Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1377: Nữ nhân xinh đẹp ngạo kiều (2)

Bạch Tiểu Thăng hai mắt vẫn như cũ xem tạp chí, miệng lại nói,

- Chuyện tôi biết mấy thứ tiếng, cũng không cần nói cho cô biết. Phu nhân này, nói cho cô biết, hàm dưỡng của một người, không phải ở việc có bao nhiêu tiền, không phải ở việc đi máy bay có ngồi khoang hạng nhất hay không, mà là ở chỗ, cô có biết tôn trọng người khác không!

Nói hai câu ngắn ngủi này là Bạch Tiểu Thăng dùng tiếng Anh bản địa nói.

Đây cũng là đang dùng hành động thực tế nói cho đối phương biết, “Ngươi cho rằng chúng ta là giả vờ giả vịt sao, cái này chúng ta gọi là thâm tàng bất lộ đó.”

Vốn dĩ mỹ nữ có cảm giác tẻ nhạt không thú vị, ít hào hứng, muốn đi ngủ một giấc, bỗng nhiên trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nàng không rõ ý tứ trong lời nói của Bạch Tiểu Thăng.

Nam nhân này, vậy mà biết thật nhiều thứ!

Mỹ nữ giống như giật mình, lại giống như có chút hứng thú với Bạch Tiểu Thăng, thậm chí nghiêng hẳn người sang cười, đôi mặt đẹp dò xét Bạch Tiểu Thăng.

Càng chú ý, nàng càng cảm thấy nam nhân Châu Á này có chút không tầm thường.

- Giọng nói của ngươi không tệ, đọc sách cho ta nghe đến lúc máy bay hạ cánh, ta trả cho ngươi một vạn bảng Anh!

Mỹ nữ dùng ngữ khí không thể nghi ngờ nói.

Một vạn bảng Anh, dựa theo tỷ lệ đối hoá là khoảng chín vạn nhân dân tệ!

Cần nhiều vậy sao, chỉ là đọc sách thôi mà!

Nếu là người khác có lẽ tâm động không thôi, vui vẻ gật đầu.

Nhưng loại chuyện tốt này, Bạch Tiểu Thăng nghe thấy, căn bản không có cảm giác gì.

Buồn cười, trong thẻ riêng của hắn có sáu bảy vạn, có hai công ty trăm tỷ, thân là Tổng giám đốc tập đoàn Chấn Bắc, tiền đối với hắn mà nói, đã sớm trở thành một con số.

Bạch Tiểu Thăng căn bản không để ý tới đối phương.

- Hai vạn bảng Anh!

Mỹ nữ cao giọng.

- Ba vạn!

- Bốn vạn!

- Năm vạn!

….

Bạch Tiểu Thăng vẫn không động đậy, đối phương liền tuỳ hứng tăng giá lên.

Bạch Tiểu Thăng thấy có chút phiền.

Thời điểm mỹ nữ thét lên đến bảy vạn bảng Anh, Bạch Tiểu Thăng rốt cục cũng xoay đầu lại nhìn, ánh mắt của mỹ nữ lập tức như thu được thắng lợi.

- Ta cho ngươi mười vạn bảng Anh, ngươi qua đây đấm bóp bả vai cho ta thật tốt.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói,

- Hai giờ là được.

Mỹ nữ kia ngay lập tức sững sờ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Cách tốt nhất để đối phó với một người phụ nữ tuỳ hứng hoang đường, thích ra lệnh cho người khác như thế, chính là “Lấy cách của Kỳ Nhân để trị Kỳ Nhân”.

Ngôn từ của Bạch Tiểu Thăng như vậy, gần như là sỉ nhục đối phương.

Mỹ nữ kia đột nhiên biến sắc, lông mày cau lại, ẩn ẩn lộ ra một điểm tức giận.

Thân phận của nàng như thế nào, lại đi xoa bả vai cho người khác, đúng là trò cười!

- Ngươi biết ta là ai không?

Mỹ nữ kia tức giận hỏi.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt thậm chí có điểm ghét bỏ,

- Không biết.

Mỹ nữ muốn nói.

Bạch Tiểu Thăng cắt ngang nói,

- Tuy nhiên, chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi đều khó có khả năng ngậm kim cương rơi xuống đất. Mọi thứ của ngươi, sự tích luỹ nguyên thuỷ nhất của ngươi, tiền vốn của ngươi, đều là trưởng bối trong nhà cho, nó tuỳ vào ngươi, đập phá hay bán đi đều do người quyết định. Mà người nhà cho ngươi hết thảy để ngươi làm như thế sao?

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng ngừng lại, cúi đầu tiếp tục xem sách,

- Thật xin lỗi, ta không biết đã xảy ra chuyện gì với mình, tự nhiên muốn thuyết giáo, đó là thói quen xấu, phải đổi!

- Thật ra, ngươi làm gì thì làm, cũng không liên quan đến ta..

Bạch Tiểu Thăng đổi sang tiếng Hoa, nói tiếp một câu

- Liên quan cái rắm!

Hắn thật sự không muốn trao đổi với đối phương.

- Ngươi!

Mỹ nữ khí sắc có phần trắng bệnh, cũng nói tiếng Hoa,

- Ta là Demi Rose, ngươi, tức chết ta rồi!

Trong cơn tức giận, nàng nói ra tên của mình, Demi Rose.

Bạch Tiểu Thăng không có hứng thú, ngẩng đầu nhìn quanh khoang, quả thật có rèm vải, đưa ta kéo một phát, hoàn toàn cô lập bên cạnh.

Demi Rose tức giận không thôi, trực tiếp đứng dậy, bỗng nhiên kéo rèm vải bên phía Bạch Tiểu Thăng ra.

Sau đó, nàng nhìn thấy một ngón trỏ uốn lượn xuất hiện trước trán mình.

Demi Rose sững sờ.

Sau đó “Băng” một tiếng.

Demi Rose chỉ cảm thấy trán của mình kịch liệt đau nhức, trước mắt như có hàng ngàn ngôi sao lập loè.

Bạch Tiểu Thăng còn đang đọc sách không thấy nàng, nhưng một tay vẫn chuẩn xác búng lên trán nàng một cái.

- A!

Demi Rose bị đau, che trán lui về sau.

Bạch Tiểu Thăng búng xong, lại lần nữa kéo rèm lại.

Từ đầu tới cuối, Bạch Tiểu Thăng vẫn tiêu sái, chỉ là hiển nhiên không có tâm tình với Demi Rose.

Nàng tức giận ôm lấy trán, tức giận nhìn rèm vải kia, có một loại cảm xúc muốn giết người.

Bình thường, đàn ông bị nàng chơi đùa ở giữa lòng bàn tay, thế mà còn có một người như vậy.

Demi Rose cắn răng, nghĩ muốn giật tung cái rèm hung hăng giáo huấn đối phương, nhưng lại không dám.

Tuy nhiên, nàng lập tức hầm hầm rời đi.

Đến lúc trở lại, Demi Rose dẫn theo một người da đen khoẻ mạnh vô cùng.

Cánh tay của người đàn ông to như một con bê.

Bên trong khoang hạng nhất, Demi Rose có ít nhất 5 người bảo tiêu như vậy, người này lợi hại nhất, một trong bốn người đứng đầu, là một nhà vô địch hạng nặng!

Demi Rose đứng ở bên ngoài rèm cửa, ra lệnh,

- Bắt hắn tới cho ta!

Lúc nói, ánh mắt Demi Rose ẩn ẩn hưng phấn, nàng muốn nhìn tên chết tiệt kia ăn đủ khổ cực, quỳ gối dưới chân mình thừa nhận sai lầm.

Nàng sẽ dùng giày cao gót hung hăng giẫm đạp đối phương. Phát tiết lửa giận.

- Được thôi, Demi Rose tiểu thư.

Người da đen cường tráng như gấu kia gật đầu, mặt âm trầm, xông vào bên trong rèm vải.

Theo sát đằng sau, Demi Rose liền thấy rèm vải kia gấp rút run run.

Tưởng tượng nam nhân Châu Á vừa rồi bị nặn như con gà, Demi Rose liền vui vẻ.

Nhưng mà, sau trận đấu kịch liệt, người bảo tiêu da đen kia thân thể mềm nhũn, ngã ngồi ra ngoài, hai tay ôm lấy cổ họng của mình, đảo mắt lè lưỡi, thở mạnh như con cá nghẹt thở.

Demi Rose đang ngập tràn vui vẻ, lập tức bị gió thổi bay hết.

Nàng bất khả tư nghị nhìn bảo tiêu của mình.

Đây chính là người xuất thân từ giải đấu hạng nặng sao!

Cũng đã xuất ngũ nhiều năm, dũng mãnh cực kỳ sao!

Thế mà để người khác thu thập!

Demi Rose khó có thể tin, nghẹn họng nhìn trân trân người sau rèm vải.

Tự mình kéo rèm kia ra.

Bạch Tiểu Thăng ở bên trong, một mặt tức giận, lạnh lùng nhìn nàng.

- Có dừng hay không? Có thể để cho người ta ngủ một giấc an tĩnh được không, hoặc ngươi đi thu thập người khác cũng tốt, để cơ trưởng bóp chân cho ngươi.

- Làm cái gì mà cứ phải tìm ta!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Demi Rose một cách ủ rũ, đứng lên, từng bước tới gần, Demi Rose lập tức hoảng sợ lùi lại.

Một tiếng “Băng” lại lần nữa vang lên, thanh âm rất nhẹ lại giống như dùng lực rất nặng.

Những khách hàng ở hàng ghế sau đang mang tai nghe nhưng cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn xung quanh rồi lại cúi đầu xuống.

Bạch Tiểu Thăng lần nữa kéo rèm vải. Ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, Demi Rose nước mắt như mưa, nhìn như vậy lại thấy điềm đạm đáng yêu, con mắt ngấn mỹ lệ chan chứa nước mắt, trên trán trắng noãn có một chút đỏ.

Nhìn rõ ràng như vậy!

Demi Rose nghiến răng nghiến lợi, dữ dằn, trừng mắt nhìn vào rèm vải trước mặt.

Cô đặc biệt muốn bắt nam nhân đang ở bên trong kia, hành hung hắn một trận, hoặc là mang tới một thùng nước sôi nóng hổi, giội vào cả người, làm cho đối phương phải chịu đau đớn nhe răng trợn mắt, nhảy lên và la hét, giống như một con gà có lông ướt sũng !

Đáng tiếc, cái trước cô không thể làm được, cái sau càng là không quá khả thi.

Trên vầng trán sáng bóng của Demi Rose, bây giờ còn có một vết to bằng móng tay loại dấu đỏ nhỏ chưa có biến mất, còn đau rát khiến cho cô ấy không thể không từ bỏ ảo tưởng phi thực tế trẻ về hiện thực, khiến cho cô ấy hiểu rõ, nam nhân bên trong không dễ trêu chọc.

Sơ sẩy một cái, trả thù thất bại là việc nhỏ, nhưng cô gặp nạn sẽ rất đau.

Demi Rose nhìn gã da đen cao to đang ngồi ngã bên cạnh, cơn giận đang không biết xả vào đâu, liền dùng giày cao gót không nhẹ không nặng giẫm đạp hai cái,

- Harisson ! Đồ vô dụng rác rưởi, anh đứng lên cho tôi!

Tiếp viên hàng không trên máy bay này không thiếu, tự nhiên đã sớm nhìn thấy cái gã to con ngã ngồi ở hành lang, tuy rằng không biết rõ nguyên nhân, nhưng mà đổi lại ngày bình thường, tất nhiên đã sớm liền chạy tới, hỏi xem xảy ra tình huống gì, có nhu cầu gì không.

Càng biết tiến hành ngăn cản "Hành vi thô lỗ " dẫm đạp lên hành khách.

Dù sao, đây chính là khoang hạng nhất, hành khách chính là Thượng Đế.

Bất quá bọn hắn nhìn thấy là Demi Rose, lập tức sợ hãi. Không có lên tiếng, bọn hắn cũng không dám tiến lên trêu chọc cô gái này.

Đúng, khách hàng là Thượng Đế.

Nhưng cô gái này là ma quỷ.

Người da đen, đại hán Harisson kia bị giày cao gót hung hăng giẫm đạp hai lần, tuy là không trúng chỗ yếu hại, vậy cũng bị đau, lại thêm nghỉ ngơi được một lát, hắn mới chậm chạp, lập tức giãy dụa đứng dậy.

Nhìn vào chỗ rèm vải kia, trong ánh mắt gã da đen cao to này cũng tràn đầy kiêng kị.

Thậm chí có một tia không dễ cảm thấy hồi hộp.

Vừa rồi, ở bên trong rèm vải xảy ra chuyện gì, chỉ có hắn biết rõ.

Hắn thấy, cái người Châu Á trông yếu ớt như gà, đáng ra phải bị hắn đẩy ra ngoài hung hăng giáo huấn, nhưng mà đối phương chỉ trong nháy mắt đã tóm chặt được hắn, ở trong một khắc người kia mở mắt ra, hắn nhìn thấy một ánh mắt sắc bén như ánh đao.

Cực kỳ giống với Hồng Hoang mãnh thú !

Bạn cần đăng nhập để bình luận