Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1592: Nói chuyện riêng

Theo MC nói, giờ nghỉ giải lao của hội nghị là mười lăm phút. Lúc này, có nhân viên đẩy xe vào, phát cho mỗi người nước uống, ít bánh quy, bánh ngọt cho đỡ đói. Đây là do Trịnh Đông Tỉnh sắp xếp. Dù sao, hội nghị còn tiếp tục trong thời gian dài, nhưng hẳn sẽ không lâu bằng lúc đầu.

Rất nhiều công nhân viên kỳ cựu xúc động trước sự quan tâm của Trịnh Đông Tỉnh, tất cả đều chạy qua nói chuyện với anh ta, có người thoải mái, có người cổ vũ.

Ngược lại, các cổ đông lớn ngồi ở hàng thứ nhất đều bị công nhân viên kỳ cựu bao vây với ánh mắt khác thường.

Vẻ mặt những cổ đông lớn từng nhằm vào Trịnh Đông Tỉnh lập tức không được tự nhiên, tất cả đều rời khỏi chỗ, chạy ra bên ngoài hội trường, để tránh ánh mắt thù địch của mọi người.

Khi thấy Trịnh Đông Tỉnh trò chuyện với các công nhân viên kỳ cựu môn, người bên này tập trung các lúc càng nhiều, Bạch Tiểu Thăng cũng dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rời khỏi chỗ, nhường lại cho mọi người.

- Xem ra, anh Trịnh thật sự rất được lòng người!

Lâm Vi Vi nhìn bên kia bị vây chật như nem cối thì không khỏi khen ngợi.

Người đứng đầu công ty có thể có quan hệ tốt với nhân viên như vậy, quả thật khiến cho người ta phải tán thưởng.

Lôi Nghênh gật đầu, tán thành:

- Từ trong việc duy trì trật tự của hội nghị lại có thể nhìn ra, cậu Trịnh đó thật sự có thể làm được một người hô, trăm người đáp!

Trịnh Đông Tỉnh xem Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi là bạn, gọi bọn họ là "anh Lôi", “Vi Vi".

Đồng thời, khi không phải trên cục diện lớn, Lôi Nghênh cũng sẽ gọi Trịnh Đông Tỉnh là "cậu Trịnh" .

Lôi Nghênh lại thích người hào hiệp như Trịnh Đông Tỉnh.

- Kinh doanh xí nghiệp chính là kinh doanh lòng người! Không làm được điểm ấy thì đừng ngông cuồng nói tới thành công!

Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh mỉm cười đưa ra tổng kết.

Hắn ta vừa mới dứt lời liền nghe được bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay, sau đó, một giọng nói dễ nghe vang lên:

- Em trai, nghe chưa. “Kinh doanh xí nghiệp chính là kinh doanh lòng người”, câu nói này rất chí lý, chị đặc biệt công nhận!

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn sang người vừa nói, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn về phía đó.

Họ chỉ thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp đang mỉm cười đi tới.

Cho dù cô ta đã thay quần áo, trang điểm giống như một thư ký, nhưng đám người Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối sẽ không quên giọng nói này.

- Là cô!

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt nói.

Là người phụ nữ từng hãm hại bọn họ!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng đã nhớ ra.

Dù sao, chuyện giữa bọn họ mới xảy ra vào hôm qua mà thôi!

Người phụ nữ này rất cao ngạo, muốn bỏ ra số tiền lớn mời Bạch Tiểu Thăng đi nấu một bữa cơm, sau khi bị hắn từ chối không ngờ đã theo dõi bọn họ, còn đập xe của người ta để hãm hại bọn họ.

Nếu không phải Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh rất lợi hại, đánh rất giỏi, thật sự có thể lấy một chọi mười thì sợ rằng bọn họ đã gặp phải phiền phức lớn rồi. Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng sẽ bị đám người đàn ông vạm vỡ kia đánh cho thương nặng!

Không ngờ, hai bên lại gặp mặt ở đây!

- Này!

Lâm Vi Vi lập tức nhướng mày với khí thế hung hăng, muốn xông lên đòi lại công bằng.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay lên và cản cô lại, mỉm cười nhìn về phía sau người phụ nữ này.

- Tiểu Thăng, Vi Vi, anh Lôi! Tôi đây!

Cậu thanh niên trẻ tuổi đi phía sau người phụ nữ kia không kìm chế được niềm vui sướng cao giọng gọi bọn họ.

Thấy anh ta, Lâm Vi Vi lập tức sửng sốt, ngay cả Lôi Nghênh cũng có chút kinh ngạc.

Đổng Thiên Tú?

Sao cậu ta lại ở đây?!

Còn nữa, vừa rồi có phải người phụ nữ kia đã gọi một tiếng Thiên Tú không ?

Bọn họ có quan hệ thế nào?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và giơ tay chào hỏi Đổng Thiên Tú, sau đó liếc nhìn Đổng Thiên Lộ, cười dường như suy nghĩ tới điều gì.

- Thật sự không ngờ có thể nhìn thấy mọi người ở đây, thật sự quá tốt rồi!

Đổng Thiên Tú kích động đi tới gần, còn không quên giới thiệu chị mình với đám người Bạch Tiểu Thăng:

- Đây là chị tôi, Đổng Thiên Lộ. Chị ấy nói có quen biết với mọi người.

Người phụ nữ này là… chị của Đổng Thiên Tú sao?

Đổng Thiên Tú vừa giới thiệu đã thực sự làm cho Lâm Vi Vi giật mình kinh ngạc, ngay cả Lôi Nghênh cũng vậy.

- Cô ta thật là chị của anh à?!

Lâm Vi Vi còn thất thanh hòi lại.

- Đúng thế, sao vậy?

Đổng Thiên Tú tò mò nói.

Đổng Thiên Tú thật ra cũng nhận thấy được bầu không khí có phần kỳ lạ.

Ánh mắt Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn chị anh ta cũng không đúng, Bạch Tiểu Thăng ngược lại rất bình tĩnh, vẫn mỉm cười và nói với anh ta:

- Không có gì, chúng tôi chỉ không biết hai người là chị em nên có hơi kinh ngạc.

Đó cũng không chỉ là vẻ mặt kinh ngạc đâu.

Đổng Thiên Tú không nhịn được nhìn chị mình, hy vọng có thể nhận được lời giải thích.

Dù sao chị anh ta nói có quen với đám người Bạch Tiểu Thăng.

Đó là cách quen biết gì vậy? Không biết có phải có mâu thuẫn không? Đổng Thiên Tú không nhịn được nghĩ thầm.

Anh ta hiểu rất rõ người chị của mình, giúp lý không giúp người thân, nếu đám người Bạch Tiểu Thăng nói chị anh ta không đúng, anh ta sẽ ủng hộ.

- Chào mọi người, chúng ta lại làm quen một chút đi, tôi là chị của Đổng Thiên Tú.

Đổng Thiên Lộ nhìn mọi người, đặc biệt là nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, cười nói:

- Nghe em trai tôi nói, trên đường em tôi về nước đã được mọi người chăm sóc rất nhiều, tôi thật lòng, cố ý qua cảm ơn mọi người!

Lúc này Đổng Thiên Lộ thật sự có vài phần chân thành, giống như với hôm qua hoàn toàn không phải là cùng một người.

Điều này làm cho Lâm Vi Vi cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Tiếp tục chỉ trích cô ta vô liêm sỉ à?

Ở trước mạt Đổng Thiên Tú sao?

Hay là nói ngưỡng mộ đã lâu?

...

Mặt khác, Đổng Thiên Lộ thoạt nhìn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, không ngờ lại là chị của Đổng Thiên Tú, cô gái này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?

Lâm Vi Vi không biết nói cái gì cho phải nên nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Khách sáo rồi, cô Đổng.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Chúng tôi và Thiên Tú mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng gặp gỡ tức là có duyên phận, có thể giúp được thì giúp, cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải nói tới cảm ơn.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng tự nhiên, không nhắc tới nửa chữ về chuyện Đổng Thiên Lộ từng hãm hại bọn họ.

Do đó, Lâm Vi Vi cảm thấy mình càng không thể nói.

Đổng Thiên Lộ nhìn Bạch Tiểu Thăng cười đáp lại, nhưng không biểu thị thái quá.

- Các người...vậy ...thật sự không có chuyện gì chứ?

Đổng Thiên Tú không nhịn được lẩm bẩm nói.

Anh ta cũng không biết nói thế nào cho tốt.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cậu ta cười, rất tự nhiên nói sang chuyện khác:

- Thiên Tú, sao hôm nay cậu cũng qua đây, là muốn cảm nhận hội nghị này, xem có gì khác với sự tưởng tượng của mình không à? Xem ra, cậu cũng đã hạ quyết tâm, tiếp nhận việc kinh doanh trong nhà rồi.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau.

Hội nghị hôm nay không có khả năng mở cho người bên ngoài, mà là hội nghị nội bộ của Thăng Tỉnh Quốc Tế, sao hai chị em Đổng Thiên Tú có thể xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ bọn họ là người nhà của cổ đông lớn nào đó?

Hay...

Bọn họ thật sự là người ngoài, có liên quan tới ba tập đoàn lớn bên phía Dược Mã!

Bạch Tiểu Thăng đã sớm nói, hôm nay có người ngoài lẩn vào, hơn nữa còn không đơn giản!

Đổng Thiên Lộ liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng với ý tứ sâu xa.

Theo Đổng Thiên Tú nói, Bạch Tiểu Thăng từng khuyên bảo em trai mình, biết gia đình em trai mình kinh doanh không nhỏ, nhưng không biết tình hình thực tế.

Vậy bây giờ Bạch Tiểu Thăng có phải đã đoán được gì, hay lại cho rằng bọn họ là người nhà của một cổ đông nào đó.

Nếu như hắn thật sự là Bạch Tiểu Thăng kia...

Đổng Thiên Lộ càng có khuynh hướng với ý trước hơn.

- Anh Bạch Tiểu Thăng, có thể nói chuyện riêng một chút không?

Đổng Thiên Lộ nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười và gật đầu, dùng tay ra hiệu "mời" Đổng Thiên Lộ đi trước.

Sau đó, hai người tránh xa mọi người.

Ánh mắt Đổng Thiên Tú sáng đến kỳ lạ, khoanh tay nhìn theo bọn họ và lẩm bẩm nói:

- Sao tôi cảm giác hai người bọn họ là lạ.

Đổng Thiên Tú dứt lời, còn liếc nhìn Lâm Vi Vi, nhưng cô không trả lời, anh ta lại nhìn về phía Lôi Nghênh.

- Có sao?

Lôi Nghênh nghiêm trang nhún vai một cái, biểu thị mình không nhìn ra.

Đổng Thiên Tú lại nhìn về phía bên đó, lẩm bẩm nói:

- Không có sao?!

Bạch Tiểu Thăng theo Đổng Thiên Lộ đến một góc tương đối yên tĩnh.

Đổng Thiên Lộ quay người lại, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười hỏi:

- Lúc này tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa nhàn rỗi như thế sao?

- Anh Bạch Tiểu Thăng làm giám đốc điều hành cũng chạy tới làm cổ đông mới cho người ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận