Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1819: Bạch Tiểu Thăng "Nói mơ giữa ban ngày" (2)

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp:

- Tiền kiếm mãi cũng sẽ có lời, nhưng mạng người chỉ có một. Bản thân là con người thì mỗi người đều biết sinh mạng đáng quý, nhưng cũng phải suy nghĩ cho người khác. Tôn trọng sinh mạng mới xem như là đạt tiêu chuẩn làm người! Doanh nghiệp trong ngành y dược cũng có thể có tính người như vậy.

Lời nói này làm cho mắt Thôi Thần sáng lên.

Thôi Tuyết Tuyết cũng quan sát Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

Mã Vi Tiễn quan sát Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới, thu lại vẻ khen ngợi và thản nhiên cười lạnh:

- Ngài đây đúng là có lòng bác ái, có chút tâm tư của Thánh Mẫu, đúng thật là đứng nói chuyện không đau lưng! Nếu như nhà cậu bán thuốc, cậu có thể phát thuốc miễn phí cho người ta không?

Mã Vi Tiễn giễu cợt nói.

Tiểu Hứa bên cạnh ông ta cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ châm chọc.

Đối mặt với ánh mắt khinh thường của hai người, Bạch Tiểu Thăng lại không để ý, cười:

- Ngài Mã có thể không hiểu ý của tôi, tôi nói là lợi nhuận và lương tâm đều phải có!

- Vậy tôi cũng muốn nghe thử cách của cậu thế nào!

Mã Vi Tiễn hừ lạnh nói.

Anh em nhà họ Thôi cũng lắng nghe.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói:

- Đúng là chi phí nghiên cứu một loại thuốc mới là cực cao, hơn nữa thời gian độc quyền cũng có hạn. Quá thời hạn này, các loại thuốc bắt chước theo rất có khả năng sẽ như măng mọc sau cơn mưa tranh đoạt thị trường. Nhưng một khi đặt giá quá cao, thật sự có thể lấy được lợi nhuận sao? Người bệnh không thể chi trả nổi, thậm chí trơ mắt chờ mạng sống của mình mất đi, ông cảm thấy doanh nghiệp sẽ không có tổn thất sao?

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói:

- Người cũng đã mất, các người bán thuốc cho ai!

Nghe anh chất vấn, Mã Vi Tiễn híp mắt và nhíu mày hừ lạnh nói:

- Vậy theo ý của cậu thì nên đặt ra cái giá mà tất cả mọi người có thể mua nổi, vậy chúng tôi làm sao lấy lại vốn chứ?

Theo Mã Vi Tiễn thấy, đề tài này vòng đi vòng lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu:

- Ý của tôi là doanh nghiệp có thể sáng tạo, nghĩ cách sao cho bản thân vừa có thể sống sót lại vận dụng hết khả năng làm cho người bệnh có thể mua được thuốc. Ví dụ như doanh nghiệp nghiên cứu về y dược có thể hợp tác với bên phía bảo hiểm để đưa ra các loại bảo hiểm tương ứng, hợp tác với hệ thống ngân hàng, mượn tiền từ ngân hàng để nghiên cứu và giảm bớt chi phí, bán ra thuốc sử dụng theo giai đoạn, cho vay tiền các loại để có thể bảo đảm cuộc sống cơ bản của người bệnh. Trao đổi với phía chính phủ để được nâng đỡ, tăng thêm thời gian độc quyền cũng như mức độ bảo vệ, giảm mức chi phí. Đương nhiên, đây đều là một vài tư duy mang tính giảm nhiệt thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói, làm cho Mã Vi Tiễn và Thôi Thần Thôi Tuyết Tuyết ngạc nhiên.

Người trẻ tuổi này rất biết cách suy nghĩ.

- Không thực tế, nói mơ giữa ban ngày! Chúng tôi có thể nằm kiếm tiền, tại sao phải làm rắc rối như vậy chứ!

Mã Vi Tiễn trực tiếp bĩu môi:

- Những chuyện này hẳn phải do chính quyền suy nghĩ chứ không phải chúng tôi.

Bạch Tiểu Thăng xúc động.

Rất nhiều chuyện không phải là có thể làm hay không, mà là có muốn làm hay không.

- Gần đây tôi thường suy nghĩ, muốn thành lập một liên kết các doanh nghiệp lớn mang tính toàn cầu. Ở trên lĩnh vực y dược, tôi nghĩ có nên để cho các doanh nghiệp y dược của các quốc gia tiến vào trong một đồng minh đáng tin cậy hay không? Nếu đổi thành từng người đều có một dược phẩm độc quyền và triển khai hợp tác, giảm xuống mức giá dược phẩm của doanh nghiệp nào đó, thậm chí còn có thể liên kết nghiên cứu, giảm mức vốn, giảm giá thuốc tới mức lớn nhất, đồng thời bảo đảm có nhiều người có thể dùng thuốc hơn.

Bạch Tiểu Thăng suy ngẫm và nói.

Sau khi nghe được những lời thảo luận lúc trước, anh đột nhiên sinh ra ý nghĩ này, không nhịn được mà lập tức nói ra.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tất nhiên biết Bạch Tiểu Thăng có năng lực này, có ý định này, lập tức nhìn anh với vẻ kính nể.

Mã Vi Tiễn và Tiểu Hứa trực tiếp sửng sốt.

Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết cũng vô cùng ngạc nhiên.

Người này tuổi còn trẻ mà suy nghĩ cũng thật kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn có thể thảo luận.

Nhưng nghe anh nói đến đây, tại sao bọn họ lại có cảm giác mờ mịt, còn nói liên minh các thương nghiệp trên thế giới, ôi trời ơi...

Anh ta mới bao nhiêu tuổi, anh ta cho rằng mình là ai, những suy nghĩ này của anh ta có tác dụng gì chứ? Làm vậy không phải là bị thần kinh sao?

Mã Vi Tiễn thoáng sửng sốt, sau đó vỗ tay cười to, còn ngửa tới ngửa lui.

- Tốt, tốt, người anh em này đúng là giỏi suy nghĩ, vậy cậu cứ tiếp tục mặc sức tưởng tượng tới ngày cậu trở thành chủ tịch liên hiệp quốc đi. Cố gắng lên, những điều này đều không thành vấn đề. Chiến tranh gì, thiên tai, bệnh tật đều sẽ do một mình cậu giải quyết hết. Tôi rất coi trọng cậu!

Mã Vi Tiễn cười lau nước mắt nói.

- Ban đầu tôi còn tưởng là một người có chút tư tưởng, không ngờ là một kẻ suy nghĩ viển vông, thích khoác lác...

Thôi Tuyết Tuyết cũng rất thất vọng, thì thầm chỉ mình cô nghe được.

Thôi Thần cũng có chút thất vọng.

Nhưng anh ta vẫn rất tán thưởng khi thấy Bạch Tiểu Thăng để ý tới những người bệnh gặp khó khăn nên không nói gì thêm, thậm chí còn nhìn anh mỉm cười.

Con người vẫn cần phải có chút lý tưởng, nếu may mắn thực hiện được thì sao.

Nhưng trong chuyện này sợ rằng tuyệt đối không thực hiện được...

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thấy vẻ mặt của đám người đối diện liền biết không ai trong bọn họ xem lời Bạch Tiểu Thăng nói là thật, nhưng dù sao cũng không thể nói cho bọn họ biết thân phận của anh, ép bọn họ tin được.

Hai người cũng không có tâm tư này.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ xong liên lấy lại tinh thần, anh nhìn thấy phản ứng phía đối diện cũng chỉ là mỉm cười:

- Thật ngại quá, tôi chỉ thuận miệng nói thêm vài câu thôi.

Thôi Thần mỉm cười và nói:

- Cậu còn trẻ tuổi lại có khí thế không tầm thường, chắc hẳn cũng là nhân vật lớn. Cậu có lòng làm việc thiện cứu đời như vậy là tốt rồi!

Bác sĩ Thôi này lại lần đầu mở miệng khen.

Điều này làm cho Mã Vi Tiễn cũng không khỏi đố kị.

Một thằng nhóc ăn nói lung tung, không ngờ lại được Thôi Thần coi trọng hơn cả mình. Đây là đạo lý gì vậy!

Mình hết lời ngon ngọt, đang cầm núi vàng núi bạc tới ngược lại không được chào đón...

Cũng không biết đầu óc anh em nhà họ Thôi này thế nào, có tiền chẳng lẽ không tốt sao? Có núi vàng biển bạc mặc sức tiêu xài, sống cuộc đời sung sướng không tốt sao?

Người khác khổ có quan trọng như vậy sao?

Mã Vi Tiễn càng phiền muộn hơn khi nghe Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói với Thôi Thần:

- Tôi có bạn cũng làm trong nghề này, xem như là có chút cảm xúc.

- Thì ra là thế!

Thôi Thần khen:

- Nghe suy nghĩ của cậu, nói vậy người bạn kia của cậu chắc chắn cũng có một trái tim của con người.

Nghe được điều này, trong lòng Mã Vi Tiễn bỗng nhiên cảnh giác, ngước mắt quan sát Bạch Tiểu Thăng một lần nữa.

Hay người này cùng một nghề!

Chẳng lẽ cậu ta nghe được đám người mình nói chuyện nên cũng có hứng thú với thành quả nghiên cứu của bác sĩ Thôi?

Đúng lúc này, loa phát thanh trong phòng VIP vang lên, thông báo đăng ký kiểm tra an ninh.

Thôi Thần cười với Bạch Tiểu Thăng và đứng dậy.

Kết quả hắn kinh ngạc phát hiện ra Bạch Tiểu Thăng cũng đứng lên.

- Cậu em, cậu cũng đi chuyến bay lần này sao?

Thôi Thần kinh ngạc.

- Đúng vậy, chỗ ngồi của tôi là...

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn thẻ đăng ký, mỉm cười nói cho đối phương biết.

Thôi Tuyết Tuyết bên cạnh Thôi Thần lập tức kinh ngạc kêu lên:

- Vậy không phải là ngồi sát bên cạnh chúng tôi sao?

- Ha ha, tốt, tôi đang lo trên đường đi sẽ buồn chán đây.

Thôi Thần mỉm cười và nói.

Hắn có ấn tượng rất tốt với Bạch Tiểu Thăng, cảm thấy có thể trò chuyện được.

- Điều này đúng là duyên phận đấy.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười.

Anh cảm thấy Thôi Thần cũng không tệ.

Hai người nói chuyện rất hợp.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, thậm chí Thôi Tuyết Tuyết cũng cảm thấy rất tốt.

Duy nhất chỉ có ánh mắt Mã Vi Tiễn là đặc biệt cảnh giác, nhìn Bạch Tiểu Thăng đầy vẻ đề phòng.

- Tôi cần phải đề phòng thằng nhóc Châu Á này, tránh cho cậu ta cướp đi mất!

Bạn cần đăng nhập để bình luận