Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1284: Trầm Bồi Sinh đến rồi. (1)

Thời điểm đến tổng bộ tập đoàn Chấn Bắc để "Vạch trần" tội danh của Trầm Bồi Sinh cuối cùng cũng đã tới.

Sáng sớm cùng ngày, ba người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã sớm rời khỏi giường, rửa mặt chỉnh trang y phục.

Lúc ăn cơm, hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma kinh ngạc phát hiện mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ không giống như bình thường mình biết hoàn toàn khác biệt.

Khí chất không giống nhau, cử chỉ không giống nhau, tựa hồ như ngay cả ánh mắt cũng không giống nhau.

- Thật xinh đẹp..

Tiểu Emma nhìn thấy Lâm Vi Vi đổi một bộ trang phục công sở, vén tóc lên thật cao, lộ ra cái cổ xinh đẹp trắng như tuyết, trên mặt mang một cái kính mắt to mảnh, nhìn cả người toát lên sự cao quý trang nhã, quả thực xinh đẹp không gì sánh được.



Tiểu gia hỏa này nhịn không được chậc chậc ngợi khen, đôi mắt tựa như tỏa sáng, nghiêm chỉnh đem Lâm Vi Vi trở thành thần tượng của mình.

Nói tới, tiểu gia hỏa này lúc ban đầu chỉ nói rằng đến ở đây một tuần lễ thôi, về sau quen biết Bạch Tiểu Thăng bọn họ, đặc biệt là Lâm Vi Vi, lại càng không muốn rời đi, vừa vặn cha mẹ của nàng đang có công việc quấn thân, cho nên nàng mới tiếp tục đợi ở chỗ này.

Thái độ của Tôn Jerry vẫn như trước đây, bộ dáng tựa như rất ghét bỏ cô em họ này của mình, ở trước mặt mọi người tựa như mũi không phải mũi mà mặt cũng không phải mặt, tranh cãi ầm ĩ.

Nhưng kỳ thực, sau khi Tiểu Emma ở lại, Tôn Jerry cũng không có thật tìm kiếm phương pháp nào để "Xua đuổi" cô em họ này, mà ngược lại thường xuyên mua một đống ăn ngon trở về cho tiểu gia hỏa này ăn.

Dưới cái nhìn của mấy người Bạch Tiểu Thăng thì xem ra, ông cụ non Tôn Jerry này cũng chỉ là nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại rất mềm yếu.

- Đẹp trai a.

Sau khi Tiểu Emma nhìn thấy hai người Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đổi sang một bộ âu phục, quả thực giống như là hoàng tử bên trong những câu chuyện cổ tích vậy, đôi mắt lại sáng lên, hô to một tiếng.

Tuy rằng Tôn Jerry sẽ không giật mình giống như con bé kia, nhưng mà dưới màu da tương xứng, càng làm lộ rõ ra hai con mắt với tròng trắng lớn đang xoay chuyển không ngừng ở trên người của ba người.

Bên trong ánh mắt của hắn tràn ngập sự hiếu kỳ.

- Hôm nay, các cậu phải đi một chỗ quan trọng nào à, sao lại ăn mặc ngay ngắn như thế?

Lúc ngồi ăn cơm, Tôn Jerry rốt cục cũng nhịn không được mà hỏi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau cười cười.

Thời gian bọn họ ở lại nhà của Tôn Jerry cũng được nửa tháng, nhưng mà từ đầu đến cuối lại không có nói qua cho Tôn Jerry biết về mục đích chuyến đi lần này của ba người bọn họ.

Đến bây giờ, cũng không cần phải giấu giếm thần thần bí bí nữa.

- Jerry, anh còn nhớ rõ tòa cao ốc tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc ở khu phố Wall mà anh đã dẫn chúng tôi đi qua không?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi lại một câu.

- Đương nhiên nhớ kỹ a, làm sao vậy, lúc ấy không phải các cậu vì ngưỡng mộ danh tiếng của nó nên mới đi tham quan sao?

Tôn Jerry gật gật đầu nói.

Đến Chinandega du khách nào mà không đi khu phố Wall, vậy nếu như đến khu phố Wall thì tự nhiên sẽ muốn đi dạo những tòa kiến trúc mang tiêu chí đặc biệt của nó.

Lúc ấy mấy người Bạch Tiểu Thăng cũng có nói qua, bọn họ có chút quan hệ sâu xa với tập đoàn Chấn Bắc.

Chỉ có điều Tôn Jerry thường ngày cẩu thả, không có để tâm tới chút vấn đề này, thậm chí là lười nghe.

Bạch Tiểu Thăng nói mình cũng là người ở trong tập đoàn Chấn Bắc, Tôn Jerry còn cười ha ha kia mà.

Theo hắn thấy, Bạch Tiểu Thăng chắc hẳn là đang khoác lác với hắn mà thôi.

- Chúng tôi thật sự là người của tập đoàn Chấn Bắc, chẳng qua là ở khu vực Châu Á mà thôi, mà hôm nay tổng bộ tập đoàn tổ chức đại hội, chúng tôi đi tham gia.

Bạch Tiểu Thăng nâng chén Hồng Trà lên khẽ nhấp một ngụm, cười nói.

- Nói như vậy, lúc đó cậu không phải đang khoác lác à?

Tôn Jerry lập tức bị lời nói này làm cho kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

- Thật sự là đúng như thế a.

- Tập đoàn Chấn Bắc.

Tôn Jerry thầm nói trong miệng một chữ một chữ dần rõ ràng, đồng thời gật gật đầu, ánh mắt dần trở nên hâm mộ cực kỳ.

Đảm nhiệm một chức vụ trong một tập đoàn lớn đẳng cấp Thế Giới, quả thật là điều làm cho người khác hâm mộ vô cùng.

- Chờ một chút, cậu nói rằng các cậu đến tham gia đại hội, vậy chẳng phải là chức vụ của các cậu có cấp bậc rất cao sao?

Tôn Jerry bỗng nhiên phát giác ra vấn đề.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau nở nụ cười.

- Có thể xem là như vậy. Chỉ có điều, chúng tôi không phải là người được mời tới tham gia. Cấp bậc của tôi chung quy vẫn còn kém một chút. Chúng tôi tới tới tham gia buổi náo nhiệt này, là muốn kiện cáo đến cấp trên mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Với ai? Người một nhà sao?

Trình độ tiếng Hán của Tôn Jerry cũng gần như đạt tới trình độ cấp tám, tự nhiên nghe hiểu được cụm từ "Đi thưa kiện" là có ý tứ gì, lại làm cho hắn càng giật mình hơn.

Cần phải chạy đến tổng bộ để kiện cáo, vậy chuyện này không tầm thường chút nào.

- Xem như là cấp trên hiện tại của tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt nói.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tôn Jerry vẫn không quên ăn canh, giờ phút này nghe được câu nói kia của Bạch Tiểu Thăng làm cho sặc, phun ngụm canh mới ăn vào ra, còn không ngừng vỗ ngực ho khan.

Ánh mắt của hắn vô cùng rung động nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Đảm nhiệm chức vụ trong một tập đoàn đẳng cấp Thế Giới, không lo cố gắng giữ gìn cái ghế của mình, vậy mà còn muốn chạy đến tổng bộ kiện cáo cấp trên của mình?

Thật trâu a.

Tôn Jerry há miệng muốn nói một tiếng, liền bị tiếng chuông cửa gấp rút vang lên chặn ngang.

Có khách đến?

Tôn Jerry sững sờ.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng khẽ giật mình.

Thậm chí ngay cả Tiểu Emma miệng đang cắn mẩu bánh mì cũng dừng lại, vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc vô cùng nhìn về phía cửa ra vào ở bên kia.

Kỳ quái.

Nhà của Tôn Jerry cho dù là nửa tháng cũng không có người nào tới thăm, mà mới sáng sớm, ai sẽ tới?

- Ra ngay đây.

Tôn Jerry lên tiếng, chạy tới mở cửa.

Không bao lâu, mọi người còn đang ngồi ăn ở trong nhà liền nghe được một phen đối thoại.

- Cha à, tại sao là cha?

m thanh kinh ngạc của Tôn Jerry vang lên, hắn bật thốt lên một câu tiếng Hán, sau đó nhanh chóng đổi thành tiếng Anh.

- Cha quên mang theo chìa khóa của mình, nên vội vã trở về lấy, lập tức sẽ đi ngay thôi. A, các con đang ăn bữa sáng à, món gì thơm như vậy?

Một giọng nói hùng hậu rất có từ tính truyền đến.

Người tới là cha của Tôn Jerry à?

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn nhau một cái.

Nghe Tôn Jerry nói rằng cha của hắn cũng đang công tác ở khu phố Wall, nhưng cụ thể là đang đảm nhiệm chức vụ gì của một công ty lớn nào thì không rõ ràng cho lắm.

Tên gia hỏa Tôn Jerry này đối với tình huống của nhà mình quả thực là hoàn toàn không biết gì hết.

Thậm chí ngay cả chuyện nhà mình có tiền hay không, hay là có bao nhiêu tiền cũng không rõ ràng.

Chỉ có điều, cha của hắn là một người có thể làm việc ở khu phố Wall, thì chắc hẳn cũng không tầm thường.

- Là cậu Ryan sao? Cậu mới đi công tác về à?

Tiểu Emma ở bên cạnh bàn ăn ngạc nhiên, khẽ nháy hai con mắt lầm bầm nói.

Cha của Tôn Jerry, Ryan sao?

Tên tiếng hoa của Jack là Tôn Jerry, cái tên Jack này tựa hồ như cũng chỉ tương đương với cái nhũ danh mà thôi, tên của người nước ngoài thì khó mà hiểu rõ ý nghĩa của nó, ngay cả tên của người trong nước thì đối với người ngoại quốc cũng giống vậy, rất khó hiểu. . .

Bạch Tiểu Thăng cũng không còn xoắn xuýt về vấn đề này.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, sau đó ở trước mắt mọi người xuất hiện một người trung niên da đen, khuôn mặt hắn mỉm cười, thần sắc vô cùng ôn hòa, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen, phía trên thắt cà vạt, trên khuỷu tay của hắn là chiếc áo âu phục khoác ngoài.

Đó là cách ăn mặc thể diện cho thân phận của nam nhân, hơn nữa nhìn tính chất bộ trang phục mà hắn mặc, nghiễm nhiên có giá trị không nhỏ chút nào.

- Này, các con là bạn của Jack à. Những ngày này chú cũng có trò chuyện qua với nó ở trên mạng, cảm ơn các con đã chiếu cố cho nó.

Không đợi mấy người Bạch Tiểu Thăng mở miệng, người trung niên kia liền nở nụ cười, trước tiên chào hỏi bọn họ trước.

Người đàn ông tên Ryan này, nghiễm nhiên là lấy tư thái của một người bạn mà nói chuyện với bọn trẻ như bọn họ.

Hảo cảm của ba người Bạch Tiểu Thăng đối với hắn cũng lập tức tăng lên nhiều hơn, nhanh chóng đứng dậy, cười chào hỏi với vị trường bối này.

- Cậu.

Tiểu Emma chạy như qua bay nhào vào trong ngực của đối phương.

Ryan trìu mến xoa xoa đầu tiểu gia hỏa.

- Là bọn cháu nên cảm tạ Jack đã khoản đãi mới đúng ạ.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Các con đều là bạn bè với nhau, đừng nói cảm ơn. Về sau, các con nếu như đến Chinandega, cũng có thể tới nhà của chú mà ở.

Ryan trừng mắt nhìn, cười nói.

Ông chú này là người rất hiếu khách a.

- Chư vị khách quý, các vị tiếp tục dùng cơm, chú lấy vài thứ xong liền đi, hôm nay còn có rất nhiều công việc.

Sau đó, Ryan nhanh chân đi lên trên lầu nói.

- Kỳ thực, tôi không có nói với cha quá nhiều.

Tôn Jerry đưa mắt nhìn cha đi lên trên lầu, nhún vai cười nói với ba người Bạch Tiểu Thăng

- Em lớn như vậy, cũng không nói chuyện với cha em về những người bạn của mình. Anh báo cáo rất kịp thời nha.

Tiểu Emma lập tức cười lạnh.

Tiểu Emma châm chọc khiêu khích, khiến cho mặt của Tôn Jerry đỏ lên, bộ dáng như thổi ria mép trừng mắt lên tỏ ý muốn bắt cái con nhỏ bại hoại này, Tiểu Emma kêu to chạy đi.

Ryan đi xuống lầu, mắt thấy hai anh em họ đang giỡn nháo nhào cả lên, cũng chỉ cười một tiếng.

Trong tay hắn cầm nhiều hơn một phần văn kiện.

- Chú phải đi rồi.

Ryan còn nở nụ cười đông thời chào mấy người Bạch Tiểu Thăng.

- Các con ăn còn lại sao? Chú có thể ăn được không, thật sự là quá thơm.

Chỉ có điều lúc hắn từ nhà ăn đi qua, một lát sau, lại lui trở về, miệng cười còn tay chỉ cái bánh bao ở trên bàn ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận