Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 803: Vậy mà là ngài



Về tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, Bạch Tiểu Thăng tuy có lợi thế tìm hiểu từ Hồng Liên, nhưng mà vẫn không có đi tìm hiểu thông tin về ông ấy. Thậm chí là trước khi tới đây, cũng tận lực khắc chế đi ý muốn tìm hiểu tin tức tương quan.

Ở trong đó, tự nhiên là có nguyên nhân của nó.

Trước kia, Bạch Tiểu Thăng cảm giác được thân phận của hai bên chênh lệch quá xa, không thể có cơ hội gặp được nhau. Mà hắn cũng không phải là loại người thích tò mò. Hắn cảm thấy cái thời gian bỏ ra để tìm hiểu thông tin bát quái còn không bằng để đấy mà đi ngủ một giấc cho khỏe.

Ngày hôm qua, Bạch Tiểu Thăng thật tình có suy nghĩ qua, có nên hay không tìm hiểu thông tin trước một phen, để có được một ấn tượng đại khái.

Bất quá, cái ý nghĩ này vừa hiện lên thì bị hắn bác bỏ.

Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa cùng với Lục Vân là cấp bậc đại nhân vật.

Với những nhân vật như vậy, tới gặp mặt, tự mình tiếp xúc cũng là một loại "kinh nghiệm" quý giá hoặc là "cơ hội".

Huống hồ những đại nhân vật chân chính kia, thì mình có tìm hiểu thông tin trên báo, trên mạng cũng không phải là thông tin thật sự chính xác.

Bạch Tiểu Thăng tận mắt muốn nhìn xem, chính tai nghe được. Mặc dù như cũ vẫn có khả năng lấy được thông tin không chính xác, nhưng chung quy là vẫn có thể rèn luyện được tầm mắt của bản thân mình, ma luyện cảm giác của mình.

Ánh mắt, cảm giác, những thứ này tưởng như là những thứ không có thật, nhưng mà bất cứ một ai muốn đi tới thành công đều nhất định phải có được nó.

Lần cơ hội này, Bạch Tiểu Thăng không muốn mình bỏ lỡ.

Đẩy cánh cửa làm việc của phòng tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa ra, thời điểm đi đến được bước này, trong đầu Bạch Tiểu Thăng còn tưởng tượng ra vô số tình huống.

- Thằng nhóc, cậu đã đến.

Sau khi đi vào, Bạch Tiểu Thăng còn chưa kịp nhìn rõ vị tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa bộ dạng dài ngắn thế nào, đã được nghe một tiếng chào hỏi thân thiết.

Giọng nói này, nghe rất quen tai

Bạch Tiểu Thăng sững sờ cả người.

- Là ngài!

Chờ cho hắn nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của người ngồi phía sau bàn làm việc, liền lập tức làm cho hai mắt của hắn có chút trợn tròn.

Cái người này không phải là lúc trước mình tới ban truyền hình điện ảnh thăm dò tình hình cụ thể. Trước lúc rời đi đã được gặp qua một ông lão rất thú vị là Hạ Hầu Khải sao.

Rõ ràng tuổi đã cao, lại còn không thích bị người khác gọi là ông lão, nhất định phải bắt người ta gọi mình là chú.

Còn có thể ngồi bên đường để ăn, yêu thích thư pháp Trung Hoa, khôi hài lại không câu nệ tiểu tiết.

Người như vậy mà lại là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời như đang ở trong mộng, chợt cảm thấy như sấm sét đầy trời, mình bị sét đánh cho kinh ngạc.

- Thằng nhóc, không nghĩ tới là ta phải không.

Hạ Hầu Khải nhìn bộ dạng của Bạch Tiểu Thăng lúc này, lập tức cười to.

- Thế nào, nhìn ta không giống như là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa sao?

- Không giống!

Bạch Tiểu Thăng vô ý thức trả lời, nói xong chợt cảm thấy không ổn.

- Giống!

Lời này hắn vừa nói ra, lại càng cảm giác được không ổn, bèn cười khổ mà nói.

- Căn bản là không giống một chút nào cả.

Đây vẫn là lần đầu tiên mà Bạch Tiểu Thăng cảm thấy được mình không đủ từ ngữ để nói chuyện.

Bất quá, Hạ Hầu Khải cười vạn phần hài lòng, đứng dậy từ sau cái bàn cũ đi tới, chỉ vào ghế sô pha ở một bên nói.

- Ngồi xuống đi. Hai người chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu bước qua.

Chờ đến khi lại gần ghế sô pha, Bạch Tiểu Thăng chợt phát hiện trên bàn trà có để mấy tấm chữ, với lại liếc mắt hắn cũng nhận ra đấy là chữ mình viết, đồng thời…

- Cái này!

Bạch Tiểu Thăng lại càng kinh ngạc đến tột đỉnh.

Mấy chữ này không phải là hắn viết tại thời điểm tới nhà đại sư Tống Giai chúc thọ sao? Làm thế nào lại ở chỗ của Hạ Hầu Khải thế này.

- Lúc nãy, tôi còn đang thưởng thức, chữ viết thật tốt, càng xem càng có vị đạo. Cậu cũng đừng có kinh ngạc, Tống Giai là bạn của tôi, hôm cậu tới chúc thọ hắn thì tôi cũng ở đấy.

Hạ Hầu Khải nói.

Bạch Tiểu Thăng nghẹn họng trân trối mà nhìn Hạ Hầu Khải.

- Bất quá, về sau thằng nhóc nhà cậu lại viết cho lão già kia rất nhiều. Thật là làm tức chết tôi rồi. Tôi mặc kệ! Cậu bây giờ là cán bộ bộ sự vụ, ở ngay dưới mí mắt của tôi. Thế có phải hay không, nên đưa cho tôi một chút lễ vật, giữ mối quan hệ thật tốt với tôi. Thời điểm có phạm sai lầm gì thì tôi cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Cậu nói có đúng không?

Lão đầu tử cười ha hả nháy mắt ra hiệu.

Bạch Tiểu Thăng im lặng, trong đầu kìm không được mà nảy sinh ra một vấn đề triết học quỷ dị.

- Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi muốn làm cái gì?

Bất quá, không thể không nói, lão gia tử mở đầu quá được.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đến, mặc dù không có suy nghĩ gì nhiều, tâm thần bất định, nhưng trong lòng vẫn có một chút khẩn trương.

Nhưng mà chỉ sau hai, ba câu nói, loại cảm giác này lặng yên biến mất. Bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác được mình buông lỏng đi không ít, một chút cảm giác co quắp cũng không có.

Bạch Tiểu Thăng rất nhanh ý thức được điểm này.

Xem ra, càng là đại nhân vật thì càng lộ ra vẻ hiền hòa. Sẽ không tùy ý mà đi hiển lộ rõ ràng những cái gọi là quyền lực, uy nghiêm. Những nhân vật tạo cảm giác im ắng hiền hòa này càng có thể khiến cho người ta không kịp đề phòng, buông lỏng cảnh giác và ngụy trang, lộ ra bản chất. Cũng là bắt đầu thẳng thắn giao lưu tốt đẹp.

Bạch Tiểu Thăng có chút hiểu được.

Tiếp xúc với mỗi một vị đại nhân vật chân chính, cũng cho hắn những cảm ngộ khác biệt.

Cái này chính là thu hoạch.

- Ngày hôm nay, chúng ta không vội mà nói tới công việc. Tới đây, thử nhìn xem những chữ mà tôi viết xem thế nào!

Hạ Hầu Khải tràn đầy phấn khởi, lật ra những chữ mà mình viết, đưa cho Bạch Tiểu Thăng nhìn xem.

Bạch Tiểu Thăng nhận lấy quan sát.

Là một người si mê thành cuồng, vô cùng chấp nhất, lại có thiên phú khá cao mà nói, rất dễ dàng ở một chuyện nào đó mà đạt tới một loại tiêu chuẩn đỉnh phong.

- Tốt.

Bạch Tiểu Thăng thành tâm thực lòng mà khen ngợi.

Sắc mặt Lão gia tử lộ vẻ vui mừng.

- Nhưng mà, chữ này của ngài còn có thể viết tốt hơn một chút nữa. Ví dụ như ở đây, kỹ pháp tinh diệu nhưng mà dùng lực có hơi chút nặng, phong mang hơi quá, hình như có chút không ổn. Ngài nhìn đây, còn có ở nơi này…

Bạch Tiểu Thăng tùy ý chỉ hai nơi, hắn lấy khen làm chính, đề nghị làm phụ, bất quá lại nhấn mạnh đúng sai, nói lời nghe rất dễ chịu.

Ánh mắt Lão gia tử như đóng đinh ở trên trang giấy, trong lòng tinh tế phỏng đoán, như là nhặt được chí báo, đôi mắt tỏa sáng.

Cửa phòng làm việc bị gõ vang hai tiếng, sau đó trợ lý Vương Mục Bắc của Hạ Hầu Khải đẩy cửa đi vào, trong tay còn bưng lấy một ấm trà.

- Ông Hạ nói rằng bên này không có trà, để cho tôi đi tới trà trang lấy một ấm trà ngon mang đến, nói là có khách. Nhưng mà tôi nhớ được là, ngày hôm nay chỉ an bài một cuộc gặp mặt, còn lại tất cả đều là hội nghị. Với lại cái cuộc gặp mặt kia, mục đích vẫn là báo cáo công tác của cán bộ bộ sự vụ mới. Vậy mà như thế nào lại…

Thời điểm Vương Mục Bắc bước vào, vẫn còn nói những lời này.

Sau khi đi vào trong, hắn ngẩng đầu nhìn thấy một màn làm hắn khó có thể quên được.

Ở ghế sô pha bên kia, một thanh niên trẻ tuổi đang cầm một trang giấy, liên tiếp giảng giải, lão đầu tử thì nghe được mà mặt mày hớn hở.

Như là một học sinh.

Nghe âm thanh của Vương Mục Bắc ở cửa làm kinh động đến hai người.

- A, trà tới rồi sao? Tốt, rót cho chúng tôi hai chén để đấy, rồi cậu ra ngoài trước đi.

Hạ Hầu Khải phân phó nói, lại thúc giục Bạch Tiểu Thăng.

- Nào nào, tiếp tục giảng tiếp.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy thật có lỗi cười một tiếng với Vương Mục Bắc, tiếp tục giảng.

Vương Mục Bắc rót trà, thời điểm bưng trà đi qua, nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong đôi mắt tràn đầy kinh dị.

Người thanh niên trẻ tuổi này lại giảng thư pháp cho tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa.

Vương Mục Bắc đưa trà xong, rón rén lui ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà đưa mắt nhìn cửa ra vào, đề nghị.

- Ông Hạ, như vậy không được, tôi vẫn là nên báo cáo công tác với ngài trước thôi.

- Không vội, không vội. Trước mắt nói xong chuyện này đã, giữa trưa tôi mời cậu ăn cơm. Đến lúc đó, tùy tiện nói là được rồi. Dù sao thì tôi đối với thằng nhóc nhà cậu hiểu không ít, cái gọi là báo cáo công tác, kỳ thật không tính là cái gì cả.

Hạ Hầu Khải tùy ý nói.

- Nhưng ….

Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ có cảm giác không được tốt lắm.

- Không nhưng nhị cái gì hết. Cậu làm tổng giám đốc hay là tôi làm tổng giám đốc. Nào nào, tiếp tục!

Hạ Hầu Khải thúc giục.

Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải tiếp tục giảng.

Bên ngoài cửa, Vương Mục Bắc vừa mới bước ra, liền thấy ở xa xa Lâm Kha, Phùng Ly hướng bên này đi tới. Nghe được âm thanh loáng thoáng truyền đến lời Lâm Kha nói với Phùng Ly.

- Không biết Bạch Tiểu Thăng đối đáp thế nào, lão đầu tử có làm khó dễ hay không nữa?

- Tôi vẫn là không thể yên tâm được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận