thì sẽ thanh toán cho tôi 500 USD ? Ok !

Vị ông chú kia lập tức vui vẻ, đứng dậy đưa bút vẽ trong tay cho Bạch Tiểu Thăng.

Cái ông chú kia vẽ chân dung bằng màu nước, nhìn những thành phẩm đang trưng bày, cũng có thể nói là Đăng Đường Nhập Thất.

- Anh ta có làm được hay không thế, đừng để lát nữa lại mất mặt ! Đến lúc đó, tôi sẽ làm bộ không biết anh ta đó!

Bạch Nguyệt Phong nhịn không được nói với Ngụy Tuyết Liên.

- Tôi tin anh ấy !

Ngụy Tuyết Liên mỉm cười, chỉ đơn giản nói ba chữ.

Vẻ mặt Bạch Nguyệt Phong bất đắc dĩ, bạn thân của chính mình triệt để luân hãm rồi, đã đến cấp độ không có gì có thể cứu chữa.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng đã cầm lấy bút vẽ, lấy đến một trang giấy mới. Lúc chế màu thuốc, lại chỉ dùng màu đen.

Cái ông chú kia an vị ở trên chiếc ghế đối diện Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười nhìn hắn.

- Vị tiên sinh này, cậu muốn dùng thời gian bao lâu, thời gian quá dài là không thể được!

- Sẽ không để cho ông chờ quá lâu.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Người xem náo nhiệt xung quanh nhao nhao xúm lại, có chút hăng hái nhìn Bạch Tiểu Thăng vẽ tranh.

- Tại sao hắn chỉ điều chế mỗi màu đen, mà không thấy những màu sắc khác.

Bạch Nguyệt Phong thấy thế thì vội vã cuống cuồng.

- Nếu bị thua, cần phải cho người ta 500 USD ! Tốt xấu gì còn để chính người ta tự đánh giá, đây không phải là tự tìm thua sao !

Số tiền đó xưa nay không đáng nhắc tới, nhưng ngày hôm nay lại là một khoản lớn.

Ngụy Tuyết Liên cười nhìn Bạch Tiểu Thăng, nàng rất có lòng tin đối với hắn.

Bạch Tiểu Thăng nắm vuốt cái cán bút lông kia, chỉ nhìn họa sĩ một chút, liền múa bút vẩy mực, như nước chảy mây trôi.

Chỉ dùng hai ba mươi giây, Bạch Tiểu Thăng liền để bút xuống, đem giá vẽ quay lại.

Vị ông chú kia mới đầu còn mỉm cười, trong đôi mắt mang theo vẻ bắt bẻ, mang theo vài phần không thèm để ý, nhưng sau khi nhìn đến tranh vẽ của Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt của hắn co lại!

Thủy Mặc Quốc Họa, ý cảnh chí thượng.

Nhân vật chỉ được phác họa bằng mấy nét, nhưng phong vận lại sống động, để cho người ta sợ hãi thán phục.

Bạch Tiểu Thăng dựa vào Hồng Liên phụ trợ, vẽ ra một bức tranh nhân vật theo kiểu Trung Quốc, tự nhiên không có vấn đề gì cả.

Bút pháp ngắn gọn như thế, thần sắc nghệ thuật sinh động như thế, đó chính là nghệ thuật!

Cái vị ông chú kia nhìn nó liền có vài phần kích động.

- Ông trời ơi, cái này … Coi như không tệ, có thể vẽ một bức cho tôi hay không ! Tôi ra 500 USD!

- Cũng vẽ cho tôi một bức, tôi muốn đóng khung treo nó trên tường!

Những người vây xem chung quanh cũng có một phen sợ hãi thán phục, sau đó có người chủ động cầu vẽ!

Cái ông chú kia lập tức được bừng tỉnh hoàn hồn, lập tức nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt sáng tối chập chờn, trực tiếp nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Tranh này tôi muốn, đây là 500 USD! Cậu đi đi!

Một phương diện, đúng là vẽ thật tốt !

Một phương diện khác là, cái người Châu Á này tuyệt đối là đến đập quán!

Để cho hắn vẽ tiếp thì mình còn kiếm lời được cái gì nữa chứ!

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười cười, đứng dậy tiếp nhận 500 USD mà ông chú kia đưa tới, quay mặt mà rời đi trong những tiếng đầy tiếc nuối của mọi người.

Như vậy đã kiếm được 500 USD?

Bạch Nguyệt Phong kinh ngạc, nhưng mà càng kinh ngạc hơn là bức vẽ kia.

Vẽ thật sự không tồi !

Hai người phụ nữ đuổi theo Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Nguyệt Phong còn không nhịn được nói.

- Nếu không thì chúng ta đi mua vật liệu, cũng bày quầy hàng ở nơi này, nói không chừng nửa ngày liền có thể kiếm được món lời nhỏ đó!

Nàng cũng rất hưng phấn.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười cười, cầm 500 USD trong tay lên rồi nói.

- Có tiền khởi động rồi thì không cần phải làm lao động chân tay cấp thấp như vậy nữa. Tất nhiên phải mua vào bán ra rồi!

Bạch Tiểu Thăng vừa nói xong cũng để ánh mắt Ngụy Tuyết Liên hiếu kỳ, nàng có rất nhiều hứng thú, cười cười đi sau lưng Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Nguyệt Phong cũng rất hiếu kỳ.

Bạch Tiểu Thăng lại chỉ cầm chút tiền như vậy làm sinh ý ?

Hai người phụ nữ nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đi đến một quầy hàng vỉa hè bày bán con rối kì quái.

Đối phương là một ông già phúc hậu, phía sau lưng có một phòng trọ lớn, chắc là không thiếu tiền, lại ưa thích mân mê cái loại đồ chơi này.

Nhưng mà, tất nhiên là cái thứ đồ chơi này không thể nào bán chạy rồi.

Bạch tiểu thăng hỏi qua giá cả, trực tiếp mua ba cái một lần.

Cái ông già này bán không rẻ chút nào.

Vì thế nên Bạch Tiểu Thăng tiêu hết 50 USD.

- Bỏ 50 USD để mua cái loại mặt hàng rách rưới này, anh không thấy ánh mắt ông già kia nhìn anh toàn là trêu tức thôi sao?

Bạch Nguyệt Phong nhịn không được đè thấp giọng oán trách Bạch Tiểu Thăng.

- Không phải anh đang đi làm từ thiện chứ, đừng nhìn ông già kia ăn mặc bình thường, nhưng mà sau lưng người ta có một ngôi nhà to, không phải là kẻ lang thang!

Bạch Tiểu Thăng cười cười, đi xa một chút, sau đó đưa hai con rối hắn đang cầm cho nàng.

- Hai con này là vì phối hợp mới mua, vô dụng.

Cái con rối thứ ba, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đem cúc áo trên bụng nó lôi xuống, vừa thưởng thức vừa kín đáo đưa con rối cho Bạch Nguyệt Phong.

Bạch Nguyệt Phong căm ghét đến cực điểm, lập tức ném sang một bên.

- Thứ chân chính đáng tiền là cái cúc này!

Ngụy Tuyết Liên huệ chất lan tâm, lúc này liền hiểu ra.

Bạch Tiểu Thăng nhìn kỹ cái cúc áo kia một chút, lúc này mới cười nói.

- Chính là cái này!

Chỉ là một cái cúc, nhìn cũng không có gì lạ, đang tiền gì chứ!

Bạch Nguyệt Phong lại không tin.

Ngụy Tuyết Liên và Bạch Nguyệt Phong đi theo Bạch Tiểu Thăng thẳng đến một gian hàng ở giữa đoạn đường này.

Nơi này bày bán đều là đồ vật có kiểu dáng cổ kính, trên mắt chủ quán có để một cái kính lúp, một mình thưởng thức những bảo bối của chính mình.

Những đồ vật trên sạp, yết giá cao kinh người.

- Lẽ nào hắn đến đây đào bảo vật?

Bạch Nguyệt Phong thầm nói.

Cái sạp hàng này có không ít người vào xem, nhưng mà yết giá quá bất hợp lí.

Dường như vị chủ quán này căn bản không có ý định bán ra, mà chỉ bày ra tại chỗ khoe khoang những bảo bối này của mình.

Bạch Tiểu Thăng đi qua, trực tiếp đưa cái cúc áo kia cho chủ quán.

Chủ quán đầu tiên sững sờ, tiếp theo là nghi ngờ nhận lấy.

Vuốt ve cái cúc áo kia, đôi mắt hắn lập tức sáng lên.

- Đây là một cái cúc áo lấy từ lễ phục của một quý tộc ở thế kỉ 18, vật liệu là xà cừ, có một câu nói nhỏ như sợi tóc ở trên đó, “tình yêu của tôi luôn đi cùng bạn”, tôi ra giá 1.550 USD, chắc giá.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Thì ra hắn đúng thật là đến bán cúc áo.

Bạch Nguyệt Phong khó có thể tin nhìn hắn, nhịn không được đè thấp giọng nói với Ngụy Tuyết Liên.

- Anh ta không phải nổi điên chứ! Cái cúc áo này, anh ta chuyển tay tăng giá một ngàn năm trăm USD? Ai sẽ ngốc tới nỗi mua một cái cúc áo như thế …

Lời nói Bạch Nguyệt Phong còn chưa dứt thì chủ quán đã ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Bạch Tiểu Thăng, lời nói dứt khoát trực tiếp.

- Đồng ý!

Bạch Nguyệt Phong trợn tròn mắt.

Ngụy Tuyết Liên lại nhịn không được cười.

Bạch Tiểu Thăng nhà nàng lợi hại như vậy đó!

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng mang theo hai người bọn họ vòng vo trong những quầy hàng tại đây hơn một giờ, đã kiếm được 7000 USD !

Đây thật sự là một khoản tiền lớn !

Phải biết, trước đây bọn họ ngay cả một đồng tiền cũng không có!

Đến cuối cùng, Bạch Nguyệt Phong còn không tin đây là sự thật.

Cái người bạn trai này của Ngụy Tuyết Liên cũng quá lợi hại rồi.

Ở trong một giờ này, nàng ít nhất kiến thức một số thủ đoạn mà thương nhân lớn mới sử dụng tới !

- Cái này, nếu cho cái tên này tiền vốn khởi động đủ nhiều, thì anh ta có thể kiếm lời bao nhiêu tiền đây!

Ánh mắt Bạch Nguyệt Phong nhìn Bạch Tiểu Thăng triệt để thay đổi.

- Đi, tôi mang mọi người đi ăn.

Bạch Tiểu Thăng vung tay lên, hào khí cười nói.

Ngụy Tuyết Liên nở nụ cười ngọt ngào, tiến lên khoác tay Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng lợi hại như thế, cũng làm cho nàng có cảm giác tự hào.

Bạch Nguyệt Phong cảm thấy mình đã đủ giật mình.

Nhưng mà, cái này cũng chưa hết.

Chờ ba người bọn họ đến thương trường lớn nhất ở bản địa, phát hiện nơi đó đang rất sống động.

Bạch Tiểu Thăng mang theo các nàng một đường đi qua.

Chỉ một phút mà vào liên tục mười ba trái banh, bọn họ thắng một đôi giày nhãn hiệu cao cấp, lại còn có thể thoải mái lựa chọn….

Dựa vào một quyền đánh sáng toàn bộ các bóng đèn, bọn họ thắng được một chiếc váy…

Dựa vào tài tính nhẩm nhanh nhất, bọn họ thắng được một bữa trưa sang trọng…



Một đường nương theo người vây xem reo hò cổ vũ, bọn họ rất vui vẻ, dễ dàng cầm đi một đống đồ vật.

Cuối cùng, mới ngạc nhiên là một phân tiền cũng chưa có tiêu hết.

Bạch Nguyệt Phong không còn cáu kỉnh nữa rồi.

Trong lúc đang thưởng thức một bữa ăn kiểu Pháp phong phú mà bọn họ vừa thắng được, Bạch Nguyệt Phong còn nhịn không được nói với Ngụy Tuyết Liên.

- Cái người bạn trai này của cậu đúng là không tồi! Ngay cả một xu tiền cũng không đụng tới mà đã để cho chúng ta chơi một đường rất thoải mái!

- Tôi hỏi thật, cậu tìm được anh ta ở đâu đó, nhà anh ta còn anh em nào khác nữa không, giới thiệu cho tôi một người đi!

Bạch Nguyệt Phong bái phục rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận