Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1280: Đám người Martin bị xui xẻo (1)

Ở trong cái hẻm nhỏ u ám yên tĩnh này, khi Ngụy Tuyết Uyên và William nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, cả ba người họ trong lúc này, căn bản kích động đến sắp rơi cả nước mắt.

Ngày hôm nay, đối với bọn họ là một ngày vô cùng kích thích !

Bọn họ cũng đã nhiều ngày không gặp nhau, hôm nay gặp mặt, tụ họp lại với nhau, suy nghĩ xem một lát nữa đi chỗ nào để thư giãn, vui chơi.

Cuối cùng, hai người họ chẳng qua chỉ là đang trên đường đi WC, không ngờ ngay tại nhà vệ sinh đã bị người khác gây mê, để cho cái băng nhóm Martin cải trang thành những người vệ sinh đem ném vào thùng rác mang ra ngoài.

Chờ hai người bạn thân này tỉnh lại, thì thấy mình đã bị người khác trói tay trói chân, dẫn đến chỗ này.

Người trói bọn họ cũng không phải là người chuyên nghiệp gì, chỉ là làm theo những cách mà trong các bộ phim ảnh truyền hình hay làm, quan trọng cũng không thích hợp lắm, dù sao cơ thể bọn họ cũng không phải mềm dẻo, mà là những người đàn ông to con rắn chắc. . .

Hiện giờ, thì hai người họ đã bị dán băng keo vào miệng, không thở được mà cũng không nói được.

Trên cả đường đi, bọn họ cứ bị lôi lôi kéo kéo đến một nơi quỷ quái nào đó bởi cái đám người hung thần ác quỷ này, cũng không hề che giấu gì mà ngay tại trước mặt bọ họ bàn bạc những câu đại loại như cần bao nhiêu tiền chuộc, nếu dám báo cảnh sát thì sẽ giết chết con tin ngay lập tức,…..

Hai người này chưa từng trải qua những chuyện này, nên trên đường đi, đã bị dọa sợ mất đi phân nửa thần hồn rồi.

Tận mắt nhìn thấy có thể gặp Bạch Tiểu Thăng như vậy, cả hai người bọn họ thật sự vui mừng đến muốn khóc, chỉ mong có một người trong bọn họ có thể chạy thoát ra ngoài để báo cảnh sát thì cũng may mắn lắm rồi.

Nhưng điều khiến cho cả Ngụy Tuyết Uyên và William kinh ngạc, khó hiểu, thậm chí lo lắng là vì Bạch Tiểu Thăng bọn họ hai nam một nữ khi phải đối mặt với bọn Martin khí thế hung hăng man rợ, thế mà vẫn không nghĩ cách trốn chạy báo cảnh sát, thậm chí còn mở miệng khiêu khích!

Giống như trước đây bọn họ đã từng có xung đột với nhau!

Chỉ hai ba câu nói, Martin gần như bị chọc cho tức điên lên.

Ngụy Tuyết Uyên kêu “ưm ưm”, thần sắc vô cùng nóng nảy, hận không thể lớn tiếng gọi Bạch Tiểu Thăng, nhắc nhở hắn.

- Các cậu còn ngồi trò chuyện làm gì! Tranh thủ thời gian chạy ra ngoài! Chỉ cần một người thoát ra, tất cả chúng ta đều sẽ được cứu, đạo lý đơn giản như thế lẽ nào cậu không hiểu sao?

Ngụy Tuyết Uyên chỉ mới kêu "ưm ưm" hai tiếng thì đã bị một đòn rắn chắc đánh thẳng vào sau ót, cái đòn đó làm cho hắn hoa mắt chóng mặt một hồi.

- Tên tiểu bạch kiểm này, tốt nhất mày nên đàng hoàng một chút! Nếu không tao sẽ phế bỏ mày đó!

Một tên cao to rắn chắc gần như 2m, dữ tợn nói.

Nhìn thấy cánh tay của đối phương gần như đã sắp đến đỉnh của bắp đùi mình.

Dọa cho Ngụy Tuyết Uyên cũng không dám lên tiếng nữa.

- Ngươi cho rằng, bọn họ có thể chạy thoát được, sau đó báo cho cảnh sát biết? Ha ha, ngươi đang nghĩ gì thế! Bọn họ có thể chạy thoát được bọn tôi sao, bản thân tôi chạy trăm mét trong vòng 11 giây! Bọn họ cũng không kém cạnh bao nhiêu!

Có một người nhe răng cười vỗ vào mặt Ngụy Tuyết Uyên.

Thật sự có tốc độ này, chạy, căn bản là chạy không thoát được.

Khuôn mặt của Ngụy Tuyết Uyên tràn đầy sự bất lực, William cũng chẳng kém bao nhiêu.

Ở phía đối diện, Bạch Tiểu Thăng giống như một người không hề sợ hãi gì, vẫn còn cười, khiêu khích Martin.

- Lần trước thật quá đáng tiếc, các cậu chạy nhanh quá, về sau thì chúng tôi cũng không có nhiều thời gian để tìm các cậu, nếu không phải vậy thì tôi đã sớm cho các cậu mở mang kiến thức về công phu Trung Quốc rồi !

Câu nói này của Bạch Tiểu Thăng vừa nói ra, Ngụy Tuyết Uyên giống như một con ngốc nhìn chăm chăm vào hắn.

Lão đệ à, bây giờ đã là lúc nào rồi, cậu còn nói công phu Trung Quốc gì nữa chứ?

Cậu xem quá nhiều phim điện ảnh rồi đó cậu nghĩ mấy người câu Châu Á đều có thể “ Phi Thiên, Độn Địa” được sao, cậu cho rằng mọi người đều là người ngu à!

Cậu còn muốn dùng thủ đoạn này để hù dọa bọn họ sao ?

Những người hung hăng như họ sẽ sợ sao ?

- Cung phu Trung Quốc ư ?

Bọn người Martin quả nhiên cười vang lên.

- A, tôi sợ quá đi mất.

Có người còn tỏ vẻ kêu réo lên, trưng ra bộ dáng sợ hãi như đàn bà, lại lần nữa khiến cho tiếng cười vang lên cao hơn.

- A…Ha… Ha.

Có người còn bày ra động tác giống Tôn Jerry, bắt chước câu nói kinh điển của cậu, rõ ràng là đang chế giễu.

Tiếng cười lại lần nữa vỡ oà.

Người kế bên Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh liếc nhìn hắn một cái, chân thành nói,

- Để tôi đi. Bọn họ đang lăn mạ thần tượng của tôi.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, nhìn vào đám người trước mặt không biết sống chết là gì, có chút đồng cảm với họ.

Nhìn xem, trong ánh mắt của Lôi Nghênh rõ ràng sát khí đã tăng lên nhiều!

Bọn họ có khả năng gặp một xui xẻo lớn rồi!

- Peter, đi, giải quyết bọn họ cho tôi, đừng để chúng tôi phải chờ đợi quá lâu !

Martin thu lại khuôn mặt đang cười, tiện thể vung tay một cái.

Bản thân hắn tự thấy rằng, dù cho phía đối thủ có là Lôi Nghênh cao to thế nào, thì cũng không đáng để hắn phải ra tay chút nào.

So sánh với nhau thì về cơ bắp bọn họ cũng không có gì khác biệt, đặc biệt còn am hiểu rộng về nhiều dạng kỹ xảo.

Cái người tên là Peter ấy tiến lên phía trước và nhe răng cười.

Cái tên này còn cao hơn Lôi Nghênh nửa cái đầu, cổ thô to như= cái đầu của hắn, giống y như một con gấu chó.

Ngụy Tuyết Uyên và William chỉ nhìn một lần, ánh mắt đã tràn đầy sự tuyệt vọng.

Với một tên cao to bắp thịt rắn chắc như vậy, đứng yên một chỗ cho bọn họ đánh thì chỉ sợ đánh đến khi bọn họ mệt sắp chết, cũng không thể làm tên đó bị thương!

Ban đầu cứ ngỡ gặp được Bạch Tiểu Thăng, bọn họ đã có hy vọng, nhưng xem ra bây giờ, nó chỉ những bọt biển của hy vọng thôi, mắt nhìn thôi đã muốn phá vỡ. . .

Ngụy Tuyết Uyên đối với Bạch Tiểu Thăng tuy rằng vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng vì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hắn cũng có chút không đành lòng nhìn cảnh tiếp theo.

Lôi Nghênh bước ra, hướng về phía người tên Peter cao to ấy.

Cái tên Peter nhìn thấy thế ngay lập tức nhe răng cười, cũng đi thẳng đến.

Trong lúc đi, cái tên Peter đó còn ấn ấn vào ngón tay của bản thân đến khi nó phát ra âm thanh, vặn vẹo cái cổ phát ra âm thanh răng rắc, giống như chưa cần đến mấy phút đã có thể giải quyết xong đối thủ.

Đối với mặt với tên này, Lôi Nghênh cũng không nói gì thừa thải.

Khoảng cách giữa hai người bây giờ là hơn hai mét, Peter hét lên

- Tiểu tử, tao sẽ đem mày. . .

Lời nói còn chưa hết thì Lôi Nghênh đã giơ chân lên quét qua mặt của hắn.

Tên cao to như Peter, giống như tông trực tiếp vào vách tường, lập tức lăn ngay trên mặt đất, làm cho chân của những người còn lại cũng run lên.

Sau đó, cũng không có sau đó nữa. . .

Tên Peter cao to ấy đã trực tiếp ngất đi.

Trong chớp mắt, cả hội trường đều trở nên yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng gió thổi lá rụng xào xạt.

Cả bọn người Martin đều sửng sốt, khó mà tin được tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình.

Người có khả năng đánh nhất, sức cũng mạnh nhất - Peter, bị chân một người đá ngất luôn?

Căn bản là không gì tưởng tượng nổi, điều này làm sao có thể !

Cái người Hoa Hạ ấy là dùng Vu Thuật, ma pháp sao !

Đôi mắt của Ngụy Tuyết Uyên và William mở to gần như trứng bồ câu, đã bị kinh ngạc đến nỗi không biết nói gì.

Lôi Nghênh cũng chẳng màng nhìn cái tên Peter đang nằm trên đất một cái nữa, mà từng bước một đi về phía Martin.

- Lên, lên! Lên hết cho tôi ! Tất cả lên hết !

Mặt Martin biến sắc, gấp gáp nói.

Những đám thuộc hạ kia của Martin, lập tức hồi phục thần sắc.

Đám người kia cũng là những người hung thần dữ tợn, như ong vỡ tổ xông lên.

Nhiều người như vậy !

Cả Ngụy Tuyết Uyên, William nhìn thấy đều lạnh cả người.

Theo như bọn họ thấy thì dù Lôi Nghênh quả thật là lợi hại, nhưng một người thì không thể đánh bại được nhiều người như vậy, hảo hán cũng không địch nổi nhiều người vậy !

Hết rồi! Lòng hai người nặng trĩu.

Một bên, trên khuôn mặt Martin tràn đầy ý cười.

Một người dù lợi hại hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy !

Huống chi, những thuộc hạ này của hắn đều là những cao thủ ẩu đả trên đường phố. . .

Nụ cười của Martin cũng giữ không được bao lâu.

Sau đó, cậu nhìn thấy Lôi Nghênh trực tiếp lôi ra một cây gỗ to bằng cánh tay từ bên những đống hỗn độn kia, quất ra thành gió.

Những âm thanh chói tai khi bị đánh trúng vang lên, cây gỗ ấy dường như chưa hề dừng lại, mỗi một lần vung ra là một người ngã xuống, tốc độ nhanh chóng khiến cho người khác cũng kinh ngạc !

Martin trợn tròn mắt lên nhìn, sau đó, nhịn không được kinh sợ mà mắng,

- Hứ ! Dùng vũ khí sao! Ngươi thật không biết xấu hổ là gì mà!

Từ “vũ khí” trong miệng của Martin phát ra, cũng nhắc nhở cho người cuối cùng biết, hắn cuống cuồng móc ra con dao gãy trên người, còn chưa kịp lấy ra, đã cảm thấy một bóng tối u ám trước mặt, cái người hung thần dữ tợn Hoa Hạ kia, gần như mặt giáp mặt với hắn.

Sau cùng người kia cũng bị dọa cho hét lên một tiếng, còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Lôi Nghênh nắm chặt lấy cổ áo ném đi.

Thân thể người kia tông thẳng vào tường, đầu thuận theo quán tính cũng cúi ngập đập đầu vào tường, tròng mắt ngước lên rồi ngất đi.

Toàn hội trường lại lần nữa yên tĩnh, trước sau không đến mười phút.

Chỉ là lần này, không phải vì quá ngạc nhiên không biết nói gì, mà do đám người kia đã hôn mê trên mặt đất.

Lôi Nghênh liếc nhìn Martin, khuôn mặt của Martin đều tái xanh đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận