Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 548: Chân Long nhà họ Bạch, kinh diễm chấn bốn phương



Thời điểm Bạch Phỉ nói ra câu này, tâm lý cũng không phải rất chắc chắn, hắn thậm chí không dám tin tưởng Bạch Tiểu Thăng thật quen biết vị Mưu tiên sinh này, lại còn chỉ gặp mặt có một lần.

Hắn không biết vị Mưu tiên sinh này có nể tình hay không nữa, hoặc là sẽ ở trước mặt mọi người nói không biết.

Đến lúc đó thì mặt mũi của nhà họ Bạch sẽ mất hết.

- Tiểu Thăng lần này đã cố hết sức vì nhà họ Bạch tranh một chút mặt mũi rồi, giờ mặc kệ thế nào cũng phải làm.

Bạch Phỉ cắn răng, kiên trì khiến cho cả người mình thẳng tắp lên, thản nhiên đối mặt với ánh mắt của mọi người.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Sau đó, Dư Thanh Mai không tin bĩu môi khinh thường, nhỏ giọng đọc lên tám chữ,

- Lừa người, bấu víu quan hệ bừa bãi!

Dưới cái nhìn của nàng, con cháu của nhà họ Bạch tự cho là thông minh, ở chỗ này tìm mặt mũi, chưa biết chừng Bạch Tiểu Thăng chỉ là ở nơi nào đó từng gặp mặt với Mưu Ngọc Thiên một lần, bây giờ lại lấy ra để thêm mặt mũi, cố tình chiếm tiện nghi của nhà họ Lý.

Lý Văn Tôn cũng nhíu mày, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy.

Về phần Lý Phi Thiên thì càng nhíu chặt mày lại, theo hắn thấy, nhà họ Bạch đang muốn quấy rối.

Chu Nhất Phát không nhịn được nhìn về phía Mưu Ngọc Thiên, sau đó thấy Mưu Ngọc Thiên ngẩn người, giống như không nhớ nổi Bạch Tiểu Thăng là ai.

- Nếu đã quen biết thì làm sao lại không đến mời rượu thế.

Chu Nhất Phát cười nói.

- Bạch Phỉ, cháu đi xuống đi.

Lý Phượng Quan than nhẹ một tiếng, phất phất tay.

Người thiếu niên kia có chút không phục, muốn vì mọi người tranh chút mặt mũi, chuyện này nàng cũng có thể hiểu được, nhưng nếu là quá để tâm vào chuyện này ngược lại sẽ lạc lối, dẫn đến càng mất mặt hơn.

Nhưng mà Tiểu Thăng dù sao cũng có lòng tốt, muốn tranh một hơi cho nhà họ Bạch chúng ta, chỉ là. . .

Lý Phượng Quan không nhịn được lắc đầu một cái.

Lúc tất cả mọi người không ai coi trọng, thời điểm ngay cả Bạch Phỉ cũng không chịu đựng nổi, Mưu Ngọc Thiên bỗng nhiên đứng người dậy, bởi vì quá vội vàng mà va đổ cả bình rượu ở trên bàn, một bình rượu đỏ mấy chục ngàn cứ thế vỡ nát, thậm chí có mấy giọt nhỏ vào trên quần, nhưng hắn không thèm để ý đến.

Cái động tĩnh này làm cho Chu Nhất Phát ở bên cạnh giật mình.

Người ở chỗ này đều sững sờ, ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

- Anh nói ai!

Giọng nói của Mưu Ngọc Thiên có chút khàn khàn, khác hoàn toàn với thái độ trầm ổn có độ, không nhanh không chậm vừa rồi.

Bạch Phỉ bị dọa sợ, cả người khẽ run rẩy.

Mắt hắn trợn tròn lên, làm sao vị đại lão này trở nên như vậy.

Không riêng gì hắn, mà tất cả mọi người đang ngồi ở đây, bao quát Lý Văn Tôn, Chu Nhất Phát cũng giật mình.

- Là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Phỉ nuốt một ngụm nước bọt, ép buộc giọng nói của mình ổn định lại, sau đó nói lại một lần.

- Bạch Tiểu Thăng, Bạch tổng đang ở chỗ này!

Vẻ mặt Mưu Ngọc Thiên thay đổi hoàn toàn, lúc hắn lùi về sau làm cho cái ghế đang ngồi cọ xuống sàn phát ra âm thanh rất chói tai.

Đám người đưa mắt nhìn sang, bây giờ trên mặt của Mưu Ngọc Thiên tràn đầy nụ cười.

Mọi người, choáng váng.

Vị Mưu tiên sinh này chỉ nghe thấy cái tên Bạch Tiểu Thăng thôi, làm sao lại có loại phản ứng này!

- Nhanh, nhanh dẫn tôi đến!

Mưu Ngọc Thiên không để ý đến cái nhìn của người bên ngoài, có chút vội vã thúc giục Bạch Phỉ.

Theo hắn thấy, người tên Bạch Tiểu Thăng kia có thể chọc nổi sao, bên trong vòng tròn của Trung Kinh đã sớm có nhận thức chung, gặp được Bạch Tiểu Thăng thì tốt nhất dùng hết khả năng chủ động lấy lòng. Càng không nói đến việc công ty của hắn bây giờ đang được liên minh truyền thông đề cử!

Mưu Ngọc Thiên vội vã chạy đến thể hiện thiện ý.

Cái gì mà đệ nhất giới kinh doanh ở Trung Kinh chứ, đó cũng chỉ là hư danh mà thôi!

Một người thương nhân giỏi phải biết thức thời, kết thiện duyên, thêm nhân mạch!

- Vâng, vâng!

Đại não của Bạch Phỉ vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ biết theo bản năng đáp ứng, cuống quít đi trước dẫn đường.

Mưu Ngọc Thiên chạy ra ngoài hai bước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó chạy trở về cầm lấy chén rượu của Chu Nhất Phát,

- Người anh em Chu, mượn cái chén này dùng một lát, tôi giờ đi mời rượu đại nhân vật!

Mời rượu đại nhân vật! Chính bản thân hắn chẳng phải là đại nhân vật sao!

Cái nhà họ Lý này chả lẽ còn có đại nhân vật gì sao? Nếu có thì đại nhân vật làm sao lại không ở trong viện?

Hiện tại Chu Nhất Phát như người trong mộng, nhưng mà sau đó nhanh chóng phản ứng, cầm lấy chén rượu của Lý Phi Thiên rồi vội vàng đi theo.

Bọn họ động, người cả bàn cũng động, còn có một bàn khách quý khác.

Đám người dù không rõ có chuyện gì nhưng cũng đi theo ra.

Bên trong viện, các tân khách đang ăn uống, nói chuyện rất náo nhiệt.

Bỗng nhiên có người nói,

- Lý lão gia tử ra đây làm gì!

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Lý Văn Tôn chả lẽ tự mình đến mời rượu sao?

Vẻ mặt của mọi người đều tươi cười, đang muốn đứng người dậy, nhưng lại chợt phát hiện có chút không đúng.

Phía trước Lý Văn Tôn, vị đại nhân vật Mưu Ngọc Thiên kia đang bước đi vội vàng, đuổi sát theo một người trẻ tuổi, đi theo phía sau hắn. Thình lình thư ký Chu Nhất Phát của thị trưởng cũng chạy theo, sau lưng Chu Nhất Phát mới là Lý Văn Tôn, còn sau lưng Lý Văn Tôn là tất cả khách quý nối đuôi theo ra. Hướng bọn họ đi đến là một góc hẻo lánh nhất của nơi này.

Đang muốn làm gì đây?

Tất cả mọi người đều mờ mịt, hai mắt chăm chú dõi theo.

Bạch Phỉ nhanh chóng chạy đến bên người của Bạch Tiểu Thăng, sau đó đi ra phía sau hắn đứng.

Người bên này cũng đã chú ý đến đám người Mưu Ngọc Thiên đang đi đến, tất cả mọi người đều giật mình, không kìm lòng được đứng người dậy, ngay cả bàn của người nhà họ Bạch cũng giống vậy.

Khắp cả trường chỉ còn mỗi Bạch Tiểu Thăng ngồi yên ổn ở nơi đó.

Mưu Ngọc Thiên chỉ liếc mắt liền thấy được hắn.

Bây giờ, ảnh chụp của Bạch Tiểu Thăng đã được lan truyền ra khắp trong vòng những nhà giàu ở Trung Kinh.

Mưu Ngọc Thiên cũng có duyên gặp mặt hắn một nên càng khắc sâu ấn tượng!

- Bạch tổng, không nghĩ tới ngài cũng ở chỗ này, ha ha, Mưu mỗ đến kính ngài một chén.

Mưu Ngọc Thiên cười ha ha.

Toàn trường tĩnh lặng.

Ánh mắt của mọi người đều hiện lên vẻ không thể tin nổi khi nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhìn hắn phong khinh vân đạm (*), nhìn hắn trấn định tự nhiên.

(*) chỉ tính cách không màng đến điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

Đây là ai? Hắn làm sao có mặt mũi lớn như vậy!

Người của nhà họ Lý triệt để trợn tròn mắt.

Từ Lý Văn Tôn cho tới Lý Phi Vân, đều trợn mắt há hốc mồm!

Vì cái gì người giàu nhất Trung Kinh sẽ đối đãi như thế với người con cháu này của nhà họ Bạch chứ!

Người nhà họ Bạch cũng đồng dạng chấn kinh, ngay cả Bạch Minh Hành nhìn thấy cũng sửng sốt.

Con của hắn từ khi nào uy phong lẫm liệt như vậy!

Dưới ánh mắt của mọi người, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đứng dậy, nâng chén nhẹ nhàng đụng một cái với Mưu Ngọc Thiên,

- Làm phiền Mưu tổng đến mời rượu rồi, Bạch mỗ không dám nhận đâu.

- Ngài quá khiêm tốn rồi! Có thể cùng ngài —— tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, hội trưởng liên minh sản nghiệp truyền thông Trung Kinh cùng uống rượu, tôi đã rất vinh hạnh rồi!

Mưu Ngọc Thiên lớn tiếng cười nói.

Tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh!

Hội trưởng liên minh sản nghiệp truyền thông Trung Kinh!

Hai cách gọi này giống như tiếng chuông vang vọng, rung động tâm thần của mọi người!

Hai mắt của Chu Nhất Phát cũng phóng to lên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ngay lập tức, vị thư ký thị ủy này nhanh chóng bước lên phía trước, cười to với Bạch Tiểu Thăng,

- Thế thì Chu mỗ cũng kính Bạch tiên sinh một chén!

Thư ký của thị trưởng cũng tự mình đến mời rượu.

Toàn trường yên tĩnh, dù một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

Sắc mặt của Lý Văn Tôn trắng bệch, nhìn đến bàn tiệc nhà họ Bạch liền không nhịn được giật mình, sau đó phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Phi Thiên.

Vẻ mặt của Lý Phi Thiên phát khổ, có chút không thể tin được.

Không nghĩ đến nhà họ Bạch lại ra một đầu Chân Long.

Một buổi sáng liền cưỡi mây bay lên, kinh diễm chấn bốn phương!

Dư Thanh Mai cũng không thể tin được nhưng mà không thể không tin, khuôn mặt mo trở nên trắng như tờ giấy.

Vẻ mặt của Lý Phượng Quan thì rất thư sướng, khúc mắc tích tụ nhiều năm biến mất hết chỉ trong một buổi sáng.

Nàng liếc thấy cả người Dư Thanh Mai giống như bị sét đánh, nhạt nhẽo cười cười, sau đó chậm rãi mở miệng, trong giọng nói có chất chứa cảm giác đầy tự hào.

- Con cháu tự có phúc của con cháu, không cần người nào cũng phải xuất sắc, nhà tôi chỉ có một người nhưng đủ để so sánh với toàn bộ của chị rồi. Chị dâu, chị có nhìn thấy không, người kia, là cháu của tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận