Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1148: Cái người này tình thương người làm sao lại thấp như vậy chứ.

Một nhóm người Bạch Tiểu Thăng đi thẳng đến bến tàu.

Cùng nhau đi đến đây điều làm Bạch Tiểu Thăng bất ngờ chính là Ngụy Tuyết Liên cùng Lâm Vi Vi, hai nữ nhân này vừa quen mà như đã thân!

Thực ra thì nghĩ kỹ lại, các nàng cũng có thật nhiều điểm giống nhau, bình thường đều rất ôn nhu, đều rất thông tuệ, dịu dàng.

Nếu phải tìm một chút chỗ nào đó không giống nhau, vậy thì chính là dưới cơn thịnh nộ, Lâm Vi Vi có thể sẽ bạo phát, có loại khí khái hào hùng hiên ngang.

Mà Ngụy Tuyết Liên giống như là chưa từng có nổi giận qua bao giờ. Ít nhất thì Bạch Tiểu Thăng chưa từng thấy được.

Tuy nhiên thì điểm tương tự nhau lại càng nhiều, cùng với việc hai người ở chung với nhau thì đó cũng là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Ai nói tính tình tương tự liền có thể ở chung hòa hợp chứ.

Thực ra lần đầu tiên để hai nữ nhân này gặp mặt, Bạch Tiểu Thăng còn không hiểu sao lại có chút cảm giác khẩn trương.

Lâm Vi Vi ưa thích hắn, cái chuyện này cũng không phải là chuyện bí mật gì, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ là người, trái tim cũng làm từ thịt, muốn nói sớm chiều ở chung mà không có cảm giác là rất khoa trương, dù sao thì hắn cũng không phải thánh nhân, không phải là Liễu Hạ Huệ cho giai nhân ngồi trong lòng mà không có tí cảm giác.

(Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào - Trích Wikipedia)

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng kiểu gì cũng sẽ khắc chế cảm giác của mình rất tốt, dù có nảy sinh tình cảm thì chỉ dùng lễ đối đãi, thời khắc đều đem Ngụy Tuyết Liên để ở trong lòng nơi quan trọng nhất.

Chỉ là khi hai nữ nhân này gặp thấy mặt, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên lo lắng.

Hắn lo lắng Ngụy Tuyết Liên sẽ hiểu lầm, sẽ tức giận.

Hắn cũng lo lắng cho cảm giác của Lâm Vi Vi.

Lúc đó, theo Ngụy Tuyết Liên mở miệng trước, đồng thời Lâm Vi Vi trả lời một câu, làm Bạch Tiểu Thăng đột nhiên cảm giác được mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

- Em Vi Vi à, cuối cùng cũng được tận mắt gặp em rồi. Những chuyện liên quan tới em chị nghe được cũng không ít.

Ngụy Tuyết Liên cười cười đi qua, hào phóng kéo tay Lâm Vi Vi một cách thân thiết, nửa đùa nửa thật mà chân thành nói.

- Đối với em, chị thật sự rất là muốn gặp đấy.

Những tin tức mà Lưu Văn Đao thu thập về Bạch Tiểu Thăng cũng liên quan tới Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, thậm chí những chuyện như Lâm Vi Vi có tình cảm với Bạch Tiểu Thăng cũng có. Ngụy Tuyết Liên đều biết rõ.

Nhưng mà khiến cho Ngụy Tuyết Liên càng tán dương lại là một chuyện nhỏ nhặt.

Lúc Lâm Vi Vi còn làm việc tại truyền thông Trung Kinh, Bạch Tiểu Thăng “Bốn bề có địch”, bản thân rơi vào tình huống khó khăn, chỉ có Lâm Vi Vi động thân mà ra trận, giận dữ mắng mỏ một đám cấp trên.

Bắt đầu từ thời khắc đó, Ngụy Tuyết Liên liền rất muốn gặp vị nữ tử hào khí này.

Nhìn thấy ánh mắt Ngụy Tuyết Liên chân thành tha thiết, giọng nói khẩn thiết, một chút kiêu ngạo hay giả vờ đều không có.

Lâm Vi Vi cũng đã sớm sinh ra một chút hảo cảm, đã sớm nghe nói về thân phận của Ngụy Tuyết Liên, lại có khí chất như tiên không chút kiêu ngạo, lại không cướp phong thái người khác.

Hảo cảm của Lâm Vi Vi đối với Ngụy Tuyết Liên bây giờ tăng lên một cách chóng mặt.

- Chị Tuyết Liên, chị quá khen rồi, thật ra thì em mới là người luôn muốn gặp chị, muốn gặp một chút người mà anh Tiểu Thăng ngày đêm luôn nghĩ đến, hồn giống như là bị người dắt đi mất, là tiên tử như thế nào.

Lâm Vi Vi cười chân thành tha thiết.

- Quả nhiên, chị đẹp như là tiên tử vậy, rất có khí chất!

Hai người nở nụ cười mà nhìn nhau, càng yêu thích người như đối phương.

Sau đó, hai người vừa đi về phía bến tàu vừa nói rất nhiều, không nghĩ tới ở đề tài nấu ăn hay là điện ảnh hai người này cũng rất tương tự nhau.

Lúc hai người trò chuyện cùng với nhau, thỉnh thoảng lại truyền tới một vài tiếng nói vui mừng.

- Có đúng không, chị cũng rất thích!

- A, em cũng cảm thấy như vậy!

Hai cái người này giống như quen nhau đã lâu, trực tiếp đem Bạch Tiểu Thăng ở trong ba người kia quên mất tiêu.

Vốn dự định là Lưu Văn Đao dẫn đường, ngược lại là bây giờ hắn lại đi theo phía sau cùng.

Nhưng mà khi nhìn thấy đại tiểu thư không bị Bạch Tiểu Thăng quấn lấy, mà là cùng một người con gái khí chất thật tốt, lời nói dễ nghe, lại được giáo dục thật tốt trò chuyện. Nhìn cảnh này Lưu Văn Đao cũng cảm thấy vui vẻ, thậm chí có chút cười trên nỗi đau của người khác khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Cùng đi tới, Lưu Văn Đao không thèm phản ứng với Bạch Tiểu Thăng, mà cùng trò chuyện với Lôi Nghênh. còn muốn đọ sức một phen.

Đối với hắn Lôi Nghênh vẫn luôn hững hờ lạnh lẽo.

Tới gần bến tàu, bọn người Bạch Tiểu Thăng cũng thấy một đám người vây quanh ở kia, có hơn mười người, nhưng cũng không để ý cho lắm.

Cho đến khi những người kia đi tới đối diện.

Mười cái người cao to vạm vỡ mặc âu phục, hộ vệ cho một người trẻ tuổi, còn có một ông chú trung niên đầy mỡ đi theo.

Nhìn cái trận thế này liền rõ ràng đó là con em nhà giàu nào đó xuất hành.

Mọi người nước sông không phạm nước giếng, Bạch Tiểu Thăng cũng lười để ý.

Nhưng mà khi đi tới gần Bạch Tiểu Thăng liền phát hiện, đối phương là đón đầu bọn hắn.

Cái người trẻ tuổi kia cùng với ông chú trung niên bên cạnh hắn, hai cặp mắt như dán vào trên người Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi, thần sắc mị mị, còn không thèm kiêng nể gì mà đưa mắt dò xét từ trên xuống dưới.

Bạch Tiểu Thăng thấy một lần lập tức nhướng mày, ánh mắt phát lạnh.

Trong lòng hắn địa vị của Ngụy Tuyết Liên cao như thế nào, làm sao lại để loại người này khinh nhờn được!

Chính là Lâm Vi Vi cũng không thể để loại người ánh mắt dâm tà như thế này có thể thèm muốn!

Hai bên đi tới gần.

- Người đẹp!

Trên mặt Ngô Dương Uy treo lên một nụ cười mà hắn tự cho là đẹp trai nhất mà chào hỏi cùng với Ngụy Tuyết Liên cùng Lâm Vi Vi.

Nhưng sau đó ánh mắt của hắn bị một thân ảnh chặn lại tầm nhìn.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lạnh lẽo, đối xử lạnh nhạt đi lên phía trước.

Ngô Dương Uy nhìn Bạch Tiểu Thăng, lập tức chau mày.

Giống như là gặp một kẻ có mắt không tròng!

Vương Nam Bắc rất cơ linh, trực tiếp nhanh chân đi qua.

- Người anh em này, vị này là con của đệ nhất giới kinh doanh Nam Đô Ngô Đại Tôn tiên sinh, Ngô Dương Uy thiếu gia, ngài ấy muốn cùng hai vị mỹ nữ đây nói vài câu, rồi đi ăn một bữa cơm. Mời cậu nhường đường một chút.

Vương Nam Bắc tự báo gia môn, còn cố ý nói to cho Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi nghe thấy.

Đại thiếu gia nhà họ Ngô này ở Nam Đô cũng là thanh danh hiển hách, cái hào môn nào cũng cảm thấy thua chị kém em.

Nói ra thì hai nữ nhân kia không thể nào không ngưỡng mộ, mắt bốc ra tia sáng được.

Kể từ đó “chuyện sau đó” mới dễ thực hiện.

Đồng thời Vương Nam Bắc cũng đang “cảnh cáo” Bạch Tiểu Thăng, đừng cản trở gây mất hứng.

Nhà họ Ngô, mày đắc tội không nổi!

Ngô Dương Uy cực lực nhìn quanh, cách Bạch Tiểu Thăng mà nhìn xem sắc đẹp.

Đồng thời hắn càng tức giận đối với hành động có mắt không tròng này của Bạch Tiểu Thăng.

Nếu không phải cố kị hình tượng mình trước mặt người đẹp, Ngô Dương Uy hắn đã sớm không nói nhảm, đem tên tiểu bạch kiểm kia kéo qua vả miệng rồi.

- Ngày trước mặt mỹ nữ như vậy vẫn chú ý ảnh hưởng một chút thì tốt hơn. Trừ khi cái tên tiểu bạch kiểm kia chọc tới mình thì động thủ mới tốt.

Ngô Dương Uy thầm than.

Nhưng mà mình đường đường là đại thiếu gia nhà họ Ngô thanh danh hiển hách, tên tiểu bạch kiểm kia còn dám tới kiếm chuyện với mình sao?

Cơ hội hầu như là không có nha!

Ngô Dương Uy buồn rầu.

- Nhà họ Ngô.

Bạch Tiểu Thăng sau khi nghe xong liền không do dự, trực tiếp lắc đầu.

- Chưa từng nghe qua!

Sau đó Bạch Tiểu Thăng lại lườm Ngô Dương Uy một chút, ánh mắt lại mang theo lạnh lùng cùng mấy phần thương hại, lại thêm mấy phần ghét bỏ.

- Nhưng mà Ngô tiên sinh đối với con trai của mình giống như là điên rồi. Ngô Dương Uy, Ngô. Dương. Ủy! Cái loại nguyện vọng tốt đẹp này không cần phải công bố cho cả thiên hạ biết đâu nha.

Bạch Tiểu Thăng nói móc.

Edit: Ủy đồng âm với Uy, có nghĩa là Mềm, Nhũn. Ý Bạch Tiểu Thăng móc ông kia bị “không được” :]]].

Bạch Tiểu Thăng không phải là hạng người chanh chua, là bởi vì đôi mắt dâm tà này của Ngô Dương Uy chọc hắn giận rồi.

Bạch Tiểu Thăng đang tìm cớ.

Không sai, hắn muốn gây chuyện.

Nếu không phải vậy thì sao giáo huấn đối phương thật tốt được chứ.

Một câu nói làm cho Vương Nam Bắc trợn tròn mắt.

Chính bản thân Ngô Dương Uy cũng có chút há mồm.

Hắn vẫn cho là đại danh của mình rất vang, đối phương chắc chắn sẽ cẩn thận không dám hành xử lỗ mãng, không nghĩ tới hắn gặp phải một con người ngang tàng.

Người này khẳng định không phải là người Nam Đô!

Nếu không phải thì làm sao dám nói mình như vậy!

Vậy chắc là người bên ngoài tới?

Chỉ là một người bên ngoài tới mà dám khi dễ chính mình?

Là muốn làm “Mãnh Long Quá Giang”?

(Mãnh Long Quá Giang : Rồng qua sông lớn)

Vốn là Ngô Dương Uy muốn thu thập tên tiểu bạch kiểm này, lại dùng gia thế cùng tiền bạc nói chuyện tình cảm với hai mỹ nữ này.

Trước mắt cơ hội tới rồi.

- Mày dám mắng tao, dám nhục nhã cha tao! Đánh, đánh tên tiểu tử này cho tao!

- Thật sự là gan chó thật lớn mà, mặt mũi nhà họ Ngô tao cũng là cái hạng chó mèo nhà mày dám nhục nhã hay sao!

- Bọn mày còn đứng đó làm cái gì, đi lên đem cái thằng chết tiệt kia, còn cả hai thằng đàn ông kia nữa, kéo qua một bên mà đánh cho tao!

Ngô Dương Uy quát.

Một lời không hợp liền động thủ, đây cũng là chuyện thường ngày của vị Ngô thiếu này.

Mười cái tên bảo vệ cao to kia tập mãi cũng thành thói quen, lập tức đi lên.

Vương Nam Bắc tranh thủ thời gian lùi sang một bên nhưng cũng không quên bổ sung.

- Đừng làm bị thương hai người đẹp kia!

Những tên bảo vệ này đều xuất thân từ người luyện võ, coi như có nhìn thấy thể trạng Lôi Nghênh không nhỏ, nhưng mà lớn con cùng với biết đánh nhau lại là hai chuyện khác nhau.

Vương Nam Bắc xem ra bọn hắn có nhiều người lại biết đánh nhau, bắt ba người đàn ông kia không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao!

Nhìn thấy đối diện một đám hung thần ác sát đang đi tới, trừng mắt nhe răng mà cười đi thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thăng, Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi đang ở sau lưng Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được mà lo lắng.

Các nàng được biết Bạch Tiểu Thăng có thể đánh nhau, thậm chí Lâm Vi Vi cũng đã chứng kiến.

Nhưng mà lo lắng vẫn là lo lắng.

Cái này gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn.

- Lưu Văn Đao!

- Lôi Nghênh!

Hai nữ nhân một trái một phải cầm tay áo Bạch Tiểu Thăng, một bên hò hét trợ thủ.

- Không sao, anh có thể đối phó được.

Bạch Tiểu Thăng không thể không cười mà trấn an hai người.

Một đôi mắt phượng của Lưu Văn Đao đã sớm sát khí đằng đằng, coi như những người đối diện không ra tay, hắn cũng sẽ đi qua móc hai mắt cho của tên cẩu thí Ngô Dương Uy kia ra.

Tiểu thư là người mà hắn có thể khinh nhờn hay sao!

Nhưng mà Lưu Văn Đao vừa mới cử động liền bị một bàn tay to lớn đè đầu vai lại, vững vàng ngăn chặn hắn.

- Cậu làm gì!

Lưu Văn Đao muốn cùng Lôi Nghênh đọ sức, thế nhưng trước mắt chuyện thu thập đám người cặn bã kia lại quan trọng hơn.

Cho nên ánh mắt lúc hắn nhìn Lôi Nghênh có vẻ hung ác.

- Cậu làm gì!

Lôi Nghênh lườm nguýt hắn một cái, rồi lại liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, đè thấp giọng nói chuyện cùng Lưu Văn Đao.

- Đây là cơ hội biểu hiện, có biết hay không vậy? Cậu đứng ở nơi này cho tôi đi!

Nói xong Lôi Nghênh còn ghét bỏ mà trợn mắt nhìn Lưu Văn Đao một chút.

- Tôi nói cậu cái người này nha, làm sao tình thương người của cậu lại thấp như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận