Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2370: Cứu tinh tới (1)

Lão Roger trơ mắt nhìn Troga bị một đám đòi nợ ép đi, rất có khả năng sẽ bị đánh, bị ngược đãi, thậm chí là cảnh tượng đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần, nhưng ông lại bó tay không làm gì được.

Cảm giác không thể giúp đỡ này thật sự rất khó chịu, làm cho ông thấy đau buồn và bất lực nhất từ trước tới nay.

Ba triệu đô la, bình thường chẳng là gì với ông cả.

Nhưng bây giờ, nó lại có thể muốn lấy tính mạng của con trai ông.

Số tiền này thật sự giống như một ngọn núi lớn đè nặng ở trong đầu ông, ép cho ông không thở nổi, ép cho ông thấy tuyệt vọng.

Năm đó, nếu không phải ông nản lòng thoái chí, chạy đến thôn nhỏ không tên này ẩn cư, lại bị thời gian bào mòn tham vọng, mà duy trì địa vị ông nên có, tài sản ông nên có, có lẽ đã không có kết quả này...

Mà bây giờ, ông có thể đi đâu gom góp được một khoản tiền lớn như vậy chứ...

Lão Roger có phần hoảng hốt.

Dựa vào quan hệ mấy chục năm trước à?

Ông cảm thấy mình quá lạc quan, những người ông từng quen biết, những quan hệ trước kia đã đi vào thời gian xa xưa, hoàn toàn bị quên lãng.

Nhưng cho dù có phải quỳ xuống cầu xin, cho dù có dỡ bộ xương già này của ông đem bán, ông cũng muốn lấy được khoản tiền kia, để cho Troga có thể sống tiếp!

Trong lòng lão Roger lặng lẽ hạ quyết tâm.

- Lão già, không cần đưa tiễn, ông vẫn nên nhanh chóng suy nghĩ xem làm thế nào gom góp được ba triệu này thì tốt hơn đấy. Nếu không, ba ngày sau chúng tôi sẽ gửi qua bưu điện tới cho ông vài 'món quà nhỏ'.

Người đàn ông thấp lùn cười tủm tỉm lùi lại, nói với lão Roger:

- Ông thích đầu ngón tay hay tai của con trai ông?

Lão Roger nghe vậy liền biến sắc, run giọng nói:

- Các người không cần làm như vậy đâu, tôi sẽ gom được tiền!

- Mong là ông có năng lực này.

Người đàn ông thấp lùn cười lạnh, vẫn lui đi:

- Nếu không, lúc gặp lại con trai ông có thể sẽ biến thành một...

Hắn còn chưa nói xong đã đụng phải người phía sau.

Người đàn ông thấp lùn nhất thời tức giận, xoay người lại trợn mắt nói:

- Ai thế, dừng lại làm gì, ngay cả đường cũng không biết đi sao?

Hắn quay đầu lại mới phát hiện tất cả những người mình dẫn tới đều đứng ở đó như cái chày, hình như đang nhìn thứ gì đó.

Đám "khốn nạn" kia có vóc dáng rất cao, hắn hoàn toàn bị ngăn cản tầm mắt nên không nhìn được phía sau có gì.

Nhưng sau khi hắn hét lớn một tiếng, đám anh em kia vội vàng tách ra hai bên, nhường đường cho hắn.

Lúc này, người đàn ông thấp lùn mới nhìn thấy ở lối vào nhà này có ba người đang đứng chắn hết lối ra.

Ba người kia đều là người Châu Á mắt đen da vàng, người ở giữa nhìn có vẻ yếu ớt, vẻ mặt không màng danh lợi.

Bên trái là một người đẹp, chân dài quả thật có thể so với người mẫu, dáng người đẹp không tả xiết, gương mặt cũng xinh đẹp làm đầu quả tim của người ta run lên.

Bên phải chính là một người đàn ông vạm vỡ, nhìn qua giống như một đoạn tháp sắt, thậm chí còn cao hơn đám anh em bọn họ.

Khi người đàn ông thấp lùn nghi ngờ quan sát ba người kia, tên đầu trọc đã vội vàng chạy từ phía trước đến bên cạnh hắn.

- Anh trai, chính là ba người bọn họ!

Ánh mắt tên đầu trọc sợ hãi, kinh ngạc nói.

- Ai chứ?

Người đàn ông thấp lùn nghi ngờ hỏi ngược lại.

Đầu trọc chỉ vào mặt mình nói:

- Chính là người đã đánh em và đám anh em chúng ta, em đã nói với đại ca rồi mà!

- À!

Người đàn ông thấp lùn nhất thời híp mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía ba người kia:

- Chính là bọn họ!

Troga bị lắc cánh tay, cuối cùng đổi thành một tư thế thoải mái hơn, cơ thể cũng đứng thẳng dậy.

Anh ta cũng nhìn thấy ba người, lập tức kinh ngạc nói:

- Là các người!

Đối phương cũng thấy anh ta.

- Ngài Troga?

- Tình hình của anh sao vậy?

- Lại bị bắt...

Lúc này hình như ba người đối phương mới phát hiện ra Troga bị bẻ tay đứng trong đám người, tất cả đều lên tiếng.

Troga cười gượng.

Mình lại bị người ta gây phiền phức, lại gặp được những người từng giúp đỡ mình. n tình lần trước còn chưa trả hết, xem ra lại phải phiền bọn họ ra tay tới cứu mình rồi.

Điều này làm cho lòng tự trọng của Troga có chút khó chịu.

Còn nữa, mình không được chú ý tới mức nào chứ, lúc này mới bị phát hiện.

Nhưng ba người này hình như mới tới liền vươn cổ nhìn phía sau mọi người, thật sự không để ý tới anh, cũng không biết là nhìn ba già của mình hay nhìn căn nhà của mình nữa.

Nhưng bất kể nói thế nào, thấy ba người bạn này, Troga cũng bớt lo lắng.

Tối thiểu, hôm nay đám người này không dẫn mình đi được.

Thấy được những người “khách” đột nhiên đến, ngoài đám người kia, lão Roger cũng kinh ngạc.

Không ngờ ba người gặp được ở trạm phát điện lại xuất hiện ở đây.

Nhưng lúc này không có khả năng là thời điểm tốt để gặp mặt, nói không chừng sẽ làm cho bọn họ rước lấy rắc rối.

- Các người đừng ở đây nữa, đi mau đi!

Lão Roger cao giọng hét lớn với ba người kia một câu.

Sau đó, ông chỉ thấy người thanh niên đứng giữa nhìn ông cười, còn nhiệt tình giơ tay lên cao:

- Cụ già, đợi lát nữa chúng ta từ từ tâm sự nhé.

Bây giờ không phải là lúc trò truyện, lẽ nào cậu không nhìn ra được tình hình đang thế nào à...

Lão Roger thật sự có chút dở khóc dở cười.

Bạch Tiểu Thăng chào hỏi lão Roger xong liền nhìn về phía đám người trong sân kia, giơ hai tay lên ra hiệu Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lùi lại, anh cũng lùi về phía sau.

Cũng không thể đánh nhau ở trong sân của người ta, những bông hoa đang nở rộ, thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng, những công cụ được đặt chỉnh tề kia đều không thể phá hỏng.

Người đàn ông thấp lùn xuyên qua đám người, đi ra phía trước, bước thẳng đến chỗ ba người.

Tên đầu trọc sợ đầu sợ đuôi đi theo phía sau, ánh mắt vẫn không dám nhìn Lôi Nghênh, hắn thật sự bị quái vật đáng sợ này làm cho sợ rồi.

Nhưng vừa nghĩ tới đại ca của mình ở đây, hắn lại tăng thêm mấy phần khí thế.

Nhớ năm đó, đại ca mình không cao lắm nhưng đã một mình ngang dọc trong rất nhiều thế lực, cứng rắn xé ra một lỗ thủng, lập ra tổ chức này của bọn họ.

Không chỉ một người từng nói, đại ca đánh nhau rất giỏi, năm đó có biệt danh "Máy bay chiến đấu" đấy.

Lại thêm những người cùng tới lần này đều là anh em có bản lĩnh cực kỳ lợi hại, nói không chừng hôm nay có thể báo được thù!

Trong lòng tên đầu trọc lập tức lại đầy mong đợi.

- Tôi nghe nói các người đánh anh em của tôi!

Ánh mắt người đàn ông thấp lùn hung ác, nhìn từ trên mặt Lôi Nghênh đến Bạch Tiểu Thăng, khi nhìn tới trên mặt Lâm Vi Vi, vẻ hung ác của hắn có thêm mấy phần háo sắc.

- Người đẹp này nhìn dáng vẻ thật sự không tệ đâu.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt, nói:

- Hóa ra người trên tàu cùng một phe các người, vậy chúng tôi đã hiểu rõ rồi. Lúc đó, chúng tôi cũng không muốn xung đột, thậm chí muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề, nhưng ngài đầu trọc kia không muốn, vẫn cứ nhất quyết muốn hành động thô bạo với cô bạn này của chúng tôi, cho nên chúng tôi cũng bị ép phải ra tay thôi.

Thái độ của Bạch Tiểu Thăng vẫn tính là ôn hoà, người đàn ông thấp lùn ngoái đầu nhìn lại, tên đầu trọc không dám đối diện.

- Má nó, mày đúng là tinh mắt đấy!

Người đàn ông thấp lùn nói với tên đầu trọc như vậy.

Sau đó, hắn lại liếc nhìn Lâm Vi Vi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận