Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1931: Chuyện một cuộc điện thoại

Làm lẫn lộn món trang sức cao cấp dẫn đến nó bị đưa tới trong cửa hàng và bán ra, người mắc sai lầm lớn nhất chính là ngài Mạch này.

Mà chiếc vòng này rất quan trọng, tối nay Ngụy Mặc Nhiễm Thiên Hậu trong giới điện ảnh và truyền hình quốc tế sẽ đeo nó!

nhà họ Ngụy ở Ganand chính là gia tộc lớn nhất đứng đầu trong cả nước Mỹ, cho dù là trên thế giới cũng xếp nhóm đầu!

Cho nên ngài Mạch mới vô cùng lo lắng tìm về, thậm chí bởi vì tình thế cấp bách mà vừa rồi khi ở bên ngoài đã nói những lời khó nghe với Bạch Tiểu Thăng ở ngay trước mặt mọi người.

Kết quả ông ta không ngờ Bạch Tiểu Thăng cũng là khúc xương cứng, trong lúc vội vàng lại bất lực, ông ta chỉ có thể kéo Bạch Tiểu Thăng tới chỗ không người, nói cho anh biết chuyện này nghiêm trọng tới mức nào!

Bất kể là nhà họ Ngụy hay bản thân Ngụy Mặc Nhiễm đều là những tồn tại mà nhân vật nhỏ như bọn họ không thể địch nổi.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng nghe được cái tên này thì lộ vẻ sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt hình như không thể tưởng tượng nổi, ngài Mạch lại mỉm cười.

Xem ra, người Trung Quốc này biết đó là tồn tại cao tới mức nào.

Vậy cậu ta nên ngoan ngoãn trả lại vòng cổ này rồi!

Ngài Mạch nghĩ tới đây, ánh mắt rơi vào hộp trang sức trên bàn trà và thò tay ra muốn cầm về.

Kết quả, đối diện cũng thò một tay qua bấm nhẹ lên tay ông ta. Rõ ràng nhìn không có sức lực mạnh gì nhưng ngài Mạch lại cảm giác mình dường như bị điện giật:

- Ối.

Ông ta kêu lên một tiếng rồi rút tay về, trên mu bàn tay đã ửng đỏ một mảng bằng móng tay, cảm giác đau rát.

- Cậu!

Ngài Mạch kinh sợ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn ông ta và chậm rãi nói:

- Tôi nói món đồ này bây giờ thuộc về tôi, không được sự đồng ý của tôi thì ông không thể động vào nó.

Bạch Tiểu Thăng không ngờ nhân vật lớn không gì sánh được mà ngài Mạch nói tới lại là Ngụy Mặc Nhiễm, em cùng tộc với Ngụy Tuyết Liên, cũng là bạn của mình.

Ngài Mạch bị Bạch Tiểu Thăng hất tay ra, ánh mắt tức giận cười lạnh nói:

- Lẽ nào ngài đây nghe không hiểu được lời tôi mới vừa nói sao? Món đồ này thuộc về Ngụy Mặc Nhiễm, con cháu dòng chính của nhà họ Ngụy ở Ganand, Thiên Hậu điện ảnh quốc tế! Ngài dám cướp đồ của cô ta thì đừng nói ngươi không thể động vào nhà họ Ngụy, cho dù bị fan hâm mộ của cô ta biết, ngài cũng đừng mong sống tốt!

Bạch Tiểu Thăng với vẻ mặt vô cảm lắng nghe, ngay sau đó lấy ra điện thoại của mình, bấm một dãy số.

- Yên tâm, ngài có gọi điện thoại cho ai cũng vô dụng thôi. Sẽ không ai dám quản chuyện này, không ai dám đắc tội cô Ngụy Mặc Nhiễm...

Ngài Mạch cười lạnh nói.

Sau vài tiếng chuông chờ, Bạch Tiểu Thăng đã gọi được.

- Alo, Mặc Nhiễm, cô đang ở đâu vậy?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Một tiếng "Mặc Nhiễm" trực tiếp làm cho ngài Mạch sửng sốt.

Ông ta chớp chớp mắt, cảm giác có thể mình mới nghe nhầm, nghe được một cái tên không thể xuất hiện.

- À, đang chờ máy bay sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Tôi muốn xác nhận một chút, trưa mai cô mời tôi ăn cơm đúng không? Tôi sẽ đi. Chỉ có điều bây giờ chỗ tôi có chút rắc rối... Là vì cô đấy.

Ngài Mạch trợn tròn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn ngài Mạch, mỉm cười nói:

- Khi tôi đi dạo phố, trong lúc vô tình chạy đến cửa hàng Tia mua một món đồ trang sức, kết quả một Phó tổng của bọn họ nói cho tôi biết, tôi không thể mang đi, bởi vì buổi tối cô cần tới nó. Ông ta ép tôi phải trả lại, nói nếu không sẽ làm cô sẽ mất hứng. Ừ, đúng đúng, tôi muốn tặng đồ trang sức này cho Tuyết Liên. Ha ha, tôi như vậy sao có thể gọi là bất công chứ? Tôi lại không biết là cô cần...

Hai ngày trước, Ngụy Mặc Nhiễm mới gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng, muốn mời anh ăn cơm vào ngày mai. Bởi vì bữa tiệc của đám người Tây Nhã là tối mai, sắp xếp đan xen thì không bỏ lỡ cả hai nên Bạch Tiểu Thăng cũng không quá để ý.

Ngài Mạch trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng mà không thể tin được, bỗng nhiên ông ta có cảm giác sợ hãi.

Người đàn ông này thật sự đang trò chuyện với Ngụy Mặc Nhiễm?

Ông ta quên hỏi người Trung Quốc này là họ gì rồi?

Chẳng lẽ... họ Ngụy sao?

Tay ngài Mạch không nhịn được mà run lên.

- Cô muốn nói chuyện với ông ta sao? Được.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đưa điện thoại di động của mình cho ngài Mạch, ra hiệu ông ta nghe máy.

Lúc này, vẻ mặt ngài Mạch trắng bệch, hai tay nhận lấy điện thoại.

Ngài Mạch lập tức xác nhận giọng người phụ nữ trong điện thoại không sai, chính là Ngụy Mặc Nhiễm. Giọng điệu của cô ấy dịu dàng, trong vạn người cũng không có một người, làm người ta đã nghe qua thì không quên được.

Nhưng lúc này trong sự dịu dàng của cô ấy lại lộ ra vẻ lạnh lùng:

- Ông là ai?

- Tôi là Mạch Mạch Địch, cô Ngụy Mặc Nhiễm!

Ngài Mạch vì khẩn trương mà biến giọng.

- Bây giờ, người ngồi đối diện ông là bạn của tôi, cũng là người bạn nhà họ Ngụy chúng tôi! Ông không thể vỗ lễ với anh ấy, nếu không tôi sẽ rất không vui đấy!

Trong điện thoại, Ngụy Mặc Nhiễm rất hiếm khi dùng lời lẽ cứng rắn:

- Lần này tôi vì người sáng lập của các ông, mới có thể cho các ông chút mặt mũi nhận lời mời này, nếu như ông làm chuyện khiến cho tôi không vui thì đừng trách tôi không nể tình!

Bạch Tiểu Thăng thấy vẻ mặt ngài Mạch từ tái nhợt đến trắng bệch như tờ giấy, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, giới điện ảnh và truyền hình quả nhiên là một chảo nhuộm lớn. Ngụy Mặc Nhiễm là cô gái trong sáng như vậy cũng biết hù dọa người...

Một phút đồng hồ sau, trán ngài Mạch đầy mồ hôi, hai tay dâng điện thoại cung kính trả lại cho Bạch Tiểu Thăng, trên mặt còn nặn ra vẻ tươi cười khó coi hơn cả khóc. Ông ta nhìn anh với ánh mắt kính nể, e sợ như chuột thấy mèo.

- Alo, Mặc Nhiễm, là tôi. Bây giờ cô đang chờ máy bay, tôi cũng có chút việc phải xử lý. Được, ngày mai gặp.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười tùy ý nói chuyện với Ngụy Mặc Nhiễm.

Ngài Mạch ngồi ngoài nghe quả thật đứng ngồi không yên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Ôi mẹ ơi, tôi vừa hù dọa ai vậy?

Ngài Mạch không nhịn được nuốt nước bọt.

Nghe ý thì người trẻ tuổi tới từ Trung Quốc này cũng không phải là người nhà họ Ngụy, vậy cậu ta rốt cuộc là nhân vật thần tiên gì, không ngờ lại có thể làm bạn với Ngụy Mặc Nhiễm, hơn nữa còn được đối đãi bình đẳng. Lẽ nào bối cảnh của cậu ta còn sâu hơn...

Ngài Mạch quả thật cảm thấy khủng hoảng bất an.

Bạch Tiểu Thăng bỏ điện thoại xuống, mỉm cười nhìn người béo mập da trắng trước mắt này, nhún vai nói:

- Xem ra cô Ngụy Mặc Nhiễm đã đồng ý, tôi có thể mang đồ trang sức này đi được rồi chứ?

- Được ạ, được ạ! Đồ trang sức này chính là chuẩn bị cho ngài đấy!

Ngài Mạch vỗ tay mỉm cười, quả thật sắp cười tới không còn nhìn thấy mắt nữa rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười:

- Vậy không còn chuyện gì nữa, tôi có thể đi được chưa?

- Tôi tiễn ngài, để tôi tiễn ngài!

Ngài Mạch đứng bật dậy, cúi đầu khom lưng nói.

Trong đại sảnh, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chọn xong mấy món trang sức còn chưa thanh toán. Khi ngài Mạch kia nói cho bọn họ ưu đãi, cửa hàng trưởng lại không có ở đó.

Lúc này, cửa hàng trưởng không dám tự ý làm chủ, cho nên chờ Bạch Tiểu Thăng và ngài Mạch đi ra lại hỏi thăm.

Jack và Hannah đứng ở bên cạnh.

Jack cười lạnh nói:

- Đã qua hai mươi phút, tôi tin chắc bọn họ cũng sắp ra đây thôi. Chỉ có điều chờ bọn họ đi ra, sợ rằng các người sẽ phải cảm thấy thất vọng rồi!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh căn bản không để ý tới anh ta, cửa hàng trưởng cũng không tiện nói chen vào.

Ánh mắt Lâm Vi Vi bỗng nhiên sáng ngời.

Phía xa, Bạch Tiểu Thăng đi ra, phía sau còn có ngài Mạch đi theo.

Trong tay Bạch Tiểu Thăng không cầm gì, trong tay ngài Mạch lại đang cầm hộp trang sức của anh.

- Xem tôi nói gì chưa? Anh ta không cầm đi món đồ trang sức đó!

Jack mắt thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức vui mừng khôn xiết, liếc nhìn Hannah mỉm cười nói.

Hannah cũng không nhịn được cười lạnh gật đầu.

Đối diện, Bạch Tiểu Thăng và ngài Mạch nhanh chóng đi tới.

Cửa hàng trưởng đứng cùng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bước nhanh tới đón, ánh mắt bội phục khi nhìn thấy ngài Mạch lấy lại đồ trang sức kia.

- Ngài Mạch, cô gái kia và ngài ấy nói ngài muốn giảm giá cho đồ trang sức bọn họ mua, chuyện này là thật sao?

Cửa hàng trưởng xin chỉ thị dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.

- Thối lắm!

Ngài Mạch quyết đoán nói.

Cửa hàng trưởng sợ đến mức câm nín.

Bên kia, Jack và Hannah nghe vậy liền nhìn Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, liên tục cười lạnh.

- Tất cả đồ trang sức do hai vị kia chọn đều miễn phí, tôi sẽ giải thích với cấp trên sau!

Một câu nói sau đó của ngài Mạch trực tiếp làm cho cửa hàng trưởng muốn ngu người.

Miễn phí?

Rất nhiều nhân vật lớn tới cửa hàng này của bọn họ cũng không có đãi ngộ như vậy đâu!

Bên kia, Jack và Hannah đang tươi cười lại sửng sốt, chớp chớp mắt, cảm thấy mình đã nghe nhầm.

Sau đó, bọn họ thấy Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhận lấy hộp trang sức trong tay ngài Mạch:

- Làm vậy không tốt lắm đâu. Tiền nên trả, chúng tôi vẫn sẽ trả.

- Không được, tuyệt đối không được!

Ngài Mạch kêu lên:

- Nếu như ngài trả tiền chính là đánh vào mặt tôi, vậy tôi thật sự không thể đồng ý được!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với cửa hàng trưởng:

- Lại cứ theo mức giảm giá để thanh toán. Nếu không chúng tôi sẽ không lấy đồ nữa!

Cửa hàng trưởng không nhịn được nhìn về phía ngài Mạch.

Ngài Mạch lộ ra vẻ mặt gian nan, nặng nề thở dài:

- Vậy nếu chúng tôi còn từ chối nữa thì lại thành bất kính rồi.

Jack và Hannah nghe được đều choáng váng.

Bán đồ lấy tiền làm sao lại giống như chiếm nhiều lợi lớn vậy...

Đám người Bạch Tiểu Thăng trả tiền rời đi, từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Jack và Hannah.

Ngài Mạch luôn ân cần đưa tiễn, cũng hoàn toàn không thấy hai "người qua đường giáp", “người qua đường ất" này.

Vẻ mặt Jack và Hannah thâm trầm đi ra khỏi cửa hàng, nhìn theo bóng lưng của đám người Bạch Tiểu Thăng phía xa.

- Bọn họ có lai lịch gì mà lợi hại như vậy?

Mắt Hannah sáng lên, không nhịn được lẩm bẩm nói.

Jack không phục nhổ nước bọt:

- Đừng để cho bọn họ lại ở xuất hiện ở trước mặt anh, nếu không anh chắc chắn sẽ cho bọn họ biết mặt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận