Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 251: Cậu ta. . . Phó tổng!



- Thạch Vũ, cậu làm ở truyền thông Trung Kinh khoảng chừng ba năm rồi. Ba năm này, cậu một mực làm các công việc lấy tin và biên tập, có thể nói các ý tưởng lớn trong tổ đều là của cậu. Cậu toàn tại lúc bất lợi cho ra được các ý tưởng sáng tạo rất cố gắng làm việc. Ba năm kiên trì không ngừng, không có gì có thể ngăn cản được nhiệt tình của cậu, cậu làm tôi cảm thấy rất khâm phục.

m thanh Bạch Tiểu Thăng không lớn, nhưng có thể làm cho Thạch Vũ nghe được rất rõ ràng.

Thạch Vũ hai mắt trừng lớn, bất khả tư nghị nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn không nghĩ tới, người trẻ tuổi này vậy mà đối với mình quen thuộc như vậy.

- Cậu còn muốn làm thêm bao nhiêu cái ba năm nữa, còn muốn phí thời gian bao lâu nữa! Thời gian của cậu, rẻ như thế sao! Nếu như nơi này với cậu chỉ là một nơi để kiếm cơm thì cậu có thể rời đi! Còn nếu như, cậu còn có lý tưởng, tín niệm, lại muốn thay đổi hiện thực một tý. Vậy thì lưu lại đi!

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm, âm thành tràn đầy ma lực.

Thạch Vũ muốn đi cũng không được rồi, trong mắt của hắn ẩn ẩn bốc lên một đám lửa.

Bạch Tiểu Thăng không có khàn giọng gầm thét, nhưng âm thanh của hắn lại như sấm sét, nổ vang bên tai của Thạch Vũ.

Thạch Vũ ánh mắt sáng tối chập chờn.

Quả thật có rất nhiều người đã tìm đến hắn nguyện ý nhận hắn, tiền so nơi này còn nhiều hơn nhiều!

Hắn sở dĩ vẫn ở lại đây, là nhìn trúng truyền thông Trung Kinh là một môi trường rộng lớn. Như trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi.

Nhưng mà bầu trời cao xa, không cho hắn thỏa thích giương cánh, biển cả mênh mông, cũng không cho hắn vẫy vùng trong đó.

Thạch Vũ mỗi lần xoắn xuýt trong đó, vô cùng buồn khổ, mệt mỏi.

Hôm nay, Bạch Tiểu Thăng nói một phen mở ra cánh cửa lòng của hắn.

Đúng vậy a, mình tại sao phải sống uổng phí thời gian, mình làm lại một lần nữa thì thế nào!

Mình làm quản lý một lần thì thế nào!

Dù là cuối cùng rời đi nơi này, mình cũng sẽ không tiếc nuối! Mình ngay cả một chút dũng khí này cũng không có sao? !

Lâm Vi Vi nhìn thấy ánh mắt của Thạch Vũ chậm rãi sáng lên.

Bạch tổng, Tiểu Thăng ca! Lâm Vi Vi ở trong lòng mặc niệm, cảm giác một trận phấn chấn.

Có lẽ, chỉ có những người giống như nàng bị mai một hàng năm, bị người đè nén, mới có thể cảm nhận được loại phấn chấn khi một buổi sáng gặp được Bá Nhạc.

Thạch Vũ không đi!

Hắn yên lặng đứng một bên.

- Thạch Vũ, cậu muốn làm sao!

Phan Thành thấy thế, lập tức trừng lớn mắt gọi hắn.

- Cậu thật sự nghĩ có thể thay thế tôi sao? Cậu lập tức cút trở về cho tôi, lập tức, có nghe hay không!

Thạch Vũ vẫn giữ im lặng, ánh mắt không hề tránh né.

- Phản, phản rồi!

Phan Thành tức giận run rẩy.

- Phan Thành, ông hiện nay đã không còn là quản lý, đối với cấp trên của mình nên khách khí một chút, nếu như ông còn như vậy, tôi sẽ kêu người đánh giá lại tư chất của ông đó.

m thanh của Bạch Tiểu Thăng băng lãnh vang lên.

- Đến lúc đó, ông bị khai trừ, một đồng tiền đến bù hợp đồng cũng đừng mong được nhận.

- Cậu.

Phan Thành hung ác trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, hơi thở gấp gáp.

- Muốn đi thì đi, muốn ở lại thì câm miệng ngay cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng nói tiếp.

- Tôi đại diện tổng thanh tra nên vẫn có quyền gọi bảo an tiến đến đây mời ông đúng không.

- Nhất định phải có quyền này!

Lâm Vi Vi hừ một tiếng nói theo.

Phan Thành hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, đứng dậy đá cái ghế đang ngồi, thở phì phì đi ra ngoài.

Chuyện này không xong, ông ta nhất định sẽ phản ánh lên trên, dù là nháo đến Tống Trường Không Tống Tổng ông ta cũng sẽ làm!

- Bạch tổng thanh tra, cậu làm vậy là có chút quá mức đó.

- Đúng vậy a, lão Phan cũng có thể xem là nhân viên lâu năm, không có công lao cũng có khổ lao. Lâm tổng đối với ông ấy cũng phải kính nể ba phần, cậu sao có thể đối xử với ông ấy như vậy?

- Không cần phải làm tuyệt tình như thế, lưu chút mặt mũi, mọi người đều vui vẻ.

- Đúng thế, đều là đồng sự, về sau khó tránh khỏi còn gặp nhau.

Các quản lý nhao nhao nhận xét.

Nhưng mà Phan Thành lúc rời đi rõ ràng ngữ khí đã suy yếu đi một chút.

Giờ phút này, Phan Thành thở phì phì đi ra khỏi phòng họp, cũng chưa từng nhìn qua Thạch Vũ một cái, đương nhiên Thạch Vũ cũng không có nhìn ông ta.

Một cước bước ra đến cửa phòng họp, Phan Thành kinh dị nhìn thấy, một đống người đang đứng trong hành lang.

Thấy rõ những người kia là ai, đôi mắt của hắn bỗng nhiên co rụt lại.

Toàn là những thuộc hạ mà ông ta từng quản lý.

Xem ra, chuyện ngày hôm nay không phải nhằm vào mình, mà là nhằm vào tất cả quản lý!

Phẫn nộ của Phan Thành trong nháy mắt tan thành mây khói, thay vào đó là sự lạnh lẻo thấu xương.

Tên Bạch Tiểu Thăng này đại diện tổng thanh tra, mới nhận chức thôi, liền muốn đối phó với tất cả các quản lý của từng phòng ban.

Động tác thật là lớn!

Phan Thành cảm giác có chút bất an, ông ta muốn trở về, nhưng cuối cùng ngượng nghịu nên chỉ có thể đứng trong hành lang cùng mọi người.

Những nhân viên đang đứng chờ kia, nhao nhao thấp giọng chào hỏi ông ta, có người thì tò mò nhìn.

Trong phòng họp.

Bạch Tiểu Thăng nhìn quanh đám người, cười một tiếng.

- Vi Vi, đi gọi toàn bộ những người bên ngoài vào đậy.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng nói.

- Vâng.

Lâm Vi Vi cung kính trả lời sau đó kéo cửa đi ra ngoài.

Người bên ngoài, bên ngoài có người sao?

Các trưởng phòng đang ngồi tại đó đều khó hiểu.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một đám người nối đuôi nhau mà vào, có tất cả mọi ngành.

Lâm Vi Vi hướng Bạch Tiểu Thăng giới thiệu thân phận cho mọi người biết.

Đây là đại diện tổng thanh tra của phòng truyền thông internet mới sao?

Trẻ tuổi như vậy!

Những nhân viên này cũng thầm giật mình.

Sau đó, tại Bạch Tiểu Thăng ra hiệu, Lâm Vi Vi cầm một bảng báo cáo, trầm giọng đọc nội dung trong đó.

- Trình Nhất Sơn, lấy tin và biên tập tổ bốn, phụ trách quản lý. Lập tức hạ xuống làm nhân viên, một tháng sau thống nhất khảo hạch, khảo hạch không hợp cách, công ty khuyên lui.

- Trương Bắc, phục vụ khách hàng tổ một, phụ trách quản lý. Lập tức hạ xuống làm nhân viên, một tháng sau thống nhất khảo hạch, khảo hạch không hợp cách, công ty khuyên lui.

. . .

Lâm Vi Vi một hơi đọc tên bảy tám người, cũng không có ý định dừng lại.

Nhóm quản lý đang ngồi được một phen chấn kinh, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, mình vậy mà cũng có tên trong danh sách giáng chức vụ.

Loại này "Đãi ngộ", không phải một mình Phan Thành độc hưởng!

Các nhân viên có mặt tại đó cũng chấn kinh.

Điều làm cho người ta giật mình, còn ở phía sau.

Lâm Vi Vi đọc xong "Danh sách miễn chức", trực tiếp cầm lên khác một trang giấy khác tiếp tục đọc.

- Mạc Bắc, lấy tin và biên tập tổ bốn, phóng viên. Lập tức thăng chức làm quản lý.

- Từ Đại Thành, phục vụ khách hàng tổ một, phục vụ khách hàng. Lập tức thăng chức làm quản lý.

. . .

Lâm Vi Vi giọng điệu nhẹ nhàng, đọc nhấn âm từng chữ rất chuẩn, đọc từng câu không bị gián đoạn.

Nhân viên tại đó, nhịn không được trừng lớn mắt, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ là đến đây một chuyến, bọn họ liền thăng chức quản lý? !

- Cậu làm cái quỷ gì thế, cậu dựa vào cái gì mà giáng chức chúng tôi?

- Lý do, chúng tôi muốn có một lý do rõ ràng, cậu giáng chức chúng tôi nhất định phải có lý do!

- Cậu dựa vào cái gì mà cho những người này thăng chức làm quản lý, bọn họ có năng lực gì!

- Cậu là ai, ai cho phép cậu làm bừa, làm loạn.

Những quản lý đang ngồi, không đợi được tới khi Lâm Vi Vi đọc xong, đã xúc động nhao nhao chửi rủa, thậm chí trực tiếp vỗ bàn.

Hiện tại, những người quản lý này đang nổi giận, xem tình huống như là sắp mất khống chế.

Các công nhân viên hoảng sợ, ngay cả Thạch Vũ đều khẩn trương nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Các người không phục?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Các người cảm giác chức đại diện tổng thanh tra này của tôi không đủ cách à, rất tốt, vậy tôi không cần cái chức danh này nữa.

- Cậu đến tột cùng là có ý gì!

Có người gấp gáp hỏi.

Lâm Vi Vi vừa đi ra.

- Vị này, là tân nhiệm phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh chúng ta, Bạch Tiểu Thăng Bạch tiên sinh! Không cần nói đến những người quản lý như các ông, coi như tổng thanh tra, ngài ấy đồng dạng cũng có thể bãi miễn!

Một lời nói ra, trong nháy mắt mọi người đều yên tĩnh.

Tất cả mọi người cũng là bất khả tư nghị mà nhìn Bạch Tiểu Thăng đang mỉm cười.

Tân nhiệm. . . Phó tổng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận