Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1841: Caroline Nổi giận

Ánh đèn rực rỡ mới lên, trong một tòa biệt thự sang trọng ở Ganand, vẻ mặt Caroline thâm trầm đi nhanh ở trong hành lang. Tất cả người hầu nam nữ đi theo cô ta đều im lặng, không dám thở mạnh.

Hôm nay chính là một ngày quan trọng đối với Caroline, nhưng ngày quan trọng như vậy lại xảy ra vấn đề lớn.

Từ khi ở phố người Hoa trở về, cô Caroline đã không còn tươi cười, tẩy trang xong là không ngừng chạy tới khắp nơi.

Đầu tiên là phát động tài nguyên truyền thông, muốn khống chế ảnh hưởng ở mức thấp nhất nhưng thất bại.

Sau đó là trao đổi với những người trợ giúp mình ở khắp nơi để ổn định vị trí, nhưng tình hình không lạc quan lắm.

Khi cô ta thông báo với người trong gia tộc lại bị phê bình nghiêm khắc.

Bàn bạc đối sách với đoàn cố vấn thì hoàn toàn không có cách nào hữu hiệu.

Caroline liên tục qua lại, bận rộn đến bây giờ, từng đợt công kích đều làm cho tâm trạng cô ta trở nên không tốt.

Một gã xui xẻo chạy vào báo tin, bởi vì bước chân trái vào phòng trước nên đã bị cô ta đuổi ra ngoài.

Mọi người làm sao dám không cẩn thận cho được.

Mà giờ phút này, Caroline tới thăm em trai mình - Robert.

Caroline bước nhanh và đẩy cửa phòng ra, người sau lưng lập tức dừng lại ở ngoài cửa, còn giữ cửa không dám quấy rầy.

Trong căn phòng kia có cái giường rộng, còn có các loại thiết bị y tế và một tổ bác sĩ y tá do gia tộc cung cấp nuôi dưỡng.

Thấy Caroline đến, bọn họ vội vàng cung kính gật đầu chào:

- Cô Caroline.

Caroline với vẻ mặt vô cảm giơ ngón tay chỉ về phía sau, những người này nhanh chóng thu dọn đồ và lui ra ngoài.

Lúc này cô ta mới có thể đi về phía giường bệnh.

Robert nằm trên giường bệnh, một chân đã bó thạch cao và được treo lên cao.

Bác sĩ trong nhà đã chuẩn đoán cái chân kia của hắn bị vỡ xương, tối thiểu phải nằm tĩnh dưỡng một tháng.

- Chị Caroline.

Robert mắt thấy Caroline thì cố gắng nặn ra một nụ cười có vẻ tự nhiên.

Sau khi trở về, hắn cũng đã nghe nói về những chuyện đã xảy ra.

Caroline diễn thuyết trên đường phố đã bị thất bại trong gang tấc, thậm chí ngay cả tỷ lệ trợ giúp đều giảm xuống, trên tin tức truyền thông bên ngoài cũng càng lúc càng nhiều, bình luận viên khắp nơi đều lấy chuyện này ra đùa.

Nói chung, cho đến bây giờ đều không có một tin tức nào tốt.

Trong lúc hoảng loạn, Robert đổ tất cả sai lầm lên đầu Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng Robert cũng hiểu rõ khi mình ngã xuống đã kéo thứ gì đó mới đưa đến phản ứng dây chuyền cho "sự cố" trên.

Nói một cách nghiêm khắc, Robert mới là đầu mối gây ra tất cả tin tức xấu này.

Nếu như điều tra ra được chuyện này, trong nhà không lột sống hắn cũng không được, cho dù ai cầu xin cũng vô dụng.

Cho dù là chị hắn - Caroline cũng muốn giết chết hắn.

Cho nên trong lòng Robert vẫn lo lắng không yên, đặc biệt sợ hãi khi nhìn thấy Caroline.

Kết quả lúc này Caroline lại tới.

- Tình hình là thế nào?

Caroline đứng ở bên cạnh Robert và hỏi.

- A, ơ, cũng may là bác sĩ nói em chỉ cần tĩnh dưỡng thôi.

Robert bận cười theo nói.

Caroline liếc nhìn cái chân bị bó thạch cao Robert rồi nhìn về phía hắn và lạnh lùng nói:

- Chị tất nhiên biết tình hình của em, ngay từ lúc đầu đã biết rồi. Chị muốn hỏi là tình hình lúc đó là thế nào?

Caroline rất muốn biết tại sao Robert lại từ phía sau sân khấu ngã xuống, nơi đó đã có chuyện gì xảy ra.

Nếu như chuyện này là do đối thủ cạnh tranh cố ý phá hỏng thì còn dễ nói.

Như vậy thứ nhất là bọn họ có thể thu thập chứng cứ tiến hành phản kích dư luận, cố gắng đoạt lại những người đã mất lòng tin vào mình.

Mấu chốt là em trai mình cũng ở trong đó, nếu như bị đối thủ cạnh tranh giải thích thành trong gia tộc bất hòa, tranh đấu với nhau, vậy bọn họ không những không có hy vọng giành được thắng lợi trong tranh cử lần này, lần sau và lần sau nữa cũng không thể nào làm được.

Đối thủ cạnh tranh sẽ hết lần này tới lần khác lôi chuyện này ra trước mặt dân chúng.

Caroline tất nhiên phải ngăn chặn chuyện này.

- Tình hình lúc đó, lúc đó…

Robert hơi bối rối và ấp úng.

Hắn thật sự không biết phải mở miệng nói thế nào mới tốt.

Caroline híp mắt lại và lạnh lùng nhìn hắn:

- Có gì không thể nói chứ?

Thường ngày, cô ta đối xử với em trai mình cũng không tệ, chỉ có điều hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cố gắng tranh cử của cô trước đã trôi theo dòng nước, Những người trợ giúp từ gia tộc đến người bên ngoài đều tỏ ra thất vọng về cô ta. Điều này thật sự làm cho cô ta không còn kiên trì và yêu thương nữa.

Lúc này ánh mắt kia của Caroline rõ ràng là giống như muốn giết người vậy.

Robert vừa thấy thì lập tức bị hù dọa nên không dám giấu diếm nữa, giọng điệu sốt ruột nói:

- Lúc đó em và Bạch Nguyệt Phong của nhà họ Bạch ở phía sau sân khấu xem chị diễn thuyết. Đi cùng còn có ba người khác trong đó có một người tên là Bạch, là người bạn của Bạch Nguyệt Phong, hai người khác là cấp dưới của cậu ta. Trước đó em và bọn họ đã xảy ra xung đột.

Robert nói mấy câu đã khiến Caroline phải nhíu mày, cảm giác có chút lòng vòng, rối loạn.

Cô ta giơ tay ngăn Robert nói tiếp.

- Bạch là người của nhà họ Bạch sao?

Caroline nhíu mày nói.

- Không, không phải là người nhà họ Bạch. Cậu ta không có liên quan gì tới nhà họ Bạch cả, chỉ là vừa vặn cũng có họ Bạch thôi. Cậu ta là bạn của Bạch Nguyệt Phong, nhưng tất cả những gì cậu ta làm không liên quan gì tới Bạch Nguyệt Phong hết.

Robert vội hỏi.

Hắn rất sợ Caroline sẽ hiểu nhầm nên vẫn giải thích một hồi.

- Được rồi, nói vào điểm chính đi.

Caroline nói.

- Nói chung, tên Bạch kia đố kỵ khi thấy em theo đuổi Bạch Nguyệt Phong, còn muốn ra tay với em trên đường xong lại nói hiểu nhầm, còn đánh người của em. Lúc đó bọn em cùng đứng ở sau sân khấu.

Robert nuốt nước bọt:

- Em đứng ở bên cạnh một chỗ lan can không chắc chắn, cậu ta đã đẩy em một cái, có thể là cố ý là em ngã xuống. Trong lúc đó em có níu lấy một sợi dây, kết quả không ngờ làm cho phông màn sân khấu bị lôi xuống, sau đó lại, lại…

Robert nói không được nữa.

Bởi vì hắn thấy ánh mắt Caroline quả thật giống như muốn giết người vậy, lộ ra sự sắc bén và dữ tợn.

Hắn biết rõ nhất chị mình là người thế nào.

Caroline thật sự nổi giận rồi

Caroline híp mắt lại, dường như đang nhớ lại điều gì.

- Lúc đó khi rời đi, chị thấy ở bên cạnh Bạch Nguyệt Phong có một người trẻ tuổi tóc đen mắt đen, phía sau còn có một người cao to và một cô gái. Có phải người tóc đen, mắt đen đó là Bạch mà em đã nhắc tới không?

Caroline nói.

Ánh mắt và trí nhớ của cô ta rất tốt, lúc đó chỉ vội vàng liếc qua, không ngờ còn có thể nhớ lại được.

Bây giờ nghĩ lại lúc đó nhìn thoáng qua, cô ta đã thấy gương mặt Châu Á kia hình như có hơi quen thuộc.

Nhưng cô ta cũng không nhìn nhiều nên không có ấn tượng quá sâu.

- Đúng, chính là cậu ta.

Robert lập tức kêu lên.

Caroline gật đầu và biểu thị đã biết.

- Em trai, em là người vô tội trong chuyện này.

Caroline nói xong liền đặt tay ở trên cái chân đau của Robert.

Robert mỉm cười.

Ngay sau đó, Caroline đè cả người lên:

- Nhưng cuối cùng vẫn là em kéo sợi dây xuống.

Có tiếng nứt rất khẽ vang lên, gương mặt Robert lập tức vặn vẹo biến dạng, gần như muốn kêu lên thảm thiết.

Cái chân đau bị bó thạch cao của hắn đã bị Caroline ép cho nứt ra, sợ rằng xương sẽ càng rạn lớn hơn.

Caroline thò tay bịt miệng, chờ tới khi hắn chịu được cơn đau qua đi.

- Em trai, em phải biết có một câu nói là phạm sai lầm thì phải trả giá đắt rồi đấy.

Caroline bỏ tay ra vào lau lên trên người Robert, hất cằm nói:

- Em có gì không phục không?

Robert làm gì có can đảm dám nói mình không phục chứ? Đầu hắn đầy mồ hôi, đồng tử co lại và gian nan gật đầu.

- Cố gắng dưỡng thương thật tốt để tránh bị tàn tật.

Caroline ném lại một câu và nhấc chân rời đi.

Khi đi, ánh mắt cô ta rất lạnh lùng.

Cô ta đã trút cơn giận dữ lên em trái mình, tất nhiên sẽ không tha cho tên "Bạch" kia.

- Nếu cuối cùng tôi tranh cử thành công thì cũng thôi, nếu như thất bại, cho dù có lật tung cả Ganand lên, tôi cũng phải tìm ra được cậu, làm cho cậu phải trả giá đắt cho thứ mà tôi đã mất.

Trong mắt Caroline vô vùng lạnh lẽo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận