Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 696: Kẻ không thể đắc tội



Bạch Tiểu Thăng và Trương Nghiêu không muốn ở cùng một chỗ với những người kia, bèn ở phía sau từ từ đi tới.

Trương Nghiêu hạ thấp giọng, cười ha hả nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi nói này người anh em, sau này hai chúng ta chính là một đôi CP, rất là thân thiết đó nha!

Bạch Tiểu Thăng không phải một người lạc hậu, mỗi ngày nhất định sẽ dành chút thời gian nhất định để Hồng Liên kiểm tra những điểm nóng tin tức và từ ngữ đang phổ biến.

Hắn biết, CP là từ viết tắt của couple – từ tiếng Anh dùng để chỉ vợ chồng hoặc tình nhân.

Nhưng bây giờ đã bị làm hỏng rồi, bị hiểu thành đồng tính nam nam, nữ nữ.

- Ai cùng anh là CP hả, anh Trương xin hãy giữ tự trọng! Anh nói như vậy có ý gì?

Bạch Tiểu Thăng cố ý kéo dãn khoảng cách với Trương Nghiêu, vừa hỏi vừa liếc nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Trương Nghiêu xem biểu hiện của hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó cười to.

- Bạch huynh đệ, cậu chớ sốt sắng. Trương Nghiêu tôi giới tính nam, ham muốn nữ giới, không thể có ý đồ với cậu, tuy rằng nhìn cậu trắng nõn nà, lại còn khá là đẹp trai...

- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự không có ý đó.

- Ý tôi nói là lúc nãy cậu có thể đã đắc tội với Trần Trường Lạc rồi! Đắc tội với hắn rồi cậu còn muốn vùng vẫy ở An Giang nữa không?

Trương Nghiêu cười nhạt.

- Cách tốt nhất là cậu phải giống như tôi, muôn đời thành một đám giả bộ xu nịnh, có chuyện gì cũng đến phiên cậu, như hôm nay sang đây thấy người ta mặt mày rạng rỡ, ăn miếng thịt lớn cạn chén rượu đầy, đều ở đẳng cấp cao hơn cậu. Mấy năm sau đó, cậu sẽ trở nên nổi tiếng giống tôi. Cậu nói xem lúc đó hai ta có phải là một đôi.

Thì ra là như vậy.

Bạch Tiểu Thăng liếc bóng lưng Trần Trường Lạc một chút, lạnh nhạt nói.

- Bởi vì tôi không kính nể hắn? Nghiêm trọng như vậy sao?

- Gần như vậy! Cậu dám công khai đối xử lạnh nhạt với Trần Trường Lạc như thế, tôi thấy mà khâm phục, quả thực muốn phục sát đất.

Trương Nghiêu thở dài nói.

- Hai năm trước, tôi cũng đã gặp trường hợp gần như thế, một người bạn mà tôi quen biết cũng biểu cảm giống cậu, lạnh nhạt với Trần Trường Lạc. Kết quả như thế nào, người khác mỗi năm thăng tiến lên cao, còn hắn ngày càng tụt xuống, trực tiếp từ tổng giám đốc xuống phó tổng giám đốc, cuối cùng bản thân trong cơn tức giận phải từ chức.

Trương Nghiêu vừa nói vừa vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thăng.

- Người anh em, tôi nhìn thấy cậu khá là thuận mắt, nghe tôi khuyên một lời, đợi lát nữa bữa tiệc bắt đầu rồi cậu đi tới kính Trần Trường Lạc một chén, nhượng bộ càng nhiều càng tốt, hắn ta sẽ để cậu tùy ý mà làm, xem như là cậu nhận lỗi với hắn trước mặt mọi người, đừng làm cho hắn có ấn tượng xấu với cậu.

- Muốn tôi mời rượu hắn sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn Trương Nghiêu một chút, nở nụ cười mang hàm ý sâu xa nói.

- Tôi sợ hắn đến lúc ấy lại không dám uống!

Trương Nghiêu ngẩn ngơ sau đó liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, giơ ngón tay cái lên.

- Tôi vẫn cảm thấy bản thân khoác lác là giỏi nhất, thế nhưng gặp phải cậu...

- Mẹ nó, tôi thật muốn bái cậu làm sư phụ!

Thời khắc này.

Trần Trường Lạc đã dẫn dắt mọi người đến gần phòng khách của biệt thự.

Người hầu nhà họ Trần ở xung quanh vừa thấy là hắn thì lập tức dừng bước, cung kính đứng ở hai bên đường, cúi đầu kính cẩn nói.

- Cậu chủ Trường Lạc!

Khuôn mặt Trần Trường Lạc mỉm cười, khẽ gật đầu.

Đám người theo sau hắn từ trong ánh mắt toát ra sự kính nể.

Thái độ của người hầu đã nói rõ tất cả.

Xem ra, Trần Trường Lạc không chỉ thường xuyên đến đây mà địa vị ở phủ đệ của Trần Cửu Tranh hẳn là được tôn sùng cực cao.

Đám người tấp nập tiến vào phòng khách.

Trong đại sảnh đã có một trăm mấy chục người, những người này không chỉ có lãnh đạo các công ty con của tập đoàn mà còn có các vị khách từ công ty phe thứ ba.

Cho tới ngày hôm nay, nhân vật chính là những người tham gia cuộc thi tìm kiếm người phụ trách khu vực tỉnh, vừa đến đã được mời qua phòng tiếp khách nghỉ ngơi.

Đương nhiên, cũng có một vài người sẽ đi ra bên ngoài nói chuyện phiếm cùng các vị khách khác.

Trần Trường Lạc vừa đến lại kéo theo một nhóm người nữa.

Những người này đều nhận ra hắn, biết hắn là cháu trai của Trần Cửu Thiên và Trần Cửu Tranh, cũng là tâm phúc trong mắt của đôi huynh đệ này, tự nhiên cũng cực kỳ cung kính đối với hắn.

Những người nào không quen biết Trần Trường Lạc thì được người ở bên cạnh rỉ tai giảng giải cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt lại hóa thành kính nể đối với Trần Trường Lạc.

Đúng lúc này Trần Trường Lạc chào hỏi mọi người xung quanh, bọn Bạch Tiểu Thăng vừa vặn đi vào, người hầu phụ trách việc kiểm tra thiệp mời bởi vì lúc này đang rối loạn, không có kiểm tra thiệp mời của Bạch Tiểu Thăng.

Tự nhiên, cũng không có mời Bạch Tiểu Thăng đi đến phòng tiếp khách.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Trần Trường Lạc bị vây đỡ như vậy, cũng vừa nhìn mà vừa than thở.

Sau đó, hắn liền bị Trương Nghiêu kéo đi sang sảnh nhỏ, nơi đó có trà ngon cùng hoa quả và bánh ngọt.

- Nhà họ Trần này là nơi tụ hội tôi thích nhất, bởi vì đầu bếp của bọn họ quả thực quá tuyệt, bánh kem đều là do Michelin cung cấp. Hiện tại, cứ để bọn họ nói chuyện đi thôi, vả lại cậu cũng không thích thế thì theo tôi đi có lộc ăn no nê.

Trương Nghiêu nói như thế.

Bạch Tiểu Thăng thấy hứng thú cũng đi tới.

Hai người đi vòng qua đoàn người đang nói chuyện ồn ào, theo đường vòng từ rìa ngoài của phòng khách đi sang sảnh nhỏ nên không có ai phát hiện.

Bọn họ đi không lâu sau thì Trần Trường Khoảnh vội vã đi xuống từ lầu hai, ngay lập tức nhìn thấy đoàn người quay chung quanh Trần Trường Lạc.

Mí mắt Trần Trường Khoảnh hơi co giật một hồi.

Hắn vốn có thể nhận được nhiều tôn sùng hơn so với Trần Trường Lạc, chỉ là chú hai cắt cử nhiệm vụ trọng yếu hơn cho hắn - đi sang truyền thông Trung Kinh.

Lúc đầu hắn nghĩ chỉ mất một thời gian là hắn đã có thể đem truyền thông Trung Kinh khống chế trong tay!

Đến lúc đó công ty có lợi nhuận cao nhất tỉnh An Giang cũng chẳng thể so được với truyền thông Trung Kinh!

Lúc trước, Trần Trường Khoảnh cũng tràn đầy tự tin nhưng có ai có thể tính trước được mối nguy hại từ truyền thông Trung Kinh để rồi kế hoạch của chính mình toàn bộ bị thất bại.

- Bạch Tiểu Thăng, ngươi cùng với tên Trần Trường Lạc này, đều là những tên khốn khiếp!

Trần Trường Khoảnh thầm mắng trong lòng.

Hắn vòng qua những người kia đi thẳng đến cửa, muốn dặn dò tôi tớ chú ý xem xét kiểm tra một người tên là Bạch Tiểu Thăng, khi hắn đến đây thì phải trực tiếp bẩm báo cho hắn.

Mấy vị Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh, Mục Bắc Thần hiện tại đang ở trên lầu chờ hắn.

Trần Trường Khoảnh đang lặng lẽ đi đường vòng nhưng lại để đám người bên cạnh Trần Trường Lạc thoáng nhìn thấy một chút, thấy kẻ cùng thế hệ mà bình thường chèn ép chính mình bây giờ thành bộ dạng cô đơn, ảo não, thậm chí có chút bi thương như vậy. Trong lòng Trần Trường Lạc liền cảm thấy khoan khoái.

Trần Trường Khoảnh đến cửa gọi người hầu phụ trách kiểm tra thiệp mời đến gần rồi thấp giọng dặn dò một chút.

Tên người hầu kia còn nói lời thề son sắt bảo đảm.

- Cậu chủ Trường Khoảnh xin ngài hãy yên tâm, tôi vẫn luôn kiểm tra ở đây, người kia mà đến sẽ lập tức bẩm báo cho ngài, tuyệt đối không làm hỏng chuyện của ngài!

Hắn cũng không hề biết người đã sớm đi vào.

Trần Trường Khoảnh gật gù ra vẻ hài lòng, vừa xoay người thì nghe thấy một tiếng gọi vang lại.

- a, đây không phải Trường Khoảnh sao, làm sao thấy người làm anh như ta mà không đến chào hỏi?

Trần Trường Khoảnh nhìn thấy Trần Trường Lạc đang nhìn mình, xung quanh ít nhất cũng có mấy chục người chằm chằm nhìn mình.

Rất nhiều người trong ánh mắt lộ ra tia cân nhắc, có người còn không che giấu vẻ châm biếm.

- Anh Trường Lạc.

Trần Trường Khoảnh bình tĩnh nói.

- Chú hai nói rồi, anh đã đến thì để em dẫn anh đi gặp chú ấy, đi thôi.

Trần Trường Lạc nở nụ cười, nói với mọi người.

- Mọi người trước hết cứ tự nhiên một chút, tôi đi tới chào hỏi chú hai rồi lập tức lại xuống.

Mọi người dồn dập đáp ứng.

Trần Trường Khoảnh dẫn theo Trần Trường Lạc đi thẳng tới lầu hai.

- Người anh em, anh nghe nói cậu hiện tại vẫn còn là một phó giám đốc?

Trần Trường Lạc khẽ cười một tiếng, hỏi.

- Vâng, gặp phải nhân vật gây phiền phức.

Trần trường khoảnh bình tĩnh trả lời.

- Có bao nhiêu phiền phức, lần này nếu để anh gặp phải hắn, anh giúp cậu đối phó hắn.

Trần Trường Lạc cười nói một cách khinh thường.

Trần Trường Khoảnh bỗng nhiên nở nụ cười, ý tứ sâu xa liếc hắn một cái.

- Anh sẽ gặp được hắn sớm thôi, đến lúc đó anh Trường Lạc hãy giữ lời, giúp em đối phó hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận