Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 797: Đây mới là giai đoạn cuối cùng



- Các vị xin hãy im lặng.

Lý Hạo Phong đại sự vụ quan cất giọng hét lên, thanh âm vang dội.

Phòng học ở bên cạnh cầu thang mới rồi còn ồn ào náo động, liền cấp tốc an tĩnh lại.

Lý Hạo Phong chính là đại sự vụ quan, trên tai kẹp lấy micro trò chuyện, trước ngực còn có camera quan sát, đó là cho Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa dùng.

Ai dám lãnh đạm bất kính.

- Hiện tại, tôi sẽ tuyên bố một cái quyết định khác.

Lý Hạo Phong nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi nói.

- Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Thanh Hồng, hai người các cậu hiện tại theo tôi đến phòng học bên cạnh. Ở nơi đó, các cậu sẽ tiếp nhận cuộc gọi trực tuyến từ Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa phỏng vấn, thông qua cái loại phương thức 'Phỏng vấn' đặc thù này để chọn ra, hai người các cậu ai thích hợp chức vụ nào nhất.

Lời nói của Lý Hạo Phong để cho mọi người có mặt sững sờ.

Mục Bắc Thần càng là kinh ngạc ngẩng đầu.

- Hạo Phong đại sự vụ quan, ngài không có nói sai chứ.

Trịnh Thanh Hồng một bên khuôn mặt đang có chút đơ, giờ phút này, sắc mặt khẽ biến hóa.

- Lần khảo hạch này, hạng nhất là Bạch Tiểu Thăng, hạng hai là Mục Bắc Thần, mà tôi. . . Chỉ là hạng ba! Tiếp nhận phỏng vấn cùng tiến hành phân phối chức vụ, cũng nên là bọn họ a. . .Hắn nhịn không được nói.

Lời Trịnh Thanh Hồng vừa nói ra cũng khiến cho mọi người bên ngoài đồng ý gật đầu.

Một vị đại sự vụ quan lại nói sai trước mặt mọi người đúng là không nên.

Có điều, các vị chuyên gia ở đây tự nhiên không dám có ý kiến gì, lại không dám chỉ trích.

- Tôi mới là hạng hai, phân phối chức vụ hẳn phải có tôi a.

Mục Bắc Thần mặc dù ánh mắt có chút trở nên cứng nhắc, nhưng cũng thì thào nói.

Lý Hạo Phong lườm Mục Bắc Thần một cái, sau đó đối với Trịnh Thanh Hồng ôn hòa cười một tiếng.

- Tôi không có nói sai chính là cậu.

Nói xong, Lý Hạo Phong nhìn mọi người chung quanh đang há hốc kinh ngạc lớn tiếng giải thích.

- Các vị cho rằng, giai đoạn mà Dương Thành Thiên sự vụ quan chủ trì, chính là một vòng khảo hạch cuối cùng sao?

- Không, như vậy cũng không tính là kết thúc.

Lý Hạo Phong khẳng định nói:

- Bởi vì, trước mắt mới đúng là giai đoạn sau cùng, tôi mới là vị giám khảo cuối cùng.

Lời của Lý Hạo Phong nói ra khiến cho mọi người rung động, nhưng cũng để mọi người ở đây cảm giác được hợp tình hợp lý.

Sự vụ quan cùng với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực là đồng cấp, nhưng luận về thực quyền, thì còn thấp hơn.

Dựa vào cái gì mà nhân viên sự vụ quan lại có thể làm giám khảo của khảo hạch lựa chọn người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

Cái này trên thực tế, không quá hợp lý.

Chỉ có đại sự vụ quan cùng Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa tham gia tuyển bạt, mới có thể để cho người ta cảm giác được hợp tình hợp lý.

- Nhiệm vụ của tôi, chính là dưới tình huống các vị không nắm rõ tình hình, đối với các vị cho ra các bình luận khách quan nhất báo về cho Tổng giám đốc Khu Đại Trung Hoa. Thật đáng tiếc, Mục Bắc Thần tiên sinh, cậu không hợp cách.

Lý Hạo Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Mục Bắc Thần nói.

- Trịnh Thanh Hồng tiên sinh, cậu lại tỉnh táo bình tĩnh gây cho tôi ấn tượng thật sâu, cậu có thể tiếp nhận Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa trực tuyến phỏng vấn. Chỉ có điều, nếu như cậu không thể để cho Tổng giám đốc hài lòng, vậy tôi liền tiếp tục đi mời những người khác.

Lý Hạo Phong lại nói.

Đám người giờ mới hiểu được vấn đề, không khỏi nhao nhao gật đầu.

Đôi con ngươi Trịnh Thanh Hồng trong nháy mắt sáng lên.

Đây là một niềm vui ngoài ý muốn, để cho hắn quá đỗi cuồng hỉ.

Sắc mặt của Mục Bắc Thần trắng như tờ giấy sáp, hắn hoảng sợ nhìn Lý Hạo Phong, chán nản ngồi ở chỗ đó, há to miệng nhưng một câu cũng nói không nên lời. Trong đôi mắt hắn ôm một tia hi vọng cuối cùng cũng hóa thành tuyệt vọng.

Lý Hạo Phong cất bước đi ra ngoài cửa.

Trịnh Thanh Hồng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó liền đứng dậy đi theo.

Bạch Tiểu Thăng cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Lâm Kha níu lại.

- Một hồi trả lời, cậu không cần khẩn trương. . . Ách, cậu thế mà thật giống như không căng thẳng chút nào. Đúng, cậu cũng không cần tận lực chú trọng phương thức nói chuyện, như thế sẽ không được tự nhiên, nên làm như thế nào liền làm như thế đó, lão đầu nhi kỳ thật rất thích loại hình này của cậu.

Lâm Kha hạ thấp giọng, gấp gáp căn dặn.

- Đúng rồi, kỳ thật lão gia tử rất dễ thân cận, cậu trả lời vấn đề của lão, không cần suy nghĩ cái tiêu chuẩn đáp án là gì, cứ trình bày nhiều quan điểm của mình là được.

Phùng Ly cũng gấp gáp dặn thêm.

- Tận lực không nên dông dài, mọi chuyện nên nói trọng tâm ngắn gọn. Đương nhiên, nếu như Tổng giám đốc lại lần nữa hỏi dò, ghi nhớ nên trả lời thật tỉ mỉ càng kỹ càng tốt.

Ngay cả Dương Thành Thiên cũng tham gia náo nhiệt, nói bổ sung.

Triệu Thiên Trạch không có kinh nghiệm gì để có thể căn dặn, chỉ nắm nắm đấm, đối với Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu ủng hộ.

- Cố lên.

Bạch Tiểu Thăng bên này còn chưa có phỏng vấn, thì đã được tới ba vị sự vụ quan truyền thụ kinh nghiệm, còn có mỹ nữ chúc phúc.

Thật là không có người nào hạnh phúc bằng.

Dưới sự hâm mộ ghen ghét đố kỵ của mọi người xung quanh, Bạch Tiểu Thăng đối với mấy người này cười một tiếng nói.

- Đa tạ, mọi người hãy yên tâm.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng liền rời đi.

Chờ hắn ra khỏi phòng học, liền thấy Trịnh Thanh Hồng đứng tại sát vách trước cửa phòng học, chính là đang nhìn lại hắn.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đi ra, nguyên bản khuôn mặt cứng ngắc của Trịnh Thanh Hồng lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Bạch Tiểu Thăng hướng hắn cười một tiếng, trong mắt lại mơ hồ có mấy phần kinh dị.

Nguyên bản Bạch Tiểu Thăng cũng coi là Trịnh Thanh Hồng trúng gió, mặt đơ, nhưng đến khi nhìn thấy hắn nở nụ cười tự nhiên như thế, căn bản cùng người thuờng không khác gì cả.

- Ngươi trước?

Trịnh Thanh Hồng nhìn Bạch Tiểu Thăng làm cái tư thế mời, bình thản nói.

- Đều giống nhau cả.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng chính là như vậy, nếu như có thể, hắn càng muốn thiện chí giúp người.

Trịnh Thanh Hồng người này, mặc dù có chút tâm cao khí ngạo có chút tự mãn, có rất nhiều tật xấu, thế nhưng ở bên trong lần cạnh tranh này, hắn cũng không dùng cái thủ đoạn gì ti tiện cả.

Cố nhiên, khả năng là tình cảnh vi diệu của người anh hai hắn, không cách nào viện thủ. Thế nhưng, tối thiểu nhất là đối mặt không có tình huống hỗ trợ từ bên ngoài, hắn có thể một mình không khôi giáp ra trận, lăn lộn ở tuyến đầu. Mặc dù chỉ là nhất thời sách lược thất bại, nhưng vẫn ương ngạnh kiên trì đánh đến cuối cùng.

Nếu như làm đối thủ, Trịnh Thanh Hồng vẫn tính là hợp cách, đáng giá được Bạch Tiểu Thăng dành cho hai phần kính ý.

Có điều, bây giờ nhìn biểu hiện "Trúng gió" này của Trịnh Thanh Hồng, Bạch Tiểu Thăng còn rất nghi ngờ.

Quá lao lực nên bệnh hay là thật sự không có bệnh tật gì, cũng không biết được rồi.

Coi như là bệnh, sợ cũng không có nghiêm trọng như trong tin đồn vậy.

Trịnh Thanh Hồng mặt không hề cảm xúc, không giống bệnh hoạn gây nên.

Bạch Tiểu Thăng ý vị thâm trường nhìn Trịnh Thanh Hồng một chút.

- Trịnh Thanh Hồng.

Trong phòng học truyền đến tiếng gọi.

- Xem ra có an bài thứ tự trước sau.

Trịnh Thanh Hồng đi ngang qua Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng:

- Vậy tôi đi trước.

Bạch Tiểu Thăng làm cái tư thế mời.

Trịnh Thanh Hồng đẩy cửa tiến vào.

Bạch Tiểu Thăng ở bên ngoài chờ đợi, ước chừng thời gian khoảng một phút, Trịnh Thanh Hồng đi ra, trên mặt ngăn không được sắc thái vui mừng.

- Chúc mừng.

Bạch Tiểu Thăng thấy như vậy lền tiến lên cười chúc mừng.

- Đa tạ.

Trịnh Thanh Hồng cười đáp lại.

Hai người lời ít mà ý nhiều, lại nho nhã lễ độ.

Thương trường đấu tranh đều là như thế, thời điểm đối mặt đao binh, ai cũng sẽ không nương tay, dốc sức chém giết.

Nhưng thời điểm khi không có xung đột lợi ích, không có phân tranh, lại đối với nhau có thể chuyện trò vui vẻ.

Đây mới là tính khí thích hợp để làm việc lớn.

Cho dù Trịnh Thiên Hồng giúp đỡ Trần gia hãm hại chính mình, chuyện kia cũng là do lợi ích cá nhân thúc đẩy, Bạch Tiểu Thăng coi như muốn báo thù cũng sẽ đi tìm Trịnh Thiên Hồng, sẽ không có trường hợp đối phó với Trịnh Thiên Hồng không được liền chuyển hướng lên người Trịnh Thanh Hồng tiết hận. Đó là biểu hiện của người yếu.

- Bạch Tiểu Thăng!

Trong phòng học lại lần nữa truyền đến âm thanh kêu gọi.

Bạch Tiểu Thăng nghiêng người đi qua Trịnh Thanh Hồng, đẩy cửa đi vào.

Sau khi tiến vào, Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện, trong phòng học lớn như vậy, chỉ đặt trên đài một cái bàn dài, phía sau chỉ ngồi ba người. Lý Hạo Phong ở giữa, hai người trợ lý ngồi hai bên ghi ghi chép chép.

Phía trước bọn họ có một cái ghế.

- Mời ngồi.

Giọng nói của Lý Hạo Phong ôn hòa hướng Bạch Tiểu Thăng làm thủ thế mời, Bạch Tiểu Thăng hướng về hắn nở nụ cười, liếc nhìn cái máy trước ngực Lý Hạo Phong một chút.

Lần này "Phỏng vấn", màn ảnh phía sau chính là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhịn không được có mấy phần nghiêm nghị, liền ngồi thẳng lưng lên.

Một hồi nữa vấn đáp, rất có thể lại là một phen tầng tầng khảo nghiệm gian nan nữa.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, hít sâu một hơi ngưng thần chờ đợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận