Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 790: Còn không phải nhường các nàng



- Ông già, chuyện này ông thật sự không quản sao!

Lâm Kha trừng mắt hét lên với Hạ Hầu Khải trong phòng làm việc.

Nàng nói, tự nhiên là việc của bọn Bạch Tiểu Thăng, bị rất nhiều công ty bội ước đây là một chuyện không bình thường.

Chuyện này cũng vỡ lở tại Trung Kinh, sau khi nghe phong thanh nàng liền liên hệ với Bạch Tiểu Thăng trước tiên nhưng lại không liên lạc được, nàng tra được phương thức liên lạc với trợ lý của Bạch Tiểu Thăng là Lâm Vi Vi, hỏi kĩ.

Lâm Vi Vi đã nghe qua tên Lâm Kha, thậm chí còn quen biết nàng.

Trong lòng Lâm Vi Vi, Lâm Kha ủng hộ Bạch Tiểu Thăng, càng là vị sự vụ quan đáng tin cậy.

Lúc này Lâm Vi Vi mới nói hết triệt để tất cả mọi chuyện.

Lâm Kha nghe xong liền thấy nôn nóng, nhiều lần tìm Hạ Hầu Khải nói chuyện này cũng bị ông ta qua loa tắc trách đuổi về.

Lâm Kha biết rõ Phùng Ly cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng với con mắt khác, đem hết thảy mọi chuyện thông báo cho Phùng Ly, nghĩ mình sẽ có minh hữu, nhưng hai người cùng một chỗ tấn công cũng bị Hạ Hầu Khải đánh chiêu Thái Cực Quyền, không công mà về.

Mắt thấy rõ ràng ngày khảo hạch kết thúc, ngày hôm sau sẽ phải đọc tên những người bị loại.

Lâm Kha không quan tâm, lại đến quậy Hạ Hầu Khải.

Dù sao chuyện này rõ ràng là có người giở trò quỷ, Bạch Tiểu Thăng ăn thua thiệt lớn, nàng quyết không cho chuyện như vậy phát sinh.

Coi như không lập tức tìm ra ai làm trò quỷ, nàng cũng muốn thay Bạch Tiểu Thăng lấy lại công đạo.

Cũng may văn phòng Tổng giám đốc Đại Trung Hoa cách âm siêu tốt, không phải vậy thì một vị Sự vụ quan cùng tổng giám đốc Đại Trung Hoa có quan hệ đặc thù, đây cũng quá nóng bỏng, truyền ra ngoài nhất định khiến mọi người xôn xao.

- Con nhóc này, còn có tôn ti trưởng ấu hay không, đây vẫn là ở công ty đấy!

Hạ Hầu Khải bị phiền không chịu được, dựng râu trừng mắt nói.

- Xin gọi tôi là Sự vụ quan Lâm Kha!

Lâm Kha nổi giận quát:

- Ông nói đây là công ty, ông một câu con nhóc dài, con nhóc ngắn! Đây tính là kiểu xưng hô gì! Chính ông cũng không tuân thủ quy trình!

Nàng nói một trận liền chẹn họng Hạ Hầu Khải.

- Ngươi còn không để cho ta thanh tịnh, ngươi náo loạn ở đây hơn một canh giờ, ta cũng có rất nhiều công tác, một hồi nữa người đến bắt gặp còn ra thể thống gì nữa! Cũng là do ta làm cho ngươi hư!

Mười năm nay Hạ Hầu Khải cũng không cùng ai cãi nhau, vì thế hiện tại không đấu nổi một tiểu nha đầu bẻm mép.

Lão đầu tử lập tức phát uy:

- Lại quậy, có tin ta cách chức ngươi không…

- Thân là Sự vụ quan, phát hiện vấn đề, tôi không thể ngồi xem phớt lờ. Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa cũng không chủ trì chính nghĩa, thế bộ sự vụ lập ra để làm gì? Sự vụ quan, Đại sự vụ quan cũng là bài trí, vậy thì xóa đi! Còn Sự vụ quan hình thức mới, muốn những cái này làm gì?

Lâm Kha một tiếng cao hơn một tiếng, tiểu loli nhanh giơ chân vỗ bàn.

Sắc mặt Hạ Hầu Khải gần như màu gan heo:

- Ta! Ngươi!

Lão đầu nhi tức đến mức thở gấp.

Có mấy lời, hắn không thể nói, tối thiểu nhất hiện tại không thể nói.

Vừa vặn cái con nhóc chết tiệt kia muốn kết quả ngay bây giờ.

- Bây giờ ta lệnh cho ngươi, lên ngựa về cương vị, nếu không ta sẽ cách chức ngươi trước, Lâm sự vụ quan!

Mắt thấy lão gia tử muốn nhấc điện thoại.

Lâm Kha vỗ bàn “Ba” một cái.

Chính Hạ Hầu Khải làm cho nàng cương ngạnh hơn.

Lâm Kha hét lớn một tiếng “Đi thì đi”, giậm chân một cái rồi trực tiếp đi.

- Chờ xem, tôi sẽ còn quay trở lại.

Lâm Kha để lại câu thoại phổ biến trong phim hoạt hình (lu pa ka chi) rồi chuồn mất.

Một màn này khiến Hạ Hầu Khải sửng sốt một chút, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Lâm Kha rời đi.

Lâm Kha cuối cùng đã đi, Hạ Hầu Khải thở dài một hơi, ngồi xuống, vẫn cảm giác được khí tức có chút không thuận, muốn cầm mấy văn bản tài liệu để xem, lại không nhìn được, tức khí ném qua một bên.

- Bình tâm, tĩnh khí, Lâm Kha chung quy còn nhỏ, tâm chính nghĩa quá nặng, ta phải hiểu, phải lý giải!

Hạ Hầu Khải lẩm bẩm lải nhải, chính mình trấn an chính mình, như thế nửa giờ cuối cùng hắn cảm thấy tâm cảnh bình thản, lại có tâm tư làm việc lần nữa.

Hạ Hầu Khải cầm lấy một phần văn kiện, sau đó cửa phòng đột nhiên bị người ta mở ra.

Lão đầu nhi hoảng sợ nhìn về phía ngoài cửa, nhìn thấy Phùng Ly đẩy cửa vào mới thở ra một hơi.

Cuối cùng cũng không phải Lâm Kha!

Bất quá, ánh mắt của ông ta lập tức trở nên cảnh giác.

Không phải Lâm Kha, là Phùng Ly cũng không tốt hơn bao nhiêu, Phùng Ly cũng đi tìm ông mấy lần, đồng dạng là vì Bạch Tiểu Thăng…

- Bạch Tiểu Thăng, cái thằng ranh con này, có loại nhân cách mị lực như thế nào a! Lâm Kha nhìn vừa ý, Phùng Ly cũng nhìn vừa ý, đây căn bản là hai nữ nhân không đồng tính a! Ngươi được lắm!

Hạ Hầu Khải bắt đầu có chút phục Bạch Tiểu Thăng.

Ông ta thấy Bạch Tiểu Thăng chỉ tiếp xúc với ba vị giám khảo Sự vụ quan, thì hai người đã cam nguyện vì hắn kêu bất bình, cái nhân cách mị lực này cũng không phải người nào cũng có được.

- Tiểu Phùng Ly, ngươi muốn nói với ta cái gì, lại là sự tình của Bạch Tiểu Thăng thì đừng nói nữa! Lâm Kha vừa mới đi đó!

Hạ Hầu Khải cướp lời Phùng Ly, chặn họng nàng.

- Không phải, ta tới nói chuyện với ngài về chuyện khác. Phùng Ly nói.

Cái này thì được. Sắc mặt Hạ Hầu Khải tươi lên một chút.

Chỉ là Phùng Ly ngồi xuống, hàn huyên chưa đến năm phút, chủ đề lặng lẽ chuyển tới Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng!

Lão đầu tử đưa tay day day huyệt thái dương, lầm bầm nói:

- Không lẽ ta trực tiếp loại bỏ tên hắn a, như thế thì ta sẽ đỡ phiền.

- Hạ lão, người làm như thế chính là vi phạm với những gì ngài dạy bảo chúng tôi…

Lâm Kha là hung hăn càn quấy, so với nàng Phùng Ly văn vẻ rõ ràng nhiều hơn, nhưng sau những từ ngữ văn vẻ này, trong đầu Hạ Hầu Khải bắt đầu sinh ra một từ: “Lão hồ đồ!”

Mắng chửi người không thô tục, Phùng Ly đúng là cao thủ.

- Được được được, ta đồng ý ngươi, sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện này, cam đoan vào ngày báo cáo thành tích có biện pháp giải quyết, đi đi.

Đối với nàng, Hạ Hầu Khải mềm nhũn.

Uy hiếp với Phùng Ly là vô dụng.

- Vâng, đã quấy rầy ngài rồi!

Phùng Ly lễ phép cúi chào sau đó rời đi.

Cuối cùng cũng đã đi! Hạ Hầu Khải bỗng nhiên cảm giác hô hấp thông thuận.

Đưa mắt trông mong nhìn Phùng Ly đi ra ngoài, ông ta lặp lại quá trình bình tâm tĩnh khí.

Chỉ là hôm nay chắc không có cách nào làm việc cho tốt.

- Còn tốt, ngày mai khảo hạch kết thúc, hôm sau sẽ công bố thành tích, sẽ không lại chịu tội như thế… Lão đầu lầm bầm một câu, không kìm lòng được lại tăng thêm một câu:

- Ai biết hai người họ còn đến hay không!

Ông thật sự sợ hai người.

Phùng Ly đạt được “Khẳng định chắc chắn”, ra khỏi văn phòng Hạ Hầu Khải chuẩn bị đi tìm Lâm Kha nói tình hình bên này một tí, kết quả quay đầu liền thấy Trịnh Thiên Hồng.

- Thiên Hồng đại sự vụ quan.

Phùng Ly lễ phép chào hỏi, thái độ không nóng không lạnh.

- Phùng Ly sự vụ quan.

Trịnh Thiên Hồng cười với nàng một tiếng, lập tức đến thẳng văn phòng Hạ Hầu Khải.

Hắn tìm Hạ lão làm cái gì? Phùng Ly trong lòng kinh ngạc nhưng cũng không để tâm.

Dù sao, cùng lắm chỉ là kêu lên răn dạy thôi.

Trịnh Thiên Hồng trước khi được mời vào, không nhịn được nhìn bóng lưng Phùng Ly, cười một tiếng, trong mắt có ý vị không rõ.

Vào văn phòng Hạ Hầu Khải, đóng kín cửa lại, Trịnh Thiên Hồng nhìn thấy Hạ Hầu Khải.

- Khí sắc ngài như thế này…

Trịnh Thiên Hồng có chút giật mình.

- Còn không phải bị các nàng chọc tức sao?

Hạ Hầu Khải hừ lạnh một tiếng, lập tức hướng hắn cười một tiếng hỏi:

- Vẫn thuận lợi chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận