Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 457: Ông nói, còn chưa đủ!



Tiểu Vũ đầu đầy mồ hôi mang theo Lâm Vi Vi chạy về.

Mang theo một người sống sờ sờ đi đường cũng không dễ dàng a, rất mệt mỏi.

Trên đoạn đường này, hắn đã nghỉ ngơi mấy lần nên thời gian chậm trễ rất nhiều.

Từ bên kia tới bên này, có tường vây cao cỡ nửa người cản trở tầm nhìn khiến hắn không thể thấy rõ tình huống bên này.

Chờ đến lúc hắn có thể nói chuyện cùng Doãn Đông Lôi thì đã thấy rõ.

Ở bên này có khoảng hai mươi người nằm ngổn ngang lộn xộn!

Hai mươi tráng hán đang ngã xuống đất rên rỉ, cảnh tượng rất hùng vĩ, ở phía trước những người này có hai người đàn ông đang đứng nhìn mình.

Một người trắng nõn thanh tú, một người khôi ngô rắn chắc.

Nhưng mà ánh mắt hai người này đều giống nhau, như sói như hổ.

Còn bao hàm sát khí!

Nhìn đến mức Tiểu Vũ không nhịn được phải rùng mình một cái.

Đây nào phải là ánh mắt của con người a, làm sao lại có cảm giác như là bị dã thú nhìn chăm chú, giống như nó đang suy nghĩ xem nên xé rách miếng thịt nào ở trên người mình thì tốt.

Tiểu Vũ xuất thân từ dân đầu đường, cảm giác nhạy cảm hơn so với người bình thường nên vừa mới đối mặt một chút đã bị dọa đến mức không dám động đậy.

Đồng thời, trong lòng của hắn bỗng nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: Không lẽ hai mươi người ở đây là bị hai người này đánh ngã sao?

Thế thì hai vị này còn là người sao!

Doãn Đông Lôi sững sờ nhìn Tiểu Vũ, lại nhìn Lâm Vi Vi đang bị hắn mang theo, thần sắc trên mặt biến hóa mấy lần, cuối cùng biến thành rất sợ hãi.

- Ai bảo mày bắt cô ta tới đây!

Doãn Đông Lôi rít lên một tiếng thê lương.

Tiểu Vũ có thể cảm giác được trong tiếng kêu này còn có sự tuyệt vọng sâu sắc. . .

Tiểu Vũ rụt rè nhìn hai người đàn ông kia, lại nhìn ông chủ của mình, sau đó mấp máy miệng, nhưng một câu cũng không dám nói ra.

- Doãn Đông Lôi, anh bây giờ chuẩn bị tốt để chết rồi sao!

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói.

Cả người hắn tản mát ra một cỗ sát khí, không thua gì Lôi Nghênh ở bên người.

- Anh nghe tôi giải thích, chuyện này là hiểu lầm a!

Doãn Đông Lôi khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cố nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nhìn Bạch Tiểu Thăng.

. . .

Nửa giờ sau.

Tại phòng siêu cấp hào hoa của KTV.

Hai mươi hán tử co rúm lại chen chúc nhau ở một nơi hẻo lánh, hoặc ngồi hoặc nằm, đau đớn rên hừ hừ nhưng không ai dám lớn tiếng.

Bạch Tiểu Thăng thì đang chiếu cố Lâm Vi Vi, người đang nằm trên ghế sô pha.

Lôi Nghênh đã xem qua, Lâm Vi Vi không có việc gì lớn.

Giờ phút này Lôi Nghênh giống như một con sói nhìn chằm chằm vào Doãn Đông Lôi, lão Dương, Tiểu Vũ. Ba người kia đang ôm đầu ngồi xổm ở nơi đó, tư thế rất tiêu chuẩn, thỉnh thoảng còn tâm thần bất định vụng trộm liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Tê, a!

Lâm Vi Vi rốt cục thống khổ rên lên một tiếng, lấy tay xoa đầu, khó khăn mở mắt ra.

Cảm thấy trước mắt có người, Lâm Vi Vi kinh hô một tiếng, đang muốn giãy giụa.

- Vi Vi, là anh!

Giọng nói ôn hòa của Bạch Tiểu Thăng vang lên, hắn nắm chặt lấy cổ tay của Lâm Vi Vi.

Nghe được giọng nói của hắn Lâm Vi Vi lập tức an tĩnh lại, ánh mắt tán loạn ngưng tụ lên mặt của Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Tiểu Thăng!

Lâm Vi Vi nắm chặt lấy hắn, vẫn như cũ chưa hết sợ hãi.

Dù sao bị người ta đánh ngất xỉu từ phía sau, mùi vị này không dễ chịu gì.

- Đều đã qua!

Bạch Tiểu Thăng cười an ủi một tiếng.

Lâm Vi Vi tỉnh táo lại, lúc này mới thấy rõ tình huống trong phòng, có một gã đại hán đang đứng, còn có Doãn Đông Lôi cùng hai người khác thì giống như gà con ngồi xổm ở một góc, bên kia còn mười, hai mươi người dang nằm, cảnh tượng rất hùng vĩ.

- Là tên gia hỏa này đánh em ngất xỉu, lát nữa anh sẽ xả giận cho em.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ khẽ run rẩy.

- Doãn Đông Lôi là chủ mưu!

Bạch Tiểu Thăng lại nói.

Doãn Đông Lôi cũng khẽ run rẩy.

- Còn người này thì cung cấp tay chân.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

Lão Dương rất ủy khuất, tội nghiệp nói,

- Chuyện này, thật không có phần của tôi. . .

- Im miệng.

Lôi Nghênh hừ lạnh một tiếng.

- Ài!

Lão Dương thành thành thật thật lại lần nữa ôm đầu.

- Em hiện giờ có chỗ nào không thoải mái không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Hắn lúc đầu muốn lập tức đưa Lâm Vi Vi đi bệnh viện, nhưng Lôi Nghênh đã hỏi qua tên Tiểu Vũ kia, sau đó lại kiểm tra một phen xác nhận là không cần nên hắn mới thôi.

- Em không sao, chỉ là còn choáng một chút thôi.

Lâm Vi Vi miễn cưỡng nở nụ cười, khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng đúng là không có gì đáng ngại.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Thấy Lâm Vi Vi không sao Bạch Tiểu Thăng cũng buông lỏng một chút, Tiểu Vũ cùng Doãn Đông Lôi bên kia càng là thở dài một hơi.

Họ Bạch bao che khuyết điểm như thế, nhỡ may cô gái này nói chính mình bị chút gì đó thì bọn hắn sẽ chết chắc rồi.

- Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đến tính toán một chút với bọn họ!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Chuyển hướng sang Doãn Đông Lôi, khuôn mặt Bạch Tiểu Thăng trở nên âm hàn.

Nói thật, từ lúc nãy đến bây giờ Doãn Đông Lôi liều mạng giải thích cùng hắn, thậm chí Tiểu Vũ cũng đứng ra làm chứng, Bạch Tiểu Thăng cũng mở hệ thống phụ trợ thứ ba —— hệ thống phân tích vẻ mặt trung cấp ra, cuối cùng xác định không giả, chuyện này đều là do Tiểu Vũ tự tiện chủ trương.

Nhưng mà chuyện này cuối cùng cũng bởi vì Doãn Đông Lôi mà ra.

Bạch Tiểu Thăng kéo đến một cái ghế, ngồi xuống trước người Doãn Đông Lôi, cả người nghiêng về phía trước, cánh tay đặt ở trên đùi, hai tay nắm vào cùng một chỗ đến mức phát ra tiếng kêu khanh khách, Doãn Đông Lôi vừa nghe thấy âm thanh này liền kinh hồn táng đảm.

Doãn Đông Lôi nhìn vào đôi bàn tay trắng noãn kia, hắn rất rõ ràng nếu nó mà rơi vào trên người mình thì chỉ sợ có lẽ phải đi đến khoa chỉnh hình ở nước Đức a. . .

- Doãn thiếu gia gọi điện thoại cho cha anh đi, tính toán xem phải đền bù tổn thất như thế nào cho chúng tôi!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Doãn Đông Lôi dù có trăm ngàn cái không muốn nhưng mà khi nhìn thấy Lôi Nghênh đứng bên người Bạch Tiểu Thăng, liếc mắt nhìn sang một cái thì hắn tranh thủ thời gian gật đầu.

Cha nhiều lắm là đánh gãy chân chó của mình mà thôi, còn những người này sẽ đem xương toàn thân mình đánh gãy a. . .

Điện thoại của Doãn Đông Lôi đã kết nối, sau đó không lâu khuôn mặt hắn hiện đầy vẻ cầu xin, nói vào điện thoại,

- Cha, con, con khả năng đã gây chuyện rồi!

Doãn Đông Lôi giản lược miêu tả một phen.

Đương nhiên, hắn không thừa nhận mình bắt cóc, mà chỉ nói là hiểu lầm.

Bạch Tiểu Thăng không chút khách khí giật lấy điện thoại di động, nói,

- Doãn tiên sinh, con của ông dính líu đến việc cố ý gây thương tích, bắt cóc, tụ tập ẩu đả, gây hấn gây chuyện, nhân chứng vật chứng đều có đủ, ông nghĩ hắn sẽ bị phán bao nhiêu năm?

Đầu bên kia điện thoại, Doãn Hạo Nhiên hơi trầm lặng một chút,

- Cậu là tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng, cậu muốn vu hãm Đông Lôi. . .

- Tôi nói rồi, nhân chứng vật chứng đều đủ, nếu như ông không hiểu pháp luật thì tôi có thể nói cho ông, căn cứ vào pháp luật quốc gia, điều lệ xử phạt trị an, hình phạt của Doãn Đông Lôi sẽ như thế nào!

Bạch Tiểu Thăng trần thuật lại một lần, sau đó nói ra các điều khoản pháp luật mà Doãn Đông Lôi đã vi phạm cùng với các mức xử phạt tương ứng!

- Tôi hiểu pháp luật hơn so với ông!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói,

- Ông có thể đi trưng cầu ý kiến của bất luận một vị luật sư nào, nếu như dưới loại tình huống này mà tôi lựa chọn báo cảnh thì các người không có bất kỳ phần thắng nào. Doãn Đông Lôi chỉ có thể ngồi tù!

Bạch Tiểu Thăng có Hồng Liên, chì cần tra một chút thì trình độ quen thuộc, nắm giữ đối với pháp luật sẽ không thua bất luận một vị luật sư lớn nào.

Doãn Hạo Nhiên trầm mặc một lát sau đó thở dài,

- Cậu muốn thế nào!

Kết hợp với giọng điệu ban đầu của Doãn Đông Lôi cùng với sự trình bày kỹ càng của Bạch Tiểu Thăng, Doãn Hạo Nhiên đã tin tưởng.

Chuyện này, con của hắn làm được!

- Không phải tôi muốn thế nào, mà là ông muốn thế nào! Để hắn ngồi tù hay vẫn là tích cực đền bù cho chúng tôi!

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói.

Hắn không có đụng đến một ngón tay của Doãn Đông Lôi để không cho đối phương có cơ hội mượn cớ, hoàn toàn đứng vững gót chân trên mặt pháp luật.

Dù sao sau đó Doãn Hạo Nhiên cũng sẽ thay hắn giáo huấn Doãn Đông Lôi thật tốt.

Đầu bên kia điện thoại, sau khi trầm mặc thật lâu, cuối cùng một tiếng thở dài được phát ra.

- Hạng mục của chúng tôi cho phép đoàn làm phim của truyền thông Trung Kinh tiếp tục sử dụng để quay phim, thời gian tùy các người.

- Không đủ!

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói.

- Về phần cô gái bị đánh kia, chúng tôi sẽ bồi thường cho nàng 1 triệu tiền viện phí.

- Không đủ!

Doãn Hạo Nhiên một hơi nói ra bảy tám loại đền bù, nhưng Bạch Tiểu Thăng đều nói một câu không đủ!

Đến cuối cùng, Doãn Đông Lôi ở bên nghe đến mức mặt mũi trắng bệch.

Bạch Tiểu Thăng mới yên tĩnh lại.

- Tất cả điều khoản ghi lại ra hợp đồng, cho ông một giờ để đưa đến!

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh một tiếng.

Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng lườm Doãn Đông Lôi một chút, cười nói,

- Tốt rồi, Doãn thiếu gia, tôi quyết định thả anh một lần. Nhưng mà, cha anh có đánh chết anh hay không thì tôi cũng không biết!

Bạn cần đăng nhập để bình luận