Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 911: Quấy rối



Nhìn thấy người “bao trọn” thật sự đã đến lại xuất hiện với vẻ thật kiêu ngạo, còn âu yếm tiểu minh tinh ở nơi đông người.

Lâm Kha càng ngày càng khó chịu.

Nàng cũng chẳng có ý định khách khí, nhanh chóng đi chuẩn bị làm trò.

Bắt đầu từ lúc nãy, nàng đã tìm kiếm khắp nơi thứ “đồ chơi phù hợp” để phá hoại.

Vừa vặn nàng phát hiện ra một cái tiệm bán đồ tạp hóa cho người dân ở bên kia.

Nàng đi nhanh về nhanh, đã mua về một món đồ chơi.

Nói đến món đồ chơi này thật là vô cùng ghê gớm.

Rất phổ biến nơi đầu đường cuối ngõ, quán buôn bán nhỏ, hoặc siêu thị nhỏ, dùng cho những trường hợp cần rao hàng.

Giá rẻ, nhiều chức năng lại có hiệu suất cao, lại còn tự có chức năng phát nhạc.

Tên khoa học là “ Loa phóng thanh công suất lớn cầm tay” hoặc gọi là “Máy rao hàng”, gọi một cách dân dã là -- Loa to.

Nhìn thấy Lâm Kha mang theo nó quay về, đúng là làm cho Bạch Tiểu Thăng giật mình.

Lâm Kha muốn đối phó những tên kia Bạch Tiểu Thăng còn đang nghĩ cách giúp nàng như thế nào.

Vừa muốn ở nơi đông người giúp cho Lâm Kha được hả giận, mà vẫn có thể cân nhắc đến xung đột có thể xảy ra sau này.

Bạch Tiểu Thăng cũng có mấy ý nghĩ rồi.

Nhưng mà cũng không chịu nổi khi thấy Lâm Kha muốn chơi trò này!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng rất kinh ngạc không ngờ, không biết bà cô nhỏ này đang muốn chơi trò gì đây.

- Tôi thành thạo nhất mấy cái trò quấy rối nha, người ta gọi tôi là ”Lâm Nhất Thủ”. Nhiều năm như vậy tôi cũng có nhiều chiến tích ở mấy trò quấy rối lắm đó. Chỉ là sau khi lên làm sự vụ quan, vạn bất đắc dĩ phải tém tém bớt lại không được phóng túng như trước. Trước mắt là lúc Lâm Nhất Thủ tôi đây gây dựng lại tiếng tăm, kính mời các vị chờ mong!

Lâm Kha chào mời với ba người Bạch Tiểu Thăng.

Ba người không còn lời gì để nói, mí mắt của Bạch Tiểu Thăng càng thêm co giật.

- Lôi Nghênh, chuẩn bị sẵn sàng đi, một lúc nữa có gì còn ra tay.

- Ok!

Lôi Nghênh rất tán thành.

Chuyện mà Lâm Kha muốn làm, vẫn là một cái chuyện lớn…

Bên kia.

Hàn Minh Hạo dẫn theo Khương Tuyết Nghiên một mạch đi lên, một đám anh em nhà giàu trái phải đi theo bên cạnh, còn có cả bảo vệ.

Đoàn người đi đến lối đi, Hàn Minh Hạo và Khương Tuyết Nghiên còn chào hỏi những người xung quanh.

Bọn họ đi qua nhưng những người vây xem ở xa xa phía sau cũng tiến theo, rất nhiều người còn nhìn lén chú Lưu.

Còn có một nhiệm vụ vỗ tay phải làm đấy.

Chú Lưu ngấm ngầm ra hiệu với mọi người đang đứng hai bên trái phải, vẫn chưa đến thời cơ, để mọi người cứ nhịn thêm một chút.

Hắn đã nói từ trước rồi, tất cả phải nghe theo hiệu lệnh của hắn.

Nhà họ Hàn thanh danh hiển hách, cộng thêm trong tay nhiều tiền bạc, mấy trăm người kia vừa xem náo nhiệt nên tự nhiên hạ quyết tâm trong lòng, phải chờ đợi.

- Tuyết Nghiên, trong một bộ phim của em có một đoạn biểu diễn nhảy múa xinh đẹp duyên dáng. Bây giờ ở chỗ cảnh đẹp nhất ở Vân Hải này, trước mặt mấy trăm người ở đây, không ngại biểu diễn một chút chứ, anh cảm thấy chắc chắn sẽ xinh đẹp gấp bội!

Hàn Minh Hạo bỗng nhiên cười nói.

Đây chính là tiền đề cho một kế hoạch thật tốt đẹp.

Chờ một lát nữa, lúc Khương Tuyết Nghiên đang múa lại có mấy trăm người vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, còn hơn là một màn ca ngợi.

Tin chắc rằng Khương Tuyết Nghiên cũng sẽ sung sướng gấp bội.

Đây chính là chủ ý của Phó Vân Vĩ, chơi đùa cũng phải có tư tưởng.

Phó Vân Vĩ thường tự xưng là thánh thủ tình trường đã nói, những thứ phụ nữ yêu thích không chỉ là vật chất mà còn muốn cả trên tinh thần.

Muốn phụ nữ ngoan ngoãn nghe theo, phải có tiền tài, nhưng cũng phải tấn công cả trên phương diện tinh thần.

Khương Tuyết Nghiên là một diễn viên, tuy rằng kỹ năng nói tóm lại thì cũng tốt, lại là diễn viên đóng phim truyền hình, nhìn thật nở mày nở mặt, thế nhưng trong một lần phỏng vấn đã trả lời sai, dẫn đến hình tượng giảm sút rất nhiều. Có ba, bốn tháng không nhận được lời mời nào, càng không có ai vỗ tay ủng hộ.

Trước mắt vừa mới tới đây, lại được mấy trăm người có mặt ở đây vỗ tay như thủy triều, nhất định sẽ khiến cô nàng mừng rỡ như điên.

Sau đó, bọn họ lại tìm thuê một vài nhà báo phóng viên, đăng tin nói “Nữ diễn viên thuần khiết nhất, biểu diễn kỹ thuật nhảy ở cảnh đẹp nhất tại Vân Hải”, làm thật tốt một phen, có thể khiến cho nàng lại nổi lên lần nữa.

Ý đồ này Hàn Minh Hạo cũng đã đồng ý.

Hắn gần đây cũng đã say mê thân thể của Khương Tuyết Nghiên, thậm chí cũng muốn tâng bốc nàng thêm lần nữa.

Ngược lại đối với hắn mà nói, giúp tâng bốc một người lên làm tiêu điểm lần nữa cũng là một loại vui đùa.

Nếu như càng thú vị, vậy sau đó hắn thậm chí có thể khoe khoang nói với người trong nhà, đồng thời xin phép để mình mở một công ty đào tạo nghệ sĩ.

Ngược lại nhà họ Hàn ba đời đơn truyền, ông nội của hắn và cha của hắn đối với yêu cầu của hắn hoàn toàn có thể đồng ý ủng hộ.

Chỉ có điều công ty đào tạo nghệ sĩ cũng chỉ là giúp tìm kiếm người đẹp cho hắn mà thôi.

- Anh Hạo muốn nhìn, Tuyết Nghiên sẽ làm thỏa mãn mong muốn của anh.

Khương Tuyết Nghiên yêu kiều nói với Hàn Minh Hạo.

Hàn Minh Hạo một mạch đi tới vừa cười vừa gật đầu, vừa định nói gì thì bỗng nhiên nhìn thấy mấy người đi ra từ phía sau suối phun cách đây mấy chục mét.

Hàn Minh Hạo sửng sốt ngay lập tức.

- Tại sao ở đó lại có người?

Lưu Đổng cũng thấy kỳ lạ.

Chú Lưu cũng lập tức cảm thấy lo lắng nhìn sang chỗ Phó Vân Vĩ.

Vẻ mặt của Phó Vân Vĩ lạnh nhạt, hai tay chắp sau lưng liếc một chút sang bên Lâm Kha cười và nói.

- Những người kia là bạn bè của tôi, bọn họ chỉ là đến ngắm thôi không có gì phải lo lắng.

Phó Vân Vĩ nói chuyện như vậy, sắc mặt của Hàn Minh Hạo bình thường trở lại, Lưu Đổng cũng lặng yên không nói thêm gì.

Ba người đáng tin theo thứ tự, Hàn Minh Hạo là người cầm đầu, Phó Vân Vĩ là đứng thứ hai, Lưu Đổng xếp cuối cùng.

Phó Vân Vĩ ở trong sinh hoạt đời sống là quân sư.

Hắn nói chuyện thì hai người kia đều nghe.

Hàn Minh Hạo và Lưu Đổng nhìn bốn người kia thấy đứng đầu là một cô bé xinh đẹp, lập tức hiển rõ mọi chuyện.

Không cần phải nói gì nữa vì đó chính là con mồi của Phó Vân Vĩ.

Nhìn thấy Lâm Kha chỉ đứng ở chỗ sát biên giới của đoàn người, cách cư xử cũng không có vấn đề, Hàn Minh Hạo cũng không lưu ý gì.

- Tiểu Vĩ, được đó. Ánh mắt không sai đâu!

Hàn Minh Hạo không khỏi cười khen một câu.

Phó Vân Vĩ lập tức vui lên.

Khương Tuyết Nghiên bên cạnh Hàn Minh Hạo không nhịn được liếc mắt nhìn sang chỗ Lâm Kha, chỉ cảm thấy cô gái này thật là một con yêu tinh nhỏ, mà Lâm Vi Vi ở phía sau Lâm Kha không kể phong độ hay là vẻ ngoài dường như đều thắng bản thân mình, ngay cả Hàn Minh Hạo kia cũng không nhịn được đang nhìn nàng ta.

Trong lòng của Khương Tuyết Nghiên nhất thời cực kỳ cảnh giác lập tức thầm mắng Lâm Vi Vi và Lâm Kha.

- Hồ ly lẳng lơ ở đâu đến đây, muốn cướp danh tiếng của bà!

- Không được, bà đây phải giữ lấy lòng dạ của người đàn ông này!

Khương Tuyết Nghiên lập tức nói thầm trong lòng.

Lúc nãy không phải Hàn Minh Hạo nói muốn mình nhảy múa sao!

Hay lắm!

Chính mình phô ra kỹ thuật này , vừa đến một cái như là tiên lạc phàm trần, để đám đê tiện kia nhìn xem cái gì mới xứng đáng được gọi là trời sinh quyến rũ!

Nghĩ đến đây, Khương Tuyết Nghiên lạp tức cười nói với Hàn Minh Hạo.

- Anh Hạo, không phải anh muốn nhìn ngắm Tuyết Nghiên nhảy múa hay sao, bây giờ em sẽ nhảy múa cho anh xem nha.

- Hả? Ờ! Được!

Quả thật là Hàn Minh Hạo đang bị Lâm Vi Vi bên kia hấp dẫn, trước mắt bị Khương Tuyết Nghiên gọi mới lấy lại tinh thần, lập tức nở nụ cười.

Khương Tuyết Nghiên rời khỏi vòng tay của Hàn Minh Hạo, một bộ váy trắng tung bay như tiên nữ, như là bươm bướm chạy đến trước suối phun nước.

Bọn người chỗ Hàn Minh Hạo nhìn chăm chú qua đó, lập tức trong lòng khen thầm.

Không hổ là nữ diễn viên, dáng người này thật là không thể chê vào đâu được.

Chú Lưu tranh thủ thời gian chạy đến chỗ những người xem xung quanh đang đi theo, dùng tay ra hiệu cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Lập tức sẽ vỗ tay!

Người xem vây quanh lập tức giơ tay lên chuẩn bị sẵn sàng.

Khương Tuyết Nghiên vươn hai tay ra thành một tư thế đẹp đẽ như thiên nga, làn váy tung bay xoay một vòng tròn.

- Đẹp!

Chú Lưu liếc mắt một cái, hét to một hồi, vỗ tay.

Những người đang xem cũng vỗ tay theo.

Khương Tuyết Nghiên xoay tròn tại chỗ, có cảm giác mình mặc váy trắng như là nàng tiên xinh đẹp, váy trắng bồng bềnh.

Hàn Minh Hạo mỉm cười nâng tay lên chuẩn bị vỗ tay.

Đúng lúc này ở bên cạnh bỗng vang lên một hồi nhạc nổ tung lên bất ngờ, nhạc mạnh mẽ như nhảy lên nóc nhà.

Ngay ở thời điểm nhảy múa đẹp đẽ này, Lâm Kha bật nhạc sôi nổi,tóc thắt bím đuôi ngựa trông thật hoạt bát, đầy sức sống, từ bên trong nhảy ra chen ngang điệu múa Hồ điệp kia.

Đẹp đẽ!

Những người vây xem kia đang được ra hiệu để vỗ tay, nhất thời nhìn thấy cô gái nhỏ đầy sức sống, nhảy múa mềm mại hấp dẫn, kết hợp với dáng vẻ của nàng trông thật đẹp hơn gấp gội!

- Hay!

Không biết ai hét lên một tiếng.

- Đẹp!

Rất nhiều người đều hét lên.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt đã nhiều thêm trong nháy mắt!

Khương Tuyết Nghiên đã sớm ngừng lại trợn to mắt kinh ngạc nhìn sang.

Đám người của Hàn Minh Hạo cũng trong nháy máy giật mình quay sang nhìn nhau.

Chuyện gì thế này!

- Có người… quấy rối?

Chú Lưu hãi hùng khiếp vía, nghẹn ngào nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận