Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 437: Hắn là tổng giám đốc!



Các tân khách đang ở nhà họ Mạnh, hai mặt nhìn nhau.

Nguyên tưởng là Thương Uyển Uyển có thể tới là do công lao của Doãn gia. Mời đến để cho Mạnh gia tăng thêm thể diện.

Nhưng nào có thể đoán được, Doãn Đông Phong bá khí trèo lên sàn, câu nói đầu tiên của Thương Uyển Uyển lại chính là.

- Người tôi muốn tìm, không phải hắn!

Doãn Đông Lôi trước đó giơ tay hô to hưng phấn, lập tức biến thành tràn đầy xấu hổ.

Thương Uyển Uyển người ta căn bản đến không phải bởi vì anh hắn mới. . .

Bất quá, không phải Doãn Đông Phong lại có thể là ai có thể mời Thương Uyển Uyển đến!

Các tân khách một mặt kinh ngạc mờ mịt nhìn nhau.

- Anh Doãn !

Mạnh Băng nhìn thấy Doãn Đông Phong, lập tức chạy tới.

- Ngay trước mặt Thương tiểu thư, ngươi làm gì vậy, ổn trọng một chút!

Doãn Đông Phong trừng mắt, đem Mạnh Băng đang muốn nhào vào trong ngực hắn đẩy ra.

Mạnh Băng lập tức hiện lên bộ mặt oan ức.

Ở nơi xa, Mạnh Hải Sơn có vài phần đau lòng, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Doãn Đông Phong quát một tiếng bảo Mạnh Băng ngưng lại sau đó nhìn về phía Thương Uyển Uyển trên mặt lập tức nụ cười có mấy phần xấu hổ.

Mặc dù mọi người có thể hiểu, nhưng chuyện này cũng phải giải thích một chút. Cùng Thương Uyển Uyển giải thích, người ta sẽ nghe theo sao.

Bây giờ hình tượng đã bị mất tới bảy tám phần. Thương Uyển Uyển nếu về công ty nói ra. . .

Doãn Đông Phong nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Tổng giám đốc mới của truyền thông Trung Kinh, vị Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng kia, còn đang trong giai đoạn “quan mới đến đốt ba đống lửa” !

Họ Bạch là kẻ hung hãn, việc thu thập người từ trước đến nay rất là nghiêm túc! Với lại, hắn gần đây rất nhiều lần cường điệu, nói muốn ràng buộc cao tầng của công ty ở bên ngoài nhiều hơn, vì mỗi tiếng nói cử chỉ của họ đều là đại biểu cho công ty.

Một màn trước mắt này nếu để cho hắn biết, mình sẽ gặp phiền phức a!

Nghĩ đến đây Doãn Đông Phong khó tránh khỏi có chút bất an.

- Thương tiểu thư, tôi không nghĩ tới cô cũng ở đây, vừa rồi, để cho cô chê cười rồi! Cô có thể không biết tôi đến đây là có chút chuyện!

Giải thích có tác dụng hay không thì Doãn Đông Phong cũng phải giải thích.

- Kia là em ruột của tôi, hắn nói ở chỗ này bị người đánh! Cô nói tôi là người làm anh có thể mặc kệ sao! Chúng tôi là Doãn gia tại Trung Kinh, lớn nhỏ cũng coi như là số một! Mặt mũi của gia tộc cũng không thể ném đi, Thương tiểu thư có thể hiểu được a?

Doãn Đông Phong giảng đạo lý xong lại đem gia tộc ra làm lá chắn.

- Doãn gia Trung Kinh, là công ty bất động sản hữu hạn Hạo Nhiên Trung Kinh sao, tôi có nghe qua tên các người.

Thương Uyển Uyển cười nói.

- Chỉ là không nghĩ tới, cậu còn cần đến làm việc tại truyền thông Trung Kinh.

Doãn Đông Phong cười một tiếng cũng không có giải thích

- Tôi khẩn cầu Thương tiểu thư, chuyện trước mắt này, về công ty chớ có nói ra ngoài.

Biểu hiện này của Doãn Đông Phong để cho các tân khách hai mặt nhìn nhau.

Trung Kinh Doãn gia Doãn đại thiếu gia, tựa hồ sợ hãi lãnh đạo của công ty biết được những gì mình làm. . .

Hắn cần thiết hay không. . .

Bên trong Truyền thông Trung Kinh có lảnh đạo hồng thủy mãnh thú như thế nào mà để cho hắn kiêng kị như thế!

- Tốt, tôi sẽ không nói.

Thương Uyển Uyển đáp ứng, bất quá trong nụ cười của cô ấy ẩn ẩn có mấy phần cổ quái.

Nàng đồng ý không nói, bởi vì căn bản không cần thiết, vì Bạch Tiểu Thăng đã ở ngay chỗ này!

- Đa tạ!

Doãn Đông Phong cảm kích cười một tiếng, sau đó lại có mấy phần hiếu kỳ.

- Thương tiểu thư, cô làm sao biết mà tới chỗ này?

Mạnh gia có thể mời được Thương Uyển Uyển? Đánh chết Doãn Đông Phong cũng không tin.

- Tôi tới đón người.

Thương Uyển Uyển cười nói.

- Người nào, có thể mời được Thương tiểu thư đến đây vậy?

Doãn Đông Phong có chút kinh ngạc hỏi lại.

- Là tôi!

Sau lưng đám người bỗng nhiên truyền đến một giọng nói không cao không thấp, nhưng từng chữ rõ ràng để cho mỗi người đều nghe được.

Đám người quay đầu nhìn sang.

Liền thấy một người trẻ tuổi cất bước đi tới, không vội không chậm, mỗi một bước đều tựa hồ vô cùng khí thế, để cho người ta bị cuốn hút phải nghiêm nghị mà nhìn. Sau lưng hắn có một nữ nhân đi theo, đó là Lâm Vi Vi!

Kia không phải là bạn trai của Lâm Vi Vi - Bạch Tiểu Thăng sao?

Mạnh Băng, Mạnh Hải Sơn, Lâm Lộ, Tống Giai Giai, Vu Tiêu Tiêu không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn hắn.

Người Thương Uyển Uyển tới đón là hắn sao? !

Hắn là người bạn kia trong miệng Thương Uyển Uyển. . .!

Làm sao có thể! Ngay cả Doãn đại thiếu gia đều không có mặt mũi này!

- Có thể là sai lầm a!

- Điều đó không có khả năng!

- Làm sao biết là hắn!

Vu Tiêu Tiêu, Mạnh Băng, Mạnh Hải Sơn đồng thời la hoảng lên.

Vu Tiêu Tiêu như bị sét đánh bộ dáng không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc nói không ra lời.

Tống Giai Giai nghẹn họng nhìn trân trối, hô hấp dồn dập, ánh mắt cũng phóng ra quang mang. Bạch Tiểu Thăng nhận cú điện thoại kia xong còn nói là thần tượng của mình đang tới, vậy mà là thật!

Hắn có thể để cho Thương Uyển Uyển tới đón hắn!

- Ngài thật là khó tìm a!

Thương Uyển Uyển tự nhiên cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng.

Một cái chữ “ngài” này để cho toàn trường phải im lặng đến cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy!

Cái chữ này, vào giờ phút này vậy mà lại là biểu tượng cho thân phận địa vị.

- Anh, chính là hắn, là hắn khi dễ em!

Doãn Đông Lôi thấy Bạch Tiểu Thăng lập tức kích động kêu to lên.

Nhưng mà, khi hắn quay đầu lại nhìn thấy được sắc mặt của Doãn Đông Phong trắng bệch, tròng mắt tròn vo, bờ môi cũng phát xanh.

- Doãn tổng thanh tra, anh em của cậu rất được nha, coi trọng Lâm Vi Vi, còn tìm người cưỡng ép làm mối đấy!

Bạch Tiểu Thăng cười nói nhưng nụ cười trên mặt phi thường lạnh lẽo.

Vừa rồi, Lâm Vi Vi đã đem toàn bộ câu chuyện kể cho hắn nghe!

Bạch Tiểu Thăng, tức giận muốn điên rồi!

- Đây là sự thật?

Doãn Đông Phong hoảng sợ quay qua hỏi em mình.

- Em chỉ là nhìn thấy một tiểu nhân viên trong công ty của anh cũng không tệ…

Doãn Đông Lôi lầm bầm nói.

- Con mẹ nó ngươi điên rồi phải không, Doãn Đông Lôi!

Doãn Đông Phong một phát bắt được cổ áo của Doãn Đông Lôi kéo tới.

- Người ta mà là tiểu nhân viên sao, ngươi có biết nàng là ai không, Lâm Vi Vi, nàng hiện tại là trợ lý số một của tổng giám đốc công ty chúng ta đó! Địa vị so với ta cái chức tổng thanh tra này còn cao hơn, ngươi cũng dám. . . Ngươi, ngươi!

Doãn Đông Phong mắng không ra lời nữa rồi. . .

Nhưng những lời hắn vừa nói tựa như sấm giữa trời quang để cho Mạnh Băng, Mạnh Hải Sơn, Lâm Lộ, Vu Tiêu Tiêu, Tống Giai Giai đều trợn tròn đôi mắt.

Lâm Vi Vi là trợ lý số một của tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh!

Địa vị so với Doãn Đông Phong tổng thanh tra còn cao hơn!

- Điều đó không có khả năng, nàng, nàng dựa vào cái gì, nàng chỉ là một cô gái quê mùa!

Mạnh Băng cắn môi dưới, không muốn tin điều này là sự thật.

- So với địa vị tổng thanh tra còn cao hơn, tại truyền thông Trung Kinh. . .

Mạnh Hải Sơn thì thào, không thể nào tiếp thu được. . .

Hắn đương nhiên biết rõ, một cái chứ trợ lý số một của người đứng đầu công ty có bao nhiêu cân nặng!

Nếu như trước kia, Lâm Vi Vi chỉ là một cây cỏ nhỏ vậy thì bây giờ nàng đã là Thương Thiên đại thụ rồi.

Lâm Lộ kinh ngạc nhìn cháu gái của mình, sau đó thở dài một tiếng, cúi đầu thật sâu.

- Oa, Vi Vi là trợ lý số một của tổng giám đốc tại truyền thông Trung Kinh!

Tống Giai Giai cũng không thể tin được.

Sắc mặt của Vu Tiêu Tiêu thì trắng nhợt, sắc mặt của bạn trai nàng đồng dạng cũng rất khó coi, ở bên cạnh thì thào,

- Chúng ta hình như đã đắc tội với người ta, cái này về sau còn có thể hợp tác sao. . .

Doãn Đông Lôi rụt cổ lại, chợt thấy Bạch Tiểu Thăng nửa cười không cười nhìn hắn, hắn lập tức nén giận.

Hắn chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, la lên

- Anh, em đối với Lâm Vi Vi tiểu thư chỉ là ngưỡng mộ, thật không có làm cái gì quá mức! Trái trái lại người này, hắn trước mặt mọi người làm quai hàm của em bị sái!

Nghe vậy Thương Uyển Uyển ở bên cạnh giống như cười mà không phải cười, khẽ lắc đầu.

Doãn Đông Phong nổi trận lôi đình cũng không có nữa điểm giả bộ. . .

Vậy mà hết lần này tới lần khác Doãn Đông Lôi nhất định phải hố chết anh ruột của mình. . .

Doãn Đông Phong đã quá tuyệt vọng, người em này của mình có đôi khi tinh ranh như cáo, có đôi khi ngu xuẩn như thế này đây.

Ngay cả Lâm Vi Vi cũng ở sau lưng Bạch Tiểu Thăng, ngươi còn không nhìn rõ sao. . .

- Ngươi im ngay cho ta!

Doãn Đông Phong sụp đổ gầm thét,

- Ngươi biết rõ hắn là ai sao! Hắn là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh chúng ta - Bạch Tiểu Thăng tiên sinh a!

Bạn cần đăng nhập để bình luận