Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2340: Chuyến hành trình khủng khiếp (2)

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói với cô ta:

- Cô đừng chạy lung tung, đi cùng với chúng tôi đi!

Trong khi nói chuyện, Lôi Nghênh đi phía trước mở đường, Lâm Vi Vi ở phía sau, Bạch Tiểu Thăng kéo Molia theo sát.

Bốn người theo đám người xuống khỏi máy bay, kết quả phát hiện trong lối ra cũng đã chật kín người. Ở đây không phải chỉ có một chiếc máy bay xảy ra vấn đề, đồng thời cần phải sơ tán quá nhiều người nên mới nhất thời chật chội như vậy.

Đám người Bạch Tiểu Thăng ở trong đám người lại giống như chiếc thuyền lá trong sóng biển, khi thì đi sang trái, khi thì đi sang phải, nói chung chính là không thể đi thẳng.

Molia căn bản không thoát khỏi tay của Bạch Tiểu Thăng nên đành đần độn đi theo. Chỉ có điều cô ta cũng không thấy biết ơn khi được Bạch Tiểu Thăng cứu, trái lại bởi vậy hiểu nhầm trước đó mà càng thêm khủng hoảng.

Có lẽ những người này muốn nhân lúc hỗn loạn cướp cô ta đi, cô ta phải tìm cách chạy thoát!

Molia có tâm tư này nhưng không có sức lực thoát khỏi Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người xung quanh đều đang lo cho mình, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cầu cứu của cô ta.

Lôi Nghênh là người chịu trách nhiệm mở đường, cứ chỗ nào ít người thì đi chỗ đó.

Có đôi khi đông người tập trung sẽ rất nguy hiểm.

Bị đẩy tới đẩy lui, không ngờ bốn người này đi lung tung lai tới được cửa ra của sân bay.

Nhưng cũng có thể nói đây là một lựa chọn tốt.

Khi mọi người thở phào, Molia bỗng nhiên đẩy Bạch Tiểu Thăng ra, đồng thời đập túi của mình về phía Bạch Tiểu Thăng, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Bạch Tiểu Thăng cũng bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ theo bản năng chộp lấy túi của cô ta và nhìn thấy đồ rơi đầy đất.

Sau đó, ba người ngạc nhiên nhìn Molia chạy trốn nhanh như thỏ vậy.

- Cô ta chạy làm gì?

Lâm Vi Vi không hiểu được ý định của cô ta, lẩm bẩm nói.

Bạch Tiểu Thăng cầm túi của đối phương, không khỏi cười gượng:

- Chắc vẫn xem chúng ta là người xấu đấy.

- Người phụ nữ ngu xuẩn này!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không hẹn mà cùng lẩm bẩm.

Bạch Tiểu Thăng thấy trên mặt đất có điện thoại, có ví tiền, có giấy chứng nhận, không ngờ Molia ném lại hết tất cả.

Nói cách khác, trên người Molia không có một xu, điện thoại cũng không mang theo, thậm chí không thể liên hệ với người của mình.

Thấy trời đã tối, phía xa lại rất nhiều bóng người chạy nhanh, cô ta là một cô gái sợ rằng sẽ có nguy hiểm.

- Đừng nói thừa nữa, mau đuổi theo!

Bạch Tiểu Thăng nói một câu rồi chạy nhanh tới.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng vội vàng đuổi tới.

Bên kia, Molia hoảng loạn chạy loạn không chọn đường, chỉ thấy xung quanh đều là người, cũng không biết ba tên kia có đuổi theo không.

Trong lúc luống cuống, cô ta nhìn thấy bên đường có đậu một chiếc xe, hình như đang muốn rời đi.

Molia liền xông tới mở cửa lái phụ và ngồi vào, làm người đàn ông tài xế da trắng sửng sốt.

Thấy đều là người da trắng, Molia thở phào và hét lớn:

- Nhanh, nhanh lái xe!

Người đàn ông kia sửng sốt một lát rồi khởi động xe, trực tiếp lái đi.

Molia nhìn qua gương chiếu hậu thấy ba người Bạch Tiểu Thăng chạy vội tới, hình như cũng đã phát hiện ra cô ta nhưng căn bản không đuổi kịp, cô ta lập tức thả lỏng, thở ra một hơi, co người trên ghế.

Lúc này, ba người Bạch Tiểu Thăng đứng ở bên đường, thấy chiếc xe kia đi xa.

- Có để ý tới cô ta nữa không?

Lâm Vi Vi thở hổn hển nói.

Người phụ nữ này tường bọn họ là người xấu nên sợ như sợ cọp, bọn họ đuổi theo cũng không đuổi kịp.

Bạch Tiểu Thăng không lên tiếng, chạy thẳng đến bên đường đón xe.

Lôi Nghênh nhún vai, đi theo.

Lâm Vi Vi lập tức tức giận nói:

- Các người lại làm người tốt rồi!

Vào giờ phút này, Molia ngồi ở chỗ ghế lái phụ bình tĩnh thở ra một hơi.

Người đàn ông da trắng lái xe vừa quan sát cô ta vừa hỏi:

- Chúng ta có quen biết không?

- Không.

Molia lắc đầu:

- Anh đưa tôi tới Cục cảnh sát gần đây, tôi sẽ trả anh mười ngàn đô la.

Tài xế kia liếc nhìn Molia, cho dù áo trên người cô ta có vết bẩn và hơi nhăn nhúm nhưng liếc mắt là có thể nhìn ra thương hiệu đắt tiền, bộ ngực và cẳng chân trắng mịn như tuyết, vừa nhìn đã biết là con gái gia đình giàu có, quyền quý.

Mở miệng nói ra mười ngàn đô la cũng không phải không phải là không trả được.

Tài xế cười, tay đánh vô lăng và nhấn chân ga.

Ở trên máy bay Molia luôn đề phòng ba người Bạch Tiểu Thăng, nên không được nghỉ ngơi tốt, lại trải qua chuyến bay xảy ra sự cố nên khiếp sợ một hồi, thêm đoạn đường này vừa chạy lại vừa trốn, sớm đã kiệt sức.

Lúc này vừa được yên ổn, ghế ngồi lại thoải mái, cô ta không khỏi thả lỏng tinh thần, mệt mỏi cuốn tới và bắt đầu buồn ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng đã ngừng lại, đầu Molia theo quán tính lao về phía trước và tỉnh lại.

- Đã đến nơi rồi sao?

Molia theo bản năng hỏi, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại sửng sốt.

Bên ngoài không phải là trong thành phố đèn đuốc sáng trưng, càng không có ký hiệu của Cục cảnh sát gì đó, chỉ thấy ánh đèn lờ mờ, nhìn biển hiệu phát ra đèn nê ông thì dường như là một nhà nghỉ.

- Đây là chỗ nào?

Molia nhíu mày hỏi.

Người đàn ông da trắng hơn bốn mươi tuổi với dáng người rắn chắc, mặt mũi cũng không khó coi cười:

- Một nơi có thể để cho cô nghỉ tạm.

- Tôi nói là đưa tôi tới Cục cảnh sát!

Molia nhíu mày nói.

Đối phương nhún vai, trực tiếp rút chìa khoá xuống xe.

Molia ngồi ở trong chiếc xe đã ngắt điện tối đen, lập tức có cảm giác không thoải mái. Cô ta cũng bước xuống xe.

- Em yêu, đi cùng với tôi nào!

Molia mới xuống xe liền cảm giác được có người nắm chặt lấy cánh tay mình, đối phương dùng sức lực lớn tới mức dọa người, hơn nữa lại rất thô bạo.

Lúc này, người tài xế vốn có gương mặt không tệ kia lại mỉm cười đầy dữ tợn.

Hắn cũng là người xấu! Molia lập tức kịp hiểu ra.

- Thả tôi ra, cứu tôi với!

Molia hoảng sợ kêu lên.

Mới ra khỏi miệng hổ lại rơi vào ổ sói, thật để khiến cho cô ta cực kỳ khủng hoảng.

Tài xế kia kéo cô ta vào quán trọ một cách thô bạo, Molia vừa đi vừa giãy giụa.

Cuối cùng, cửa quán trọ mở ra, có mấy người đi ra.

Molia thấy thế giống như nhìn thấy được hy vọng, lập tức lớn tiếng kêu cứu.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm cho cô ta hoảng sợ.

Những người này không ngờ lại chào hỏi tên tài xế ng, đồng thời đều cười với vẻ xấu xa nhìn cô ta, miệng còn huýt sáo.

- Cô gái này không tệ. Anh tóm được ở đâu thế?

- Không ngờ tối thế này còn có thu hoạch như vậy!

- Đúng là lợi hại, đã lâu không thấy hàng nào ngon thế này rồi.

Tài xế kia cười gằn nói:

- Đây chính là chim lông vàng, giá trị một số tiền lớn đấy!

Molia nghe được những lời này liền run rẩy bất lực.

Sau đó, cô ta bị những người này kéo lại vào một căn phòng tối tăm phía sau quán trọ, bị trói vào trên một cái giường.

Molia phát hiện ra bên trong còn có hai cái giường khác, phía trên trói hai người phụ nữ với quần áo tả tơi vẫn không nhúc nhích, chỉ có tiếng hít thở.

Dưới ánh sáng tối tăm, bọn họ mở to mắt nhưng hoàn toàn không có cảm xúc gì.

Trong miệng Molia bị nhét đồ, trong lòng hết sức khủng hoảng, chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt và tràn ngập tuyệt vọng.

Có lẽ bị ba người tham tiền trói lại cũng tốt hơn rơi vào trong tay những người này.

Molia nghe đám người bên ngoài thương lượng xem nên xử lý cô ta thế nào. Những lời này làm cho cô ta run lẩy bẩy, giống như rơi vào trong vực sâu tuyệt vọng.

Một lúc lâu sau, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến những tiếng động kỳ lạ.

Sau đó, có mấy người đi đến.

Trong lúc Molia tuyệt vọng, đèn chợt sáng lên, ánh đèn chói lắm làm cô ta phải nhắm mắt lại.

Chờ tới lúc cô ta mở mắt ra mới phát hiện ra, tên tài xế da trắng đi ở phía trước trợn ngược mắt, co quắp giống như sợi mì.

Ba người Trung Quốc kia lại xuất hiện ở trước mặt cô ta.

Nhưng vào giờ phút này, Molia lại cảm giác vui mừng đến chảy nước mắt.

Không ngờ những người này lại làm cho cô ta có cảm giác an toàn.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày quan sát tất cả mọi thứ trong phòng rồi đi tới trước mặt Molia, đặt cái túi ở bên cạnh cô, cởi dây trói cho cô ta.

- Tôi phải nói mấy lần thì cô mới có thể tin được chứ? Cô Molia, chúng tôi không là người xấu, mà cô lại đâm đầu vào hang ổ của người xấu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận