Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1124: Thật là may mắn cho hắn!

Ra khỏi văn phòng của Uông Tử Du, Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho hai người Lâm Vi Vi, chỉ sau hai phút đồng hồ, hai người kia đã quay lại.

Dương Đại Thịnh nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, sắc mặt tái nhợt có vài phần kỳ quái.

Uông Tử Du liếc qua, lập tức sinh ra nghi ngờ trong lòng.

Làm sao mà lão Dương lại thành ra bộ dáng như thế này chứ, trợ lý của Bạch Tiểu Thăng đã nói chuyện gì với hắn nhỉ?

Hay đấy nhỉ, chủ đối đãi chủ, thứ đối đãi thứ.

Đây hẳn là đã có dự tính ủ mưu từ sớm để hai bút cùng vẽ!

Lão Dương ngu xuẩn này không biết là đã bị dụ nói ra cái thứ gì đây!

Trong lòng của Uông Tử Du tập trung cao độ nhưng vẫn còn cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát.

Cái người Bạch Tiểu Thăng này thật đúng là “ma đầu” y hệt như trong lời đồn như thế.

Nhân vật đáng sợ như vậy, dĩ nhiên so với Trầm lão lại càng khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ!

Trong lòng của Uông Tử Du e ngại và cảnh giác Bạch Tiểu Thăng như thế nhưng bên ngoài mặt xem ra vẫn còn bình tĩnh và thong dong, thậm chí còn mỉm cười một mạch đưa ba người đi đến lối ra của cao ốc.

Sắc mặt của Dương Đại Thịnh đứng ở bên cạnh nhìn thấy cũng đã hòa hoãn không ít, cười hiền lành nhìn theo một cách kính nể.

Chờ đến khi không thấy bóng dáng ba người Bạch Tiểu Thăng đâu, ánh mắt của Uông Tử Du trở lên lẫm liệt, tóm lấy Dương Đại Thịnh kéo qua một bên.

- Hai người kia nói chuyện gì với ông?

Uông Tử Du đặt câu hỏi xong cứ nhìn chằm chằm.

Dương Đại Thịnh giật mình, vội vàng trả lời.

- Không nói gì cả!

- Vậy ông nói cái gì với bọn hắn?

- Cũng không hề nói cái gì!

Dương Đại Thịnh lập tức nói.

Uông Tử Du hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm đánh giá Dương Đại Thịnh, khiến cho ánh mắt của Dương Đại Thịnh phải né tránh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cái này là do ngày xưa bị Uông Tử Du dọa dẫm nhiều quá. Có điều Uông Tử Du cũng không xem là như thế.

Hay cho cái tên Bạch Tiểu Thăng, chính mình lợi hại còn chưa tính, ngay cả người bên dưới trướng của hắn cũng hùng hổ như thế, trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến cho Dương Đại Thịnh không thành thật với mình.

Uông Tử Du nghiến răng nghiến lợi.

Hắn tin chắc là Dương Đại Thịnh có nói chuyện gì với một nam một nữ kia đồng thời giúp cho họ có thu hoạch gì rồi.

Không phải vậy thì sau khi Dương Đại Trịnh trở về sắc mặt của hắn đã không tái nhợt như vậy.

- Chúng tôi chỉ là nói chuyện một chút liên quan đến việc riêng của tôi thôi, thật sự là không có liên quan gì đến ngài.

Dương Đại Thịnh nhìn thấy vẻ mặt của Uông Tử Du không đúng lắm, hai mắt lộ ra ác độc cứ nhìn mình chằm chằm, hơn nữa rất là không tin mình, thì nhất thời hoảng hồn rồi.

Có điều kiểu nói của hắn càng ngày càng khiến cho Uông Tử Du tin chắc chắn.

Dương Đại Thịnh nói ra cái gì về mình rồi!

Uông Tử Du lại đặt câu hỏi thêm lần nữa, thậm chí uy hiếp.

Dương Đại Thịnh lại một mực chắc chắn rằng nói chuyện chỉ giới hạn ở trong vấn đề của hắn mà thôi.

- Dương Đại Thịnh, ông tưởng ông đủ tư cách khiến cho trợ lý của đại sự vụ quan đích thân đến trưng cầu ý kiến lỗi lầm sao!

Đến cuối cùng Uông Tử Du không hỏi nữa, chỉ vỗ một cái lên vai Dương Đại Thịnh, cho hắn một ánh mắt âm trầm rồi xoay người rời đi.

Dương Đại Thịnh kinh hãi đứng ở đó nhìn Uông Tử Du rời đi.

Chờ Uông Tử Du đi xa rồi Dương Đại Thịnh mới kinh hãi đến biến sắc, có chút rõ ràng.

- Uông tổng, ông thật sự hiểu lầm tôi! Thật sự là tôi không có nói gì!

Dương Đại Thịnh đuổi theo.

Hắn muốn giải thích!

Có điều trải qua một phen “điều tra, dạy dỗ” như vậy của Bạch Tiểu Thăng, sợ là Dương Đại Thịnh có nói cái gì đi nữa, Uông Tử Du đều không không tin, cũng không dám tin!

Trong lòng Uông Tử Du bây giờ nóng như lửa đốt, bước chân nhanh như gió.

Vấn đề quan trọng nhất bây giờ như một tảng đá đặt ở trong lòng hắn như thế, khiến cho hắn không thở nổi, khiến cho hắn khó có thể lựa chọn.

Có nên báo cáo hôm nay Bạch Tiểu Thăng đến đây nói chuyện những thứ kia với mình hay không.

Nên hay là không nên!

Uông Tử Du hết sức xoắn xuýt.

Báo cáo lên, có thể thật sự không có đường sống vẹn toàn với Bạch Tiểu Thăng bên kia!

Trầm Bồi Sinh sẽ bảo vệ mình sao?

Thế nhưng không báo lên, được không…

Chính là nơi này có cơ sở ngầm ở người của mình hay không cũng chưa biết chừng.

Quả thực Uông Tử Du nghĩ vấn đề này sắp phát điên tới nơi rồi.

- Không phải vậy… mình sẽ chờ một ngày, liền một ngày thôi! Đến lúc đó, coi như bên kia Trầm lão biết được thì mình cũng có lý do thoái thác!

Rốt cuộc Uông Tử Du cũng có một chút dự định.

Lại không biết cái dự định này đã làm nền một phen thật lớn giúp Bạch Tiểu Thăng thu được thành quả thỏa mãn.



Trở lại trên đường, Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi xe một đoạn liền dừng xuống trở lại đi bộ.

Trên đường cũng vừa hay nói chuyện phiếm một chút.

- Cái người quản lý tên Dương Đại Thịnh kia thật sự là không cần bị hù dọa thì mặt mũi cũng đều trắng bệch cả ra.

Lâm Vi Vi cười nói.

- Chúng tôi đã nói dựa theo như lúc trước, chỉ nói chuyện về vấn đề của hắn, nói càng nghiêm trọng càng đáng sợ càng tốt, để cho tâm tình của hắn lộ ra trước mặt Uông Tử Du. Chuyện này bắt tay vào làm rồi quả thực còn dễ dàng hơn so với tưởng tượng quá nhiều.

Dứt lời, Lâm Vi Vi hỏi.

- Có thể làm như thế có ý nghĩa gì sao? Ngoại trừ khiến cho Uông Tử Du nghi ngờ một tổng giám đốc công ty nhỏ bé cũng là thuộc hạ của mình không trung thành.

Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Tác dụng của cái này cũng rất lớn.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng hỏi ngược lại.

- Các người cảm thấy con người đang nghi thần nghi quỷ cùng với bộ não bị sửa chữa có bao nhiêu năng lực?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau.

Một lát sau hai người đều có chỗ tỉnh ngộ.

- Anh Tiểu Thăng, anh lại dùng Dương Đại Thịnh để hù dọa Uông Tử Du? Nhân vật như hắn vậy sẽ bị lừa sẽ sợ sao?

Lâm Vi Vi nói bằng giọng ngạc nhiên.

- Trước khi tôi đến thì không biết thế nào.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Thế nhưng sau khi tôi đến thì tâm trí của Uông Tử Du hắn đã bị tôi làm cho -- lắc lư cho què rồi!

Bạch Tiểu Thăng tóm tắt lại cuộc nói chuyện đó của hắn cùng với Uông Tử Du, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cảm thấy rất là kinh ngạc, thậm chí líu cả lưỡi.

Không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng ra chiêu lại ác như vậy!

- Bây giờ điều kiện ở bên này đã đạt thành, cũng là lúc đem tất cả điều kiện hội tụ lại một chỗ. Như vậy, lập tức có thành quả làm thỏa mãn chúng ta. Nói đến chuyến đi lần này không uổng phí, cứ tưởng rằng phải đánh lâu đánh dài trên thân của Uông Tử Du, ai kêu chúng ta có số may mắn chứ!

Bạch Tiểu Thăng tự nói một phen rồi cười lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số rồi gọi.

- Trương Vữ Đông à, là tôi! Trương Hi lão tiên sinh đã đồng ý với tôi, bây giờ là lúc nhà họ Trương dốc hết sức lực đi khai thác vấn đề của Uông Tử Du.

- Thời gian quá gấp? Gấp sao? Nhà họ Trương các người đừng nói với tôi là không có xếp người của mình vào chỗ các đối thủ lớn bên kia nha.

- Tôi nghĩ, các người đã sớm thu thập và chuẩn bị những thứ liên quan tới nhược điểm của hắn rồi, Trương Hi lão tiên sinh làm người cẩn thận, sẽ không có chuyện không dùng sức trên những chuyện kiểu này, không phải vậy các người làm sao yên tâm hợp tác cùng người ta như vậy.

- Được, tôi muốn nhận được đồ vật trước ba giờ chiều. Coi như không phải toàn bộ thì cũng phải gần như vậy!

Cái này cũng là một trong những điều kiện để Bạch Tiểu Thăng đồng ý cho bọn họ làm đại lý đối với “gặp gỡ bất ngờ”.

Bạch Tiểu Thăng một mạch gọi cuộc điện thoại này xong, lại một mạch gọi một cuộc điện thoại khác.

Số điện thoại này cũng là lấy được từ ngày hôm qua.

Sau vài tiếng chuông thì đã có người bắt máy.

- A lô, xin hỏi là vị nào đây?

Giọng nói bên kia điện thoại trầm ổn hùng hậu, rất có sức thu hút.

- Là Từ Vân Thông tiên sinh sao?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Là tôi, cậu là?

Bên kia điện thoại đáp lời rồi hỏi dò.

- Tôi là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng báo tên của mình xong, đối phương im lặng một lúc dường như hơi có kinh ngạc, lập tức vang lên tiếng cười.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, ngài nghĩ như thế nào mà gọi vào số điện thoại này cho tôi vậy.

Bên kia điện thoại hầu như không có nghi ngờ lập tức tin tưởng là Bạch Tiểu Thăng.

Một là, số điện thoại này của hắn có tính chất riêng tư cá nhân, cũng chính là số đối với trong công việc, người ngoài không thể biết được.

Còn có, coi như là người của mình trừ khi có công việc khẩn cấp hoặc là đầy đủ cấp bậc mới có thể gọi được.

Sau đó chính là Từ Vân Thông cũng không xa lạ gì đối với cái tên Bạch Tiểu Thăng này.

Đến cấp bậc này của hắn, tất nhiên sẽ khắc sâu trong tâm khảm đối với từng người từng nhân vật cùng cấp với mình.

- Từ tiên sinh ngài ở tận Châu u xa xôi, cú điện thoại này của tôi xem như là quấy rầy ngài, có điều thật sự là bởi vì nguyên do công việc đó nha.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Gần nhất tôi có nhận được báo cáo, đương nhiên tôi cũng không biết là của ai, chính là tìm người nào đó chuyển đến cho tôi mấy câu nói, nói là một người phụ trách tỉnh thuộc địa bàn của ngài quản lý tên là Uông Tử Du, có vấn đề nghiêm trọng trong nhiều chuyện.

- Người kia còn nói, cái người Uông Tử Du này hơi có ngọn nguồn với đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh. Đương nhiên có liên quan đến Trầm lão chúng tôi vẫn sẽ nghiêm túc, xử lý thật thận trọng.

- Vì lẽ đó tôi muốn hiểu rõ thêm một chút tình huống. Trước tiên không bàn đến Trầm lão, cái người Uông Tử Du này tôi vừa nhìn thôi đã thấy vấn đề của bản thân hắn cũng đúng là không nhỏ, người chuyển lời nói đến tôi cũng tiện thể đưa ra rất nhiều chứng cứ, đều có thể chứng thực. Tôi nghe nói người của các ông bên kia cũng có rất nhiều lời phê bình kín đáo đối với hắn.

- Tôi muốn xin mời Từ tiên sinh phối hợp với phía tôi bên này một chút, nhìn xem ai còn có thứ gì bổ sung liên quan đến Uông Tử Du thì tiện thể mang một ít đến cho tôi để tôi bổ sung tham khảo.

Đầu bên kia điện thoại, Từ Vân Thông sau khi nghe Bạch Tiểu Thăng nói xong, giọng nói cũng rất là ngạc nhiên.

- Làm sao cơ, có người báo cáo Uông Tử Du sao?

- Cái cậu tiểu Uông này cũng là một người rất có năng lực lại vô cùng có trách nhiệm.

- Lại liên quan đến Trầm lão sao? Cậu xem lời này là nói thế nào đây!

- Ngày trước, thật ra tôi cũng có nghe qua bên dưới có một ít chê trách, thế nhưng mà tôi vẫn kiên trì cho rằng đó tuyệt đối là giả không hề có thật, đó là đố kỵ đối với tiểu Uông.

- Nếu đại sự vụ quan Tiểu Thăng muốn biết tình huống, tôi sẽ lập tức cho người ta chuẩn bị ngay. Có điều nhất định đại sự vụ quan Tiểu Thăng phải điều tra thật tốt, không nên để một viên chức phải chịu oan uổng.

Từ Vân Thông nói tâm nguyện thật lòng.

- Đúng đấy, Từ tiên sinh nói quá đúng rồi, Uông Tử Du có lãnh đạo như ngài đây, thật là may mắn cho hắn!

- Không không, hắn gặp phải đại sự vụ quan Tiểu Thăng nghiêm túc có trách nhiệm, lại là đại sự vụ quan chặt chẽ cẩn thận mới là may mắn thật sự của hắn đó!

Hai vị này đều vô cùng cảm khái trong điện thoại.

“Vui mừng” cho Uông Tử Du!

Bạn cần đăng nhập để bình luận