Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2164: Cháu lặp lại lần nữa, đó là… ai?! (2)

Người gọi điện thoại tới là anh vợ tương lai của Bạch Tiểu Thăng - Ngụy Tuyết Kỳ, người đàn ông có vẻ nho nhã yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, tâm trí giống như yêu nghiệt kia.

- Tiểu Thăng, chuyện cậu muốn làm bên này, tôi đã giải quyết cho cậu rồi, hai công ty này đều đồng ý với đề nghị của ngươi.

Ngụy Tuyết Kỳ dùng giọng điệu rất tùy ý cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Anh trai Tuyết Kỳ, đúng là rất cảm ơn anh!

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói.

Cho dù Ngụy Tuyết Kỳ nói hời hợt, nhưng Bạch Tiểu Thăng lại biết chuyện này tuyệt đối không dễ dàng như vậy. Hai công ty này là đối phó khó nhất trong tất cả doanh nghiệp mục tiêu, cho nên Bạch Tiểu Thăng mới nhờ cậy tới người trong nhà họ Ngụy.

Không ngờ Ngụy Tuyết Kỳ lại là người đầu tiên gọi điện thoại tới, nói cho anh biết đã đối phó xong.

- Người một nhà không cần nói khách sáo làm gì.

Ở trong điện thoại, Ngụy Tuyết Kỳ mỉm cười nói:

- Trong hai năm qua, cậu đã kéo tới cho nhà họ Ngụy chúng tôi rất nhiều vụ kinh doanh, theo giao hẹn giúp em gái tôi giảm bớt rất nhiều nhiệm kỳ gia tộc, xem như là chúng tôi cảm ơn cậu. Hơn nữa, tôi là anh trai ruột của Tuyết Liên, tôi không giúp cậu thì giúp ai.

Tuy nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng vẫn nhiều lần cảm ơn Ngụy Tuyết Kỳ.

Sau khi hai người nói chuyện điện thoại xong, Bạch Tiểu Thăng lại nhận được điện thoại từ Bạch Thiên Vũ, chính là cha của cô chủ lớn phố người Hoa - Bạch Nguyệt Phong.

Nhà họ Bạch ở địa vị hết sức quan trọng trong hiệp hội người Trung Quốc ở Bắc Mỹ, đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng giúp đỡ nhà họ Bạch nhận được rất nhiều hợp tác từ bên phía Trung Quốc, còn làm cho địa vị của nhà họ Bạch ở trong hiệp hội tăng lên rất nhiều.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng cũng nhờ Bạch Thiên Vũ giúp đỡ.

Dù sao, mọi chuyện đều làm phiền nhà họ Ngụy cũng không tốt. Hơn nữa, nhà họ Bạch cũng là có một phần mạng lưới quan hệ của mình, nắm giữ quan hệ đặc biệt trên một vài lĩnh vực, nhờ bọn họ đứng ra sẽ càng thuận tiện hơn.

- Tiểu Thăng, chuyện cậu muốn tôi làm, tôi đã hoàn thành giúp cậu rồi.

Bạch Thiên Vũ tộc trưởng nhà họ Bạch tự mình mở miệng, dĩ nhiên là tin tức tốt không thể nghi ngờ.

Bạch Tiểu Thăng lập tức không ngừng cảm ơn.

- Ngươi còn khách sáo với tôi làm gì. Nói ra thì tôi còn phải cám ơn cậu đấy. Bởi vì nhờ có cậu mà vụ kinh doanh giữa chúng tôi và bên phía Trung Quốc càng làm càng lớn. Ha ha. Cậu đã mở miệng, tôi tự mình đánh tiếng với đối phương thì làm sao có thể không thành công được. Cậu tuyệt đối đừng quá khách sáo với tôi, có gì cứ nói, lúc có thời gian rảnh rỗi thì tới nhà tôi chơi.

Bạch Thiên Vũ cũng là một người bận rộn, sau khi ông ta nói mấy câu sau, lại kết thúc cuộc gọi với Bạch Tiểu Thăng.

Nửa giờ sau, nhà họ La ở Châu u gọi điện thoại tới.

Tất nhiên cũng là một tin vui.

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại, bên ngoài phòng làm việc của anh truyền đến những tiếng ồn ào náo động.

Đổng Thiên Lộ dẫn theo đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm, Lâm Thiên Nghĩa chạy tới. Nhóm người này chính là nhân vật lớn trong giới kinh doanh Trung Quốc đi vào văn phòng của Bạch Tiểu Thăng, thấy Bạch Tiểu Thăng đang nói chuyện điện thoại thì đều hạ giọng và đứng một bên chờ.

Chỉ có điều trên mặt mỗi người bọn họ đều có vẻ nóng vội muốn nói chuyện, thỉnh thoảng còn nói thầm với nhau vài câu.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng nói chuyện điện thoại xong, mọi người đã không kìm chế được, tất cả đều vây lại.

- Tổng giám đốc Bạch, cậu thật sự muốn làm như vậy, chúng tôi hoàn toàn ủng hộ!

- Đúng, cô Đổng vừa nói với tôi, tôi đồng ý!

- Thương nhân Trung Quốc chúng ta không thể bị người khác bắt nạt như thế được. Chúng ta phải trút cơn giận này xuống Dương gia! Nếu không, tôi ăn ngủ không yên!

- Đúng vậy, con người sống vì một hơi thở, phật tranh một nén hương, chúng ta nhất định phải cho bọn họ biết lợi hại!

- Tổng giám đốc Bạch bố trí thật sự quá tốt, không chỉ làm cho chúng tôi trút giận, còn làm cho chúng tôi nhận được lợi ích trên phương diện kinh doanh!

- Tôi cũng là không ngờ, tổng giám đốc Bạch tự nhiên lại có thể nghĩ ra như thế biện pháp, tôi là phục tùng!

- Từ nay về sau, tôi bằng lòng nắm tay cùng tiến với ngài Bạch, cùng nhau kiếm tiền!

- Tôi cũng vậy...

Mọi người mồm năm miệng mười, vẻ mặt phấn chấn.

Trong lời nói của bọn họ lộ ra mấy ý: Đồng ý với bố cục của Bạch Tiểu Thăng, cảm ơn sự sắp xếp của Bạch Tiểu Thăng, sau đó bằng lòng cùng hợp tác với Bạch Tiểu Thăng...

Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Lộ nhìn nhau, cô ta nhìn anh cười.

Sau khi khảo sát trở về, Bạch Tiểu Thăng mời Đổng Thiên Lộ đi tìm những người kia và nói ra sắp xếp của mình cho mọi người biết, cũng là hỏi ý kiến của mọi người.

Đổng Thiên Lộ xem như đã thuyết phục được tất cả mọi người rồi.

Thật ra điều này cũng không gọi là thuyết phục, bởi vì theo Đổng Thiên Lộ thấy, Bạch Tiểu Thăng cho bọn họ có cơ hội trút giận, cho bọn họ một cơ hội kinh doanh, người ở chỗ này không muốn thì mới có vấn đề.

Nói thật, khi Đổng Thiên Lộ nghe được bố cục của Bạch Tiểu Thăng cũng kinh ngạc tới giật mình, không ngờ Bạch Tiểu Thăng lại chơi một chiêu như vậy.

Lúc này tập đoàn Dương thị đã thay đổi nồi và bếp, tăng thêm củi mới, muốn làm một nồi thức ăn ngon phong phú.

Mà điều Bạch Tiểu Thăng đang làm chỉ có một việc - rút củi dưới đáy nồi của bọn họ!

Chờ sau khi tập đoàn Dương thị biết, bọn họ sẽ phải hối hận vì đã đối xử với những đối tác Châu Á chúng ta như vậy, đồng thời hối hận nhất chính là trêu chọc Bạch Tiểu Thăng!

Trong lòng Đổng Thiên Lộ thầm nghĩ.

Bạch Tiểu Thăng làm đối thủ thật sự vô cùng đáng sợ!

Chỉ có điều làm như bạn liên minh, hành sự của anh thật sự khiến cho người phải thầm nói một tiếng thoải mái!

- Các vị, bây giờ tôi mời mọi người tới đây chính là muốn thương lượng với mọi người một chút, nếu tất cả mọi người đồng ý với phương án của tôi, chúng ta lại bàn bạc xem nên tiến hành hợp tác phân phối thế nào.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với mọi người.

Tâm trạng mọi người lập tức tăng vọt, tranh nhau biểu đạt thái độ của mình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy vậy thì trong lòng thầm cười.

Anh tin tưởng trải qua chuyện này, trong liên minh thương mại của anh sẽ có thêm một nhóm thành viên nữa, hơn nữa sau khi lôi kéo được những người này, những người còn lại trong đoàn thương nghiệp cũng có thể tranh thủ bước vào.

Thậm chí sau khi về nước, những người này cũng sẽ kéo theo bạn của mình gia nhập liên minh của anh.

Đến lúc đó, kế hoạch liên minh thương mại trên thế giới của Bạch Tiểu Thăng đã xem như là đại công cáo thành ở khu Châu Á rồi!

Trongl úc Bạch Tiểu Thăng và mọi người đang nhiệt trình trao đổi, bên phía Dương Tiếu Vân lại có vị “khách” tới thăm.

Nói là "khách" thì không đúng, chắc phải nói là "quan hệ huyết thống".

Cha con Dương Tiếu Vân và Dương Nhất Sơn thậm chí tự mình chạy đến ngoài cửa lớn, một mực cung kính đón tiếp đối phương vào cửa.

Người tới là một ông già với dáng vẻ gầy gộc, mặt mũi không tính là hiền lành, ngược lại càng giống như con chuột thành tinh, dẫn đến số lượng lớn tùy tùng.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng thấy được ông ta thì tất nhiên sẽ sửng sốt. Bởi vì anh không xa lạ gì!

Bạch Tiểu Thăng đã từng gặp qua người này!

Hơn nữa còn gặp ở chỗ ông cụ nhà họ Ngụy!

Ông già này tên là Dương Quân Lạc, là một trong những người bạn của ông cụ nhà họ Ngụy, trước đây còn cùng La Nguyệt Phong, bà lão nhà họ Tần đi tới tham dự sinh nhật của ông cụ nhà họ Ngụy.

Ông cụ này lại là cha của Dương Tiếu Vân, là ông nội của Dương Nhất Sơn!

Lúc này, ông cụ Dương Quân Lạc đi thong thả tới, vẻ mặt thảnh thơi.

Dương Tiếu Vân cười đi theo bên cạnh, Dương Nhất Sơn còn thân thiết bám vào cánh tay ông nội.

- Cha nghe anh con nói, các người muốn thay đổi hợp tác với phía Trung Quốc, chuyển sang tìm thị trường u Mỹ, chuyện trước mắt tiến triển cũng không tệ lắm?

Ông cụ nhà họ Dương được đón vào phòng khách, sau khi ngồi xuống liền cao giọng dò hỏi.

- Đúng vậy, ba, sang năm sau, kinh doanh của Dương gia chúng ta sẽ được nâng cao một bước.

Dương Tiếu Vân mỉm cười tự tin vô cùng nói.

- Sao ngài đột nhiên quan tâm tới chuyện này? Còn cố ý chạy tới đây một chuyến vậy?

Dương Tiếu Vân lại hỏi.

Cha già đã buông tay việc kinh doanh của gia tộc đã hai năm, xưa nay rất ít khi hỏi đến chuyện làm ăn.

Ông cụ nhà họ Dương chậm rãi nói:

- Cha cũng là trên đường trở về, vừa vặn đến chỗ con nên qua ngồi một lát, thuận tiện hỏi thăm thôi.

Dương Nhất Sơn đã nhanh nhẹn pha trà nâng qua.

Dương Tiếu Vân tự mình nhận lấy, cầm cho ba.

Ông cụ nhà họ Dương có một sở thích uống trà là uống loại trà có nắp đậy, ông ta nâng nắm trà ở trong tay, dùng nắp trà gạt lá trà trên mặt nước, trong miệng hỏi:

- Những nhà kinh doanh Trung Quốc lại theo đoàn tới đây, tất cả đều có bối cảnh, các con không gặp phải phiền toái gì chứ?

- Không có.

Dương Tiếu Vân mỉm cười nói.

Dương Nhất Sơn ở bên cạnh cười làm lành:

- Ông nội, ngài cứ yên tâm đi, những thương nhân Trung Quốc không biết uống nhầm thuốc gì lại để cho một người trẻ tuổi dẫn đoàn, hắn làm sao có thể là đối thủ của cha cháu được!

Ông cụ nhà họ Dương uống một hớp trà, thuận miệng hỏi:

- A, còn có chuyện này sao? Người trẻ tuổi kia tên gì à vậy?

Dương Tiếu Vân lập tức mỉm cười nói:

- Hắn tên là Bạch Tiểu Thăng.

- Phụt!

Ông cụ nhà họ Dương vừa uống một hớp trà nóng chợt phun ra, suýt nữa thì phun vào mặt của Dương Tiếu Vân.

Điều này dọa cho cha con Dương Tiếu Vân giật mình.

Ông cụ nhà họ Dương lại không để ý quá nhiều, kêu lên the thé:

- Cháu lặp lại lần nữa, cháu nói người đó là… ai?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận