Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1151: Ngô Dương Uy tố cáo

Ngô Dương Uy và Vương Nam Bắc, còn có đám bảo vệ kia chia nhau ra ngồi vào mấy chiếc xe, một mạch chạy đến khu biệt thự gần như ở trung tâm thành phố Nam Đô.

Ở trong thành phố của mấy tỉnh lớn xung quanh coi như cũng hiếm thấy xuất hiện những khu biệt thự loại này, càng khỏi phải nói Nam Đô cho dù là một đặc khu chuẩn, mặc dù là đứng ở nhóm thứ N.

Chỉ có những người có tiền thật sự mới có thể ở nơi này. Chỉ cần một tòa nhà phổ thông ở chỗ này cũng đều muốn có giá hàng trăm triệu.

Đỗ xe ở bãi đỗ xe của nhà mình xong, Ngô Dương Uy dẫn theo Vương Nam Bắc cắm đầu đi về hướng thư phòng của cha mình.

Tới gần cái tòa nhà kia, Ngô Dương Uy chợt dừng bước lại, chạy đến một chỗ không có ai.

Vương Nam Bắc cực kỳ tò mò, cũng đuổi sát theo phía sau.

Mới vừa đi qua đó, Vương Nam Bắc liền giật mình, hắn nhìn thấy Ngô Dương Uy dùng tay trái tay phải đánh thật mạnh vào miệng của mình, đánh vô cùng hung ác đến nỗi mặt hắn đều đỏ đậm rồi.

Hóa ra, đây là Ngô thiếu gia cảm thấy mình bị thương còn chưa đủ nặng, chưa đủ thảm, vẫn chưa thể đủ để cha của hắn có cảm giác càng khắc sâu.

Lại chính mình tự đánh chính mình, “vẽ thêm vài nét”!

Đủ tàn nhẫn!

Ngay cả Vương Nam Bắc cũng khâm phục.

Phải nói sau này vị Ngô thiếu gia này của mình rèn luyện một phen sẽ tuyệt đối là một nhân vật! Bởi vì đủ hung ác với chính mình!

- Lão Vương, ông lại đây!

Ngô Dương Uy đánh tiếng bắt chuyện nhẹ nhàng với Vương Nam Bắc.

Vương Nam Bắc cho rằng Ngô Dương Uy có chuyện muốn dặn dò với mình, có thể là thống nhất cách nói nói chuyện, cũng có thể là miêu tả thêm vài điểm, miêu tả người như vậy có bao nhiêu hung hăng, có bao nhiêu coi khinh uy phong của nhà họ Ngô.

Như vậy là tốt nhất, tránh để đến lúc lộ chuyện lại có thể khiến Ngô Đại Tôn tức giận.

Vương Nam Bắc không nghi ngờ gì hắn.

Mới vừa đi tới, Ngô Dương Uy trước mắt vừa cười híp mắt vừa tung ra một cú đấm tới.

Vừa hung ác, vừa mạnh mẽ.

Cú đấm kia ở giữa cái mũi của Vương Nam Bắc.

- Á!

Vương Nam Bắc hét thảm một tiếng, nước mắt nước mũi dâng lên trào ra, cùng với dòng máu ở trong lỗ mũi tuôn ra đều bôi đầy lên trên mặt.

Hẳn là gãy mũi mất rồi!

Tuyệt đối là gãy mất rồi!

Vương Nam Bắc có cảm giác cực kỳ đau đớn và đau xót, trong lòng càng có cảm giác cực kỳ đau buồn phẫn nộ.

Tại sao lại như vậy!

Chính mình không để cho đám người kia đánh lại bị Ngô Dương Uy đánh cho!

Chính mình đi theo vị thiếu gia này, thật sự là xui xẻo về đến nhà!

- Lão Vương, đừng trách cú đấm này của tôi đấm ông, tôi không phải cũng cho mình mấy cái bạt tai sao? Chỉ có đủ thảm, cha tôi mới sẽ bất chấp, chúng ta mới có thể mau chóng báo thù. Ông nói xem, cái này hợp lý có phải không?

- Còn có, hai ta cùng đi ra ngoài, tôi đều bị đánh thành cái dạng như thế này, ông lại không có việc gì. Vậy cha tôi nhìn ông như thế nào?

- Tôi đây là vì tốt cho cả hai chúng ta, muốn tốt cho ông, ông có thể hiểu được chứ?

Ngô Dương Uy thật sự là cực kỳ “tri kỷ”, còn vỗ vai giải thích cho Vương Nam Bắc.

Còn nói rất hợp tình hợp lý.

Vương Nam Bắc bụm lấy mũi, cho dù không chấp nhận đạo lý này thì cũng bị đánh rồi.

Hắn chỉ gật gù được, biểu thị chính mình đã hiểu rõ rồi, còn phải cười một chút trông thật thảm hại, lấy đó là lời cảm ơn sự lo lắng của thiếu gia nhà mình.

- Vậy thì đi thôi, bây giờ đi là vừa đúng lúc rồi!

Ngô Dương Uy vỗ vỗ vai của lão Vương.

Hai người này dìu nhau về đường chính, một người bụm mặt, một người thì bụm mũi, trên mặt biểu hiện điều chỉnh về vẻ đau thương căm hận cùng nhau đi qua.

Nửa đường người hầu vừa nhìn thấy cảnh này vội vàng trốn qua một bên, chỉ lo cản đường đi của hai người.

Đồng thời đám người hầu cũng âm thầm kinh hãi.

Đây là ai bắt nạt thiếu gia nhà mình, đánh cho như thế nào mà thành ra như vậy, nhìn thấy là một đôi mắt gấu trúc, dấu sưng đỏ đầy mặt, khóe miệng đều rách.

Trông Vương Nam Bắc cũng thảm cỡ này, áo sơ mi trắng mà trước ngực toàn là máu tươi.

Nếu không phải là bước chân của hai người vẫn nhanh chóng thì đúng là cho rằng bọn họ bị tai nạn xe cộ.

- Cha! Cha!

Ngô Dương Uy đến gần thư phòng liền giận dữ la hét, quản gia đang đứng bảo vệ ở cửa thấy thế lập tức giật mình.

- Thiếu gia, người đây là bị làm sao?

- Cha của tôi đâu?

- Ở bên trong, nhưng mà…

- Tôi muốn gặp cha của tôi, ông tránh ra cho tôi!

- Thiếu gia, bây giờ lão gia không tiện!

Quản gia thiết tha ngăn cản, bị Ngô Dương Uy xô một cái ra ngoài.

Ngô Dương Uy tức giận chỉ vào mình gào thét nói.

- Lão già, ông là chó của nhà ai, ông chặn đường à! Ông mở mắt chó của ông mà nhìn, bố mày bị người ta bắt nạt, tôi đi tìm cha tôi xả giận. Ông cản tôi à? Dám cản tôi à!

Ngô Dương Uy cũng coi như là người hơn hai mươi tuổi rồi, lại được cưng chiều như đứa bé, vung nắm đấm lên đuổi đánh vị quản gia trung niên kia.

Quản gia kia không dám đánh trả, bị đánh cho đến nỗi ôm đầu chạy trốn.

- Ngô thiếu gia, không nên chấp nhặt với hắn, hay là gặp Ngô tiên sinh sớm một chút thì tốt hơn!

Vương Nam Bắc bụm mũi, khuyên nhủ.

Vương Nam Bắc đang sợ là đánh thêm một lúc nữa, lỗi mũi mình lại ngưng chảy máu.

Vậy thì Ngô Đại Tôn kia nhìn được cái gì nữa.

Vậy thì chẳng phải là uổng công mình chịu ăn đòn mà không có lời lãi gì à!

Mau mau diễn trò cho xong rồi nhận được an ủi và khen thưởng, sau đó chính mình còn phải đi băng bó đây.

Mũi có thể không gãy, nhưng như thế này cũng phải trị liệu chứ.

Ngô Dương Uy chộp lấy một cái gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh ném hướng quản gia, thấy đối phương trốn xa rồi mới hừ lạnh một tiếng, quay trở lại.

- Đồ chó dám cản tao.

Ngô Dương Uy vẫn còn có chút tức giận.

- Ngô thiếu gia không cần đến mức như thế, mau mau gõ cửa đi.

Vương Nam Bắc nhắc nhở.

Vị quản gia trung niên kia ở rất xa, không dám lớn tiếng rồi lại không thể không cất lên tiếng.

- Thiếu gia, bây giờ lão gia thật sự không tiện mà!

Ngô Dương Uy nghe thấy chó sủa, hoàn toàn không để vào lòng những lời cảnh cáo của quản gia, không phải gõ cửa mà là trực tiếp mở cửa mà vào.

Người bên trong dù sao cũng chính là cha của hắn, từ nhỏ đã yêu chiều hắn rất nhiều còn sợ cái gì!

- Xảy ra chuyện gì, bên ngoài nói nhao nhao ồn ào, có còn quy củ cái gì hay không!

Cửa vừa mở ra, Ngô Dương Uy liền nhìn thấy bộ mặt âm trầm của cha mình là Ngô Đại Tôn.

Nói đến quái lạ, Ngô Dương Uy chưa bao giờ sợ cha của hắn, đột nhiên lại có cảm giác sợ hãi.

Thân hình của Ngô Đại Tôn cao lớn, dáng dấp đoan chính, lúc còn trẻ cũng là một người đàn ông đẹp trai, Ngô Dương Uy cũng được di truyền từ cha của hắn, nhưng mà sinh ra chỉ được bộ túi da là tốt.

Vốn là Ngô Đại Tôn rất tức tối, cho dù người tới quấy rối chính là con ruột của mình!

Trong thư phòng này đang nói chuyện rất quan trọng, thậm chí liên quan đến tương lai của nhà họ Ngô, làm sao có thể bị làm phiền!

Nhưng mà, vừa thấy bộ dạng thảm thương đau khổ này của Ngô Dương Uy, Ngô Đại Tôn đang giận bừng bừng nhưng cuối cùng thì tình cha con trong lòng cũng chiến thắng, nói bằng giọng kinh ngạc.

- Chuyện này làm sao vậy, xảy ra chuyện gì đây?

Ngô Dương Uy bị đánh sao?

Ở Nam Đô này có ai có gan chó to như vậy!

- Cha, con bị người ta đánh cho! Con trai vô dụng, ngay cả mặt mũi của nhà họ Ngô cũng không giữ được!

Ngô Dương Uy gào khóc nức nở, đâm đầu chạy vào thư phòng của cha.

- Ai to gan như vậy!

Ngô Đại Tôn kinh hãi xem lẫn hoảng sợ, gần như muốn bùng nổ.

Có điều, sau đó hắn mạnh mẽ kìm nén tính khí lại.

Bởi vì Ngô Đại Tôn nhớ ra còn đang có một người ở trong phòng này!

Cần phải khắc chế lại tâm tình.

Nhìn thấy Ngô Dương Uy nước mắt nước mũi giàn dụa đang muốn tự mình bắt đầu biểu diễn, Vương Nam Bắc cũng phải theo vào.

Diễn viên chính rất là quan trọng, diễn viên phụ cũng rất quan trọng!

Nào ngờ, Vương Nam Bắc mới vừa mới cất bước về phía trước.

Ngô Đại Tôn liền nhìn về phía hắn, ánh mắt mãnh liệt.

- Ông làm gì vậy? Đi ra ngoài!

Tiếng quát mắng này dọa khiến Vương Nam Bắc phát run một cái, vội vàng cút ngay ra phía xa xa.

Vương Nam Bắc hắn đừng nó là mũi đã bị gãy mất, chính là đầu có bị đánh thành đầu chó thì đoán chừng ngài chủ tịch đại nhân cũng sẽ không để ý đến.

- Dương Uy, đừng khóc… còn ra thể thống gì nữa!

Ngô Đại Tôn rất hiếm khi quát mắng con trai, chỉ tay về phía sô pha bên kia.

- Ở chỗ này cha đang có khách mời đây! Vị này… là chú Trình của con, còn không chào hỏi đi!

Ngô Đại Tôn cũng cảm thấy đau đầu.

Ngày thường không cảm thấy sao cả, coi như con trai hai mươi ba mươi tuổi vẫn là có tính tình bướng bỉnh thì thế nào.

Nhà họ Ngô hiếm có con trai, sản nghiệp lớn như vậy đều là của hắn, còn không cho hắn duy trì tính tình thật của hắn thêm hai năm được?

Nhưng mà bây giờ nhìn lại, con trai như thế này trước mặt người ngoài, như vậy quả thật là mất mặt…

Ngô Dương Uy nhìn sang, quả nhiên ở bên kia có một người trung niên đang ngồi mỉm cười với chính mình.

Trong mắt Ngô Dương Uy có kém thì cũng là lớn lên bên trong nhà giàu, nhìn một chút thôi liền nhận ra thân phận của đối phương không tầm thường.

Thật ra, Ngô Dương Uy cũng không phải là một người chủ không biết xấu hổ, tối thiểu nhất là kêu khóc như trẻ con đi ra ngoài bị người ta bắt nạt ngay trước mặt khách của cha, thật sự là có chút mất mặt…

Ngô Dương Uy đang từ bộ dạng mắt gấu trúc, sưng mặt sưng mũi lập tức trở nên quy củ, đoan chính lên, hướng về “chú Trình” ở bên kia hỏi thăm.

Vị chú Trình kia vừa nhìn là vừa có hàm dưỡng, nhất thời nở nụ cười, không có bất kỳ vẻ kinh dị nào.

- Con đi ra ngoài trước đi, cha đang nói chuyện quan trọng ở đây, những chuyện vặt vãnh để đó nói sau đi!

Ngô Đại Tôn quát lên đối với con trai.

Ngô Dương Uy vội vàng gật đầu, lại hạ thấp người nở nụ cười với “chú Trình” ở bên kia, rồi ảo não bước ra khỏi thư phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.

Đóng cửa lại xong vẻ mặt của hắn lập tức ủ rũ xuống.

Chính mình tự đánh vào miệng rộng của bản thân một trận nhưng cũng rất đau.

Lại không dùng được.

Trong thư phòng.

- Cái đồ vô dụng!

Ngô Đại Tôn dường như than buồn một tiếng sau đó chuyển hướng sang vị Trình tiên sinh kia, không khỏi có mấy phần thẹn thùng,

- Khiến ngài chê cười rồi.

- Tính tình của tiểu Ngô tổng thật tốt.

Vị Trình tiên sinh kia nở nụ cười, không dùng bất kỳ ý tứ chế giễu nào.

Dù sao, trước mắt hai bên đang nói chuyện hợp tác với nhau, không thể vì cái loại khúc nhạc dạo ngắn này làm ảnh hưởng đến chuyện chính được.

Ngô Đậi Tôn gật gù, đi tới vị trí đối diện với vị Trình tiên sinh rồi ngồi xuống, cười ha ha nhìn đối phương.

- Như vậy, chúng ta tiếp tục nói chuyện về lần hợp tác này chứ?

Trình tiên sinh gật đầu.

- Cái này liên quan đến điều kiện của tôi, Trình Lưu tiên sinh, ông có thể làm chủ không?

Ngô Đại Tôn cười hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận