Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2244: Lòng khoan dung của con người (2)

Xe của Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng chạy đến chỗ ở của đoàn thương nghiệp.

Dưới tầng, mọi người của đoàn doanh nghiệp Trung Quốc đã sớm đứng ở đó kiễng chân chờ đợi, tất cả đều đang đợi anh trở về.

Trong đám người đang chờ còn có Dương Quân Lạc và Dương Nhất Sơn.

Từ phía xa, Bạch Tiểu Thăng nhìn qua cửa sổ xe, đã thấy vẻ tươi cười rạng rỡ trên mặt mọi người trong đoàn thương nghiệp.

Anh cũng thấy mọi người hờ hững với hai ông cháu nhà họ Dương.

Dương Quân Lạc từng là gia chủ của một tập đoàn tài chính siêu cấp, vào giờ phút này lại tươi cười có vẻ khiêm tốn như vậy.

Dương Nhất Sơn cũng xem như là một cô gái cao ngạo, lúc này cũng biểu hiện vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Bất kể nói thế nào, tình cảnh của Dương Tiếu Vân vượt quá mức tưởng tượng của người nhà họ Dương, bọn họ phải chủ động đến nhà cầu xin tha thứ.

Bạch Tiểu Thăng đang xúc động, đợi chiếc xe đi qua và dừng hẳn, anh mới đổi sang vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, đẩy cửa xe và bước xuống.

Đám người Đổng Thiên Lộ, Lư Thiên Đạo, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức tiến lên đón, trên mặt tươi cười đầy vẻ nhiệt tình.

- Ngài Bạch trở về rồi!

- Cậu Tiểu Thăng!

- Cậu lại có thể trở về rồi!

Mọi người ân cần thăm hỏi, lộ rõ sự chân thành.

Đối mặt với mọi người, Bạch Tiểu Thăng mở miệng trước, nghiêm túc cúi người bái lạy bọn họ, biểu đạt lòng biết ơn chân thành của mình.

Sau khi thẳng người lại, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với mọi người:

- Tôi đã về rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm!

Một câu nói vừa dứt, tiếng vỗ tay liền vang lên như sấm.

Người này biết cảm ơn, càng làm người ta vui mừng sung sướng.

Mọi người tiến lên, vây quanh Bạch Tiểu Thăng, muốn đón anh quay về nơi ở.

- Ngài Tiểu Thăng.

Vào lúc này, Dương Quân Lạc dẫn theo Dương Nhất Sơn mỉm cười đi tới.

Bầu không khí vốn đang vui cười, trong khoảnh khắc đã có vài phần lãnh đạm.

Nhưng mọi người ở đây đều là người trưởng thành, cũng đều là doanh nhân thành đạt, bọn họ hiểu được cách kiểm soát tâm trạng của mình.

Cho dù ngoài mạt mỗi người không có gì khác thường, nhưng bầu không khí rõ ràng biểu hiện ra không chào đón Dương Quân Lạc.

Đường đường gia chủ đời trước của nhà họ Dương Tây Phi, chưa từng bị lãnh đạm như vậy, nhưng Dương Quân Lạc vẫn tươi cười.

Dương Nhất Sơn lại có phần buồn bã, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Sau lần này, bất kể kết quả thế nào, Bạch Tiểu Thăng – người đàn ông khiến cô ta có thiện cảm này nhất định là không có duyên rồi.

Trước mặt của mọi người, Bạch Tiểu Thăng vẫn mỉm cười, nhã nhặn nói:

- Ông cụ Dương, đi thôi, chúng ta đi lên trò chuyện.

Một câu nói như vậy, làm cho môi của Dương Quân Lạc hơi run lên.

- Được, được.

Dương Quân Lạc càng tươi cười rạng rỡ hơn.

Mọi người đi lên tầng.

Trên đường đi, đám người Đổng Thiên Lộ đều nói chuyện thân thiết với Bạch Tiểu Thăng, khi nói đến chuyện Bạch Tiểu Thăng là ân nhân cứu mạng của con trai đại tù trưởng tối cao, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.

Dương Quân Lạc đi cuối đám đông, trong vẻ tươi cười lại kèm theo mấy phần cay đắng.

Nếu sớm biết những điều này, vậy có đánh chết ông ta cũng sẽ không đồng ý với hành vi ngu xuẩn của Dương Tiếu Vân.

- Sau này, Bạch Tiểu Thăng chính là khách quý ở Osan, trừ khi nhà họ Dương mình chuyển nhà khỏi đây, bằng không tuyệt đối không thể đối địch với cậu ta!

Dương Quân Lạc thầm than thở.

Đương nhiên tổ nghiệp ở đây, gia tộc lớn như vậy sớm đã ăn sâu bén rễ ở nơi này, làm gì có thể nói đi là dễ dàng đi được như vậy...

Mọi người vây quanh Bạch Tiểu Thăng trở về phòng, ở đó lại nói chuyện một lúc mới rời đi.

Dương Quân Lạc tới đây, tất nhiên là muốn nói chuyện riêng với Bạch Tiểu Thăng, cho dù không nể mặt ông ta, mọi người cũng phải tạo điều kiện cho Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi tiễn mọi người đi rồi, cuối cùng chỉ còn lại có hai người Dương Quân Lạc, Dương Nhất Sơn là người ngoài ở đây.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh:

- Vi Vi, Lôi Nghênh, các người dẫn cô Dương xuống dưới tầng uống cà phê đi, tôi muốn nói với ông cụ Dương vài chuyện.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng chủ động nói vào vấn đề chính, Dương Quân Lạc tất nhiên liên tục gật đầu.

Dương Nhất Sơn lặng lẽ liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, im lặng đi ra cửa.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nghe theo lời Bạch Tiểu Thăng nói, ra ngoài và đóng cửa lại.

- Ông cụ Dương, lần này ngài tới là vì chuyện của ngài Dương Tiếu Vân.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bạch Tiểu Thăng nói ngay vào điểm chính:

- Trên đường về, ông cụ nhà họ Ngụy đã gọi điện thoại cho tôi. Nói thật, tôi vốn không muốn gặp ngài, tới thảo luận với ngài về chuyện này. Bởi vì, tôi không tin tưởng các người! Cũng bởi vì… tôi rất tức giận!

Bạch Tiểu Thăng không e dè nói thẳng, làm cho Dương Quân Lạc có vài phần lúng túng.

Dương Quân Lạc cố gượng cười nói:

- Ngài Tiểu Thăng, chuyện này là do tên Dương Tiếu Vân vô sỉ nhất thời hồ đồ, cũng bị người ta mê hoặc. Chính là Lisa kia, là cô ta dùng thân phận của Wagner Tiếu Vân phải đồng ý âm mưu hại cậu.

Dương Quân Lạc cho rằng mình ném ra tin tức kinh người này, tất nhiên sẽ làm cho Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc.

Kết quả không ngờ Bạch Tiểu Thăng lại thờ ơ, hình như đã sớm biết những điều này rồi.

Trong lòng Dương Quân Lạc thấy ớn lạnh.

Cũng đúng thôi, Bạch Tiểu Thăng là ân nhân cứu mạng của Awakwalakra - con trai đại tù trưởng tối cao Osan, làm người trong cuộc biết tin tức bí mật trong sự kiện này cũng không có gì lạ.

- Nhưng bất kể nói thế nào, chuyện này đều là do Tiếu Vân sai, là nhà họ Dương tôi có lỗi với cậu!

Dương Quân Lạc chuyển đề tài, từ cố gắng trốn tránh trách nhiệm biến thành thẳng thắn thành khẩn nhận sai lầm:

- Chỉ mong cậu có thể giúp Tiếu Vân thoát khỏi bị tù lần này, cậu có đưa ra điều kiện gì, nhà họ Dương chúng tôi đều đồng ý! Chuyện này, có cậu là người trong cuộc tỏ thái độ tha thứ, tôi tin là có thể xoay chuyển được!

Ở này không có người ngoài, Dương Quân Lạc cầu khẩn nói:

- Tôi mong cậu xem như nể tình người làm cha này mà nói giúp cho Tiếu Vân!

Một cụ già tóc bạc tang thương, thành khẩn cầu xin ngay trước mặt như vậy, bất kể thế nào, Bạch Tiểu Thăng cũng mềm lòng.

- Nể mặt ông cụ nhà họ Ngụy, cũng nể tình ngài làm cha, là một trưởng bối, tôi có thể đồng ý với yêu cầu này của ngài, có thể nói một tiếng với người bạn của tôi!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói:

- Như vậy, chắc hẳn có thể giảm bớt chút hình phạt, nhưng tôi không bảo đảm Dương Tiếu Vân sẽ không chịu bất kỳ sự trừng phạt nào, tôi cũng không thể can thiệp vào pháp luật của Osan. Còn nữa, bởi vì chuyện của Dương Tiếu Vân đã làm cho lợi ích của mọi người trong đoàn thương nghiệp này bị hao tổn, nhà họ Dương cần lấy ra một ít để tỏ thái độ đi!

Bạch Tiểu Thăng không thể để cho người của mình phải chịu thiệt được.

Bạch Tiểu Thăng nói, đã làm cho Dương Quân Lạc thật sự mừng rỡ.

Ông cụ liên tục gật đầu, nói:

- Ngài Tiểu Thăng, có thể được ngài tha thứ thì quá tốt rồi. Chỉ cần ngài mở miệng nói với bạn của ngài, vậy là đủ rồi. Lão già tôi lấy nhân cách của mình ra thề ở ngay đây, chỉ cần tôi còn sống một ngày, Dương Tiếu Vân nó sẽ không được động tới việc kinh doanh của gia tộc, đồng thời không thể dùng một xu của nhà họ Dương, đây là xử phạt đối với nó. Còn về tổn thất của đoàn thương nghiệp các cậu lần này, chúng tôi sẽ bồi thường, trên cơ sở hợp đồng ban đầu, chúng tôi bằng lòng nhường ra thêm 10% lợi ích! Như vậy cũng tính là bù đắp tổn thất của bọn họ. Cậu xem có được không?

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát.

Tính như vậy cũng được, nhà họ Dương trên phương diện làm ăn với đoàn doanh nghiệp Trung Quốc chỉ có thể miễn cưỡng kiếm được chút lời lãi, kiếm lại được một khoản bù đắp tổn thất cho đám người Đổng Thiên Lộ.

Như vậy là thích hợp.

- Có thể.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt Dương Quân Lạc, gọi điện thoại cho Trần Phi Tù, mong cậu ta chuyển đạt mình lời tha thứ của mình đối với Dương Tiếu Vân cho các ban ngành liên quan.

Trần Phi Tù luôn miệng đồng ý, còn nói như vậy có thể tránh cho Dương Tiếu Vân bị tù mười năm.

Dương Quân Lạc cũng vô cùng thỏa mãn với kết quả này. Sau khi Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại, ông ta đã cảm ơn hết lần này đến lần khác.

Chuyện xong xuôi, Dương Quân Lạc tất nhiên phải chào tạm biệt ra về.

Sau khi tiễn Dương Quân Lạc đi rồi, không lâu sau, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều quay về.

Cô Dương Nhất Sơn cũng nhờ bọn họ chuyển lời "cảm ơn" .

Bạch Tiểu Thăng nói lại lời mời của Trần Phi Tù cho Vi Vi và Lôi Nghênh biết.

Nghe nói buổi tối sẽ phải đi tới là bữa tiệc gia đình của đại tù trưởng tối cao, hai người Lâm Vi Vi cũng hết sức kinh ngạc.

Nhưng không chờ bọn họ nói chuyện thêm với nhau, điện thoại của Bạch Tiểu Thăng lại đổ chuông.

Lúc đầu, Bạch Tiểu Thăng cho rằng đó chỉ một cuộc điện thoại, kết quả một giờ sau đó, anh đều không rảnh rỗi.

Người đầu tiên gọi điện thoại tới là Ôn Ngôn.

Sau đó, các nhân vật lớn như Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên, Tưởng Quát, Sách n Tư đều gọi điện thoại tới.

Bạch Tiểu Thăng đều chân thành cảm ơn từng người.

Trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng cũng thông qua Tưởng Quát, Sách n Tư biết được tình hình trụ sở chính của tập đoàn.

Tình hình xoay ngược, làm cho người ủng hộ Bạch Tiểu Thăng đều phấn chấn, nhưng cũng làm cho đám người Phó tổng giám đốc Ma Căn kia phiền muộn chán nản.

Nghe nói, trong văn phòng của Caroline còn mơ hồ truyền đến tiếng đập đồ, sau đó quét ra một đống mảnh vụn của đồ sứ, thủy tinh...

Ngoài ra, Bạch Tiểu Thăng còn nghe được một tin tức.

Lần này, trong lúc biểu quyết về việc xử lý chuyện của anh, ban đầu vốn là tình trạng giằng co, cũng bởi vì thái độ của đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ, mới khiến cho tập đoàn vứt bỏ không để ý tới anh.

Bạch Tuyên Ngữ cho ra lý do là không thể bởi vì Bạch Tiểu Thăng anh mà làm ảnh hưởng tới các lợi ích và danh dự của tập đoàn.

- Bạch Tuyên Ngữ sao?

Bạch Tiểu Thăng cúp máy và nhớ kỹ cái tên này, trong đôi mắt anh cũng trở nên lạnh lẽo.

Người này đúng là hoàn toàn không có tình cảm gì với mình.

Nhưng như vậy cũng tốt, mình đỡ phải e ngại lo lắng tới tâm tình của hắn ta!

Cho dù đó là người được chú hai Bạch Chấn Bắc nuôi nấng lên, về sau anh cũng sẽ không cần khách sáo với hắn ta nữa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận