Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 693: Ngài mời, tôi nhất định đi



Trần Trường Khoảnh từ trong văn phòng Bạch Tiểu Thăng đi ra, sắc mặt rất khó coi.

Hắn phải nhìn người ta ăn một bữa sáng trong khi hắn chưa ăn gì, cuối cùng không công mà về.

Mình đã biết rõ mình khẳng định không mời được tên khốn Bạch Tiểu Thăng này mà. Chú hai, là chú đã coi trọng con rồi!

Trần Trường Khoảnh cười khổ một tiếng nhìn về phía cửa phòng làm việc Bạch Tiểu Thăng, rồi trở về phòng làm việc của mình.

Trong văn phòng của mình, hắn gọi điện thoại nói rõ mọi chuyện với Trần Cửu Tranh.

Trong điện thoại Trần Cửu Tranh mắng cho hắn một trận.

Nhưng mà khi cúp điện thoại, Trần Trường Khoảnh lại thở phào một hơi.

Ít ra thì hắn không cần phải tiếp tục cầm cái củ khoai lang nóng bỏng tay này nữa.

Trong thư phòng nhà họ Trần.

Trần Cửu Tranh tức tới mức đem tách trà trong tay đập nát.

- Không mời! Ta không mời! Cái tên này đúng là không biết xấu hổ, không phải lòng tự cao rất cao à, không để cho hắn đến nữa!

Trần Cửu Tranh nổi trận lôi đình, Trần Cửu Thiên cùng Mục Bắc Thần ở bên cạnh ngồi đối diện nhau cùng uống trà, hai người một người thì lông mày vặn vẹo thành một cục, một người thì mặt mũi cũng rất khó coi.

Chỉ là họ còn giữ được bình tĩnh hơn Trần Cửu Tranh mà thôi.

Khi Trần Cửu Tranh đã đập phá chửi bới xong xuôi, Mục Bắc Thần mới ung dung nói một câu

- Cái tên họ Bạch này đến đây đối với chúng ta có nhiều chỗ tốt, lý do thì tôi cũng nói rõ ràng rồi, nhưng nếu như anh Cửu Tranh khó xử thì không mời cũng được!

Nghe Mục Bắc Thần nói như thế, Trần Cửu Tranh cũng thở ra một hơi dài, ngược lại cũng không thể không nói chuyện.

- Sư tử không đấu cùng với chuột, em tức giận với hắn làm cái gì!

Trần Cửu Thiên để chén trà xuống, nói.

- Lão nhị à, em không phải từng bước một bước lên vị trí người phụ trách sản nghiệp cấp tỉnh, sự nhẫn nại của em còn chưa đủ! Nhường hắn nhất thời, hãm hại hắn một đời! Không tốt sao!

Ngay cả Trần Cửu Thiên cũng nói như thế, Trần Cửu Tranh không thể nói gì được nữa.

Nửa ngày sau, Trần Cửu Tranh mới cắn răng một cái.

- Được rồi, tôi tự mình gọi điện thoại cho hắn, tôi mời hắn! Như vậy là được rồi chứ gì!

- Nếu như anh muốn gọi cú điện thoại này cho hắn, thì ngữ khí không thể mang theo sự tức giận.

Mục Bắc Thần nói.

- Thái độ không thể cứng rắn, không thể để cho hắn phát hiện sự thù hận của anh.

Trần Cửu Thiên nói.

- Làm gì vậy, tôi tự mình gọi điện thoại cho hắn, tự mình mời hắn, tôi còn phải ra vẻ đáng thương sao!

Tâm tình Trần Cửu Tranh muốn loạn rồi, lời nói bi phẫn, lộ ra sự oan ức.

. . .

Bạch Tiểu Thăng ngồi phía sau bàn làm việc của mình, không quan tâm mọi thứ xung quanh, liếc nhìn văn bản tài liệu.

Sau khi Trần Trường Khoảnh đi, hắn vẫn luôn chờ ở đây, hắn tin tưởng không lâu sau bên kia sẽ nhận được tin tức.

- Nếu như thật sự Trần Cửu Tranh không bỏ mặt mũi, hoặc là Mục Bắc Thần không có khuyên can hắn, như vậy còn chưa tính, dù sao cũng không phải không đi không được.

Thái độ Bạch Tiểu Thăng đối với chuyện này là không quan trọng.

Ý nghĩ này của hắn vừa mới xuất hiện, điện thoại của hắn liền vang lên.

- Tới rồi?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Bằng cảm giác hắn tin chắc rằng cuộc điện thoại này là Trần Cửu Tranh gọi tới, đối phương cúi đầu với hắn rồi.

Đúng như vậy.

Sau khi điện thoại kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Trần Cửu Tranh.

- Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng à, tôi là Trần Cửu Tranh đây.

Giọng nói Trần Cửu Tranh giống một người tính tình ôn hòa, nghe không có chỗ nào không ổn.

Sức chịu đựng rất tốt!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Hắn căn bản không biết rõ, là trước khi Trần Cửu Tranh gọi cuộc điện thoại này, hắn đặc biệt đi tới phòng thể hình của mình, đeo bao tay Boxing vào đập người cao su ở đó tận mười phút đồng hồ, đập thật hung ác.

Trên đầu người giả còn dán tên Bạch Tiểu Thăng.

- Trần tiên sinh, ngài có chuyện gì không?

Bạch Tiểu Thăng cười, biết rõ còn cố hỏi.

- Là như thế này, chỗ của tôi muốn làm một bữa tiệc rượu, tôi tin chắc là cậu đã biết rõ. Người được mời tới là các vị tổng giám đốc tham gia lần lựa chọn người phụ trách khu vực tỉnh ở khu Đại Trung Hoa lần này. Dù sao mọi người có thể tề tụ ở An Giang, tề tụ ở Trung Kinh, cũng là duyên phận khó có được, cho nên tôi muốn làm chủ, làm tận tình trách nhiệm của chủ nhà ở đây, mọi người tụ họp giao lưu trao đổi một chút, không biết là cậu có thể có thời gian đến tham gia hay không?

Trong điện thoại Trần Cửu Tranh cười ha hả hỏi.

- Ngài mời, tôi nhất định đi.

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả nói

- Chỉ cần tùy tiện nói một người như đại quản gia mang thiệp mời đến cho tôi là được rồi. Đâu phải phiền ngài gọi cho tôi như vậy chứ.

Khi Bạch Tiểu Thăng nói ra từ “tùy tiện” này, chỉ nghe ở bên kia truyền đến một âm thanh giống như tiếng ma sát, không biết rõ là gì.

Lại giống như tiếng nghiến răng nghiến lợi.

- Ha ha, tốt, vậy lát nữa tôi cho đại quản gia đưa thiệp mời qua cho cậu!

Giọng nói Trần Cửu Tranh có chút thay đổi.

- Bây giờ tôi còn có việc, cũng không quấy rầy cậu nữa, đến lúc đó trò chuyện tiếp!

- Được, tôi nhất định có mặt.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bên kia nhanh chóng cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng.

Tin tưởng đầu dây bên kia, Trần Cửu Tranh lại tức sắp điên rồi.

- Thật không thể trách tôi, chuyện này có bao lớn đâu, là tại ông lòng dạ hẹp hòi thôi.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, lầm bầm lầu bầu.

Chuyện là không lớn, nhưng không thể chịu đựng được cách mà hắn làm người ta tức giận.

Đầu kia, sau khi Trần Cửu Tranh đặt điện thoại xuống lại đi thẳng đến phòng thể hình, tuyên bố trước giữa trưa không cần gọi hắn.

Tới gần giữa trưa, Lâm Vi Vi dẫn đại quản gia nhà họ Trần, Trần Hạo đi vào văn phòng Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch tiên sinh, cái này là thiệp mời, xin ngài cất kỹ.

Trần Hạo tất cung tất kính, hai tay đem thiếp mời đưa cho Bạch Tiểu Thăng, nhìn hắn nhận lấy, lúc này mới âm thầm thở dài ra một hơi.

Trần Hạo cũng sợ lại xảy ra sự cố.

- Đúng rồi, Trần tiên sinh để cho tôi nói cho ngài một tiếng, cái người Lục Nghiễm Hâm kia đúng là con sâu làm rầu nồi canh, làm việc ảnh hưởng đến danh tiếng của Trần tiên sinh. Cho nên Trần tiên sinh đem hắn khai trừ, cưỡng chế hắn rời khỏi Trung Kinh rồi.

Trần Hạo nói.

- Trần tiên sinh đối với cách ngài dạy dỗ Lục Nghiễm Hâm, biểu thị rất cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, lập tức cười cười, nhẹ gật đầu.

Chuyện này, sợ chưa hẳn là do Trần Cửu Tranh làm ra.

Bất quá, dạng người như Lục Nghiễm Hâm này xéo đi cũng tốt, bớt được tai họa trong công ty con của tập đoàn.

- Được, tôi đã biết, vất vả cho ông mang thiệp đến tận đây rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Trần Hạo.

- Cũng không hẳn là khổ cực, Bạch tổng, vậy tôi đi trước.

Trần Hạo phi thường lễ phép, lui ra ngoài.

Lâm Vi Vi đưa đến cửa ra vào, vòng trở lại, cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Tiểu Thăng, anh được lắm đấy, nếu em đoán không lầm thì bọn hắn chịu thua rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, lật xem thiệp mời.

Thời gian bữa tiệc là vào lúc bốn giờ chiều ngày mai, mãi cho đến chín giờ tối mới kết thúc, tổng cộng là năm tiếng.

Không chỉ là vui chơi giải trí, còn có những tiết mục khác, coi như đây là một lần tụ họp.

- Khu biệt thự Nguyệt Hồ à, anh nghe nói nơi đó là nơi ở của những người có tiền nhất Trung Kinh, lần này phải tham quan cho thật tốt.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Phòng ở có lớn tới đâu cũng chỉ có thể ngủ ở trên giường lớn ba thước. Đồ ăn ngon nhiều, thì cũng chỉ ăn ngày ba bữa mà thôi.

Lâm Vi Vi có phần lơ đễnh nói.

- Nhưng mà chưa hẳn tất cả mọi người đều suy nghĩ thoáng như em vậy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía chỗ hắn đang ở.

- Có ít người, cho dù có được núi vàng núi bạc, cũng còn cảm thấy chưa đủ, càng ngày muốn càng nhiều, thậm chí không tiếc vi phạm lệnh cấm!

Anh em nhà họ Trần chính là người như vậy!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trầm xuống, hắn cũng phải đi đến “trại địch” xem thật kỹ mới được.

Lâm Vi Vi thấy Bạch Tiểu Thăng rơi vào trầm tư, không tiếp tục quấy rầy hắn, rón rén đi ra khỏi văn phòng, đi làm chuyện của mình.

Một ngày này lại không gợn sóng, bình yên không có chuyện gì xảy ra.

Buổi sáng ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thăng tới công ty xử lý một tý sự vụ, giữa trưa mới trở về chuẩn bị một phen.

Tiểu Phùng lái xe đến chỗ ở của Bạch Tiểu Thăng đón hắn, sau đó liền chạy thẳng đến khu biệt thự Nguyệt Hồ của Trung Kinh.

Dọc đường đi, Bạch Tiểu Thăng vẫn luôn mong chờ buổi tiệc rượu này.

- Nếu là không đủ náo nhiệt, vậy mình sẽ giúp bọn hắn náo nhiệt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận