Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 601: Ta cũng đồng ý, cầu ngươi đi đi!



Một bình rượu rót 2 ly, một ly ít còn một ly thì đầy tràn.

Trước mặt mọi người, Bạch Tiểu Thăng tự mình uống chén ít sau đó ra lệnh cho Trương Thiên Tắc xử lý chén đầy kia.

Cái này không phải mời rượu mà là trả thù.

Trả thù Trương Thiên Tắc đối phó với Thương Uyển Uyển. Đây là buộc Trương Thiên Tắc trước mặt mọi người “xin lỗi”!

Trong khoảnh khắc này toàn bộ căn phòng đều im lặng.

Tất cả mọi người rất kinh hãi, nhìn ly rượu của Bạch Tiểu Thăng.

Ở chỗ này rót cho người ta nhiều rượu còn mình ít rượu trắng trợn như thế!

Phách lối, quá phách lối!

- Cái này … Ngươi!

Kế bên Trương Thiên Tắc, Trình Tứ Gia trợn mắt há mồm, không nói nên lời.

Trước giờ những người nhà giàu cũng không thấy có người nào phách lối như vậy.

Với tính tình của Trương Thiên Tắc, hắn chịu bị thua lỗ ở trước mặt mọi người sao?

Thật tưởng là Trương Gia dễ khi dễ sao!

Trình Tứ Gia âm thầm chà sát tay lại chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Trương Thiên Tắc lên tiếng, hắn sẽ kêu người hành động, ném tên này ra ngoài.

Đương nhiên lần này Trình Tứ Gia cũng không ngu ngốc, không tiếp tục chủ động nhảy ra.

Trương Thiên Tắc nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi nhìn sang ly rượu, ánh mắt phức tạp.

Nhiều năm như vậy, những nhân vật hắn gặp không tầm thường hắn gây vào cũng không có ai đối đãi với hắn như thế.

Bây giờ bị họ Bạch trước mặt mọi người buộc uống rượu, hắn sao có thể nhịn được.

Nhưng mà như vậy thì sao?

Lúc nãy trong câu nói của Bạch Tiểu Thăng có mấy chữ “Ta xem tướng”, mấy chữ đó rõ ràng là ám chỉ cho hắn!

Nếu như không uống rượu, tự gánh lấy hậu quả … Chỉ cần họ Bạch ngay trước mặt Trần Hiểu Á đêm bí mật kia nói ra thì hắn có đánh chết họ Bạch cũng vô ích…

Trần Hiểu Á đang nhìn!

n oán này hắn sẽ ghi nhớ, trước tiên phải vượt qua cửa ải này đã!

- Tốt, rất tốt!

Trương Thiên Tắc hít sâu một hơi, nhìn Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Đã như vậy, ta uống!

Trương Thiên Tắc trực tiếp bưng ly rượu lên vừa nhắm mắt, vừa ngửa đầu lên trực tiếp uống chén rượu đầy kia.

Thua người không thua trân, vậy mới có thể làm Thiếu đổng…

Trong suy nghĩ của Trương Thiên Tắc, hào tình vạn trượng.

Nhưng mà ly rượu đầy vào cổ họng, men rượu làm người mê muội xông lên não, Trương Thiên Tắc không ngừng kêu khổ!

Bất quá đã uống hết rồi mà trước mặt mọi người lại nôn ra thì rất mất mặt.

Trương Thiên Tắc giống như cá mắt lồi, phồng má cố gắng đem rượu trong miệng nuốt hết.

Sau đó đưa cái ly cho Bạch Tiểu Thăng nhìn.

Ý là ta đã uống xong!

Thiếu đổng uống thật, một câu cũng không nói, cứ như vậy nhận mình sợ hãi?

Đám người Trình Tứ Gia khó tin được, nhìn Trương Thiên Tắc lại nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bị người ép tới cửa vậy mà không kháng cự chút nào, thành thật nâng cốc uống hết!

Người kia là ai vậy, sau lưng hắn có bối cảnh cỡ nào!

Cả đám người không dám tưởng tượng.

Bây giờ ánh mắt Trình Tứ Gia nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng không dám hung hăng như trước nữa.

Hôm nay Bạch Tiểu Thăng để lại cho hắn ấn tượng cực sâu.

Không chỉ bọn hắn kinh hãi, bọn người Cao Đại Chí cũng không thể tưởng tượng nổi.

Theo bọn hắn nghĩ, có lẽ là cho Trần Hiểu Á mặt mũi.

Bạch Tiểu Thăng ép Trương Thiên Tắc uống rượu bọn hắn cũng khẩn trương, cục diện tốt nhất là Trương Thiên Tắc tùy ý nhấp môi, cho chút thể diện.

Dù sao, nhìn Bạch Tiểu Thăng rót ly rượu kia rõ ràng là đang tìm cớ.

Không nghĩ tới, vậy mà Trương Thiên Tắc lại nhún nhường.

Bạch Tiểu Thăng thay Thương Uyển Uyển báo thù.

Cao Đại Chí cùng mọi người không thể nào hiểu được, nhưng trong lòng đối với hành động của Bạch Tiểu Thăng chỉ có một chữ - - Phục!

Cũng nói cường long không đè địa đầu xà, nhưng Bạch tổng của bọn hắn hết lần này tới lần khác lại mãnh long quá giang.

Đối phương còn ngoan ngoãn, một câu cũng không dám nói.

Cái này người thường sao có thể làm được…

- Bạch huynh, ngươi hài lòng chưa?!

Trương Thiên Tắc cũng là người mạnh, một bình rượu vào bụng vẫn còn lý trí.

- Trương huynh tửu lượng tốt.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Chuyện này được rồi, nhưng tôi nghe nói sân bãi đoàn làm phim của tôi bị đóng lại…

Trương Thiên Tắc lờ mờ nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt uy hiếp. Hắn liếc mắt nhìn Trình Tứ Gia

- Chuyện này ta không rõ, bất quá ngày mai mở lại cho các ngươi.

Trình Tứ Gia nghe lời này vội vàng gật đầu.

- Nam nhân nói chuyện, phun một ngụm nước bọt cũng là đinh, nhiều người nhìn như vậy Trương thiếu uống rượu vào cũng đừng nói bị say để nuốt lời.

Bạch Tiểu Thăng chế nhạo.

- Không có, không có! Ngươi yên tâm, ta không uống rượu, ta nhớ kỹ!

Trình Tứ Gia vỗ ngực cam đoan.

- Thật ra ly rượu này ta cần kính ngươi, dù sao người là ngươi mời tới, Trình Tứ Gia!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Trình Tứ Gia, cười nhạt một tiếng.

Trình Tứ Gia hết hồn, thấp giọng nói

- Đúng, Trình mỗ tự phạt một chén!

Nói xong, Trình Tứ Gia cầm ly rượu trên bàn trà uống một hơi hết sạch.

- Trương thiếu, các ngươi làm đoàn phim ta trễ một ngày là làm cho chúng ta hao tốn không ít đó

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Trương Thiên Tắc nghe xong đau đầu, thân thể lung lay, dựa vào Trình Tứ Gia.

- Ta cho ngươi miễn phí sân bãi là được rồi. Bạch huynh, ta có chút say, tha thứ không thể tiếp được, xin cứ tự nhiên…

Trương Thiên Tắc vẫn còn nhớ họ Bạch này là tai họa, nên đang cầu mong hắn đi nhanh lên!

Bạch Tiểu Thăng không đi, Trương Thiên Tắc cũng không thể bình an được, điều kiện gì cũng đồng ý.

Đám người nghe hai người nói chuyện, cảm thấy không còn gì để nói.

Rất là quá phận, không tính tới việc rót rượu đầy cho Trương thiếu, rồi mở sân bãi bây giờ lại còn muốn miễn phí…

Thật giống như là ăn cướp vậy…

Càng nguy hiểm hơn là Trương thiếu giống như thiếu tiền đối phương, đồng ý một cách nhanh chống…

Bạch Tiểu Thăng nghe Trương Thiên Tắc nói, vô ý thức nhìn Trình Tứ Gia.

Trình Tứ Gia nghiêm mặt lại

- Chuyện này ta nhớ kỹ, có gì không đúng ngươi cứ tìm ta!

Mọi người nhìn Trình Tứ Gia trở thành đội trưởng đội hậu cần.

Những người đứng kế bên Trình Tứ Gia đã hoàn toàn bó tay rồi.

Bọn người Cao Đại Chí cũng im lặng.

- Vậy cảm ơn. Trước mắt Trương thiếu uống nhiều quá, vậy chúng ta cũng không quấy rầy, tạm biệt.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bên kia, Dương Thiến Nhi, Tiểu Mạch đã đỡ Thương Uyển Uyển lên.

- Tiễn Khách, không tiễn!

Trương Thiên Tắc choáng váng, Trình Tứ Gia cũng không dìu hắn được.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, nói với Trần Hiểu Á

- Cảm ơn cô, hôm nào đi Trung Kinh tôi mời cô ăn món ngon!

Trần Hiểu Á cười một tiếng ngọt ngào nói

- Được!

Về phần Trương Thiên Tắc uống say, Trần Hiểu Á cũng không nhìn tới…

- Chúng ta đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng quay người rời đi, bọn người Cao Đại Chí theo sát phía sau được Trần Hiểu Á đưa ra ngoài.

Trình Tứ Gia trơ mắt nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng trong mắt mang theo kính sợ.

Trình Tứ Gia phất tay, người trong phòng khách đều lui ra ngoài.

- Thiếu đổng? Bọn họ đi rồi.

Trình Tứ Gia mắt thấy hai mí mắt của Trương Thiên Tắc đang đánh nhau, chịu không được nhắc nhở.

- A, đi đi… Tốt!

Trương Thiên Tắc nói một câu, cả người thẳng tắp ngã lên ghế sô pha.

Không bao lâu sau “Ọe” một tiếng, Trương Thiên Tắc nôn đến bất tỉnh, cảnh tượng bao la hùng vĩ…

Sau ngày hôm nay, có một cái truyền thuyết về họ Bạch - - Thanh Bắc Thiếu đổng bị một người họ Bạch rượt đến nhà, chuốc rượu đến nôn, sau đó nghênh ngang rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận