Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1917: Hai cuộc "nói chuyện riêng" (2)

- Thật sao? Vậy đúng là chuyện rất đáng mừng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Cooper lập tức cười. Nhưng không đợi hắn nói gì, Bạch Tiểu Thăng liền lẩm bẩm nói:

- Cũng thật khéo, gần đây tôi đang muốn trình lên tập đoàn để tiến hành thẩm tra đối với công ty Khoa học kỹ thuật BL. Bởi vì trong hợp tác giữa bọn họ và gia tộc Taylor tồn tại một vài vấn đề, vì kiếm lời mà tổn hại lợi ích của doanh nghiệp khác, ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn.

Lúc Bạch Tiểu Thăng nói còn quan sát Cooper.

Ánh mắt Cooper rõ ràng khác thường, ngay sau đó đã khôi phục như cũ, mỉm cười nói:

- Tin tức nội bộ như thế, ngài Bạch làm sao có thể nói với một người ngoài như tôi được. Điều này thật sự có chút... Không thích hợp.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Nếu như anh không bỏ thuốc mạnh một chút, sẽ thăm dò không ra phản ứng thật sự của Cooper.

- Tôi chỉ là sợ ngài Cooper lựa chọn hợp tác mà nhầm vào lạc lối.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nói:

- Lợi ích có đôi khi sẽ che mờ mắt của người khác.

Gia tộc của Cooper và gia tộc của Caroline có mâu thuẫn. Bạch Tiểu Thăng đã nghe Bạch Nguyệt Phong nói qua, thật sự đạt được tới mức thù hận rồi. Như vậy mà bọn họ còn có thể đi đến con đường hợp tác thì không thể không nói, lợi ích này đúng là ma tính.

Bạch Tiểu Thăng nhắc nhở Cooper không rõ ràng, đừng nên bị một chữ "Lợi" che mờ hai mắt, làm chuyện không nên làm.

Cooper nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng và bỗng nhiên cười.

- Tôi nhớ ngài Bạch là giám đốc điều hành của tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa.

Cooper khẽ cười nói:

- Khu Đại Trung Hoa cách chỗ chúng tôi... thật sự rất xa.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Cooper cũng cười:

- Vượt biển đúng là rất xa.

- Đúng là cách vượt biển hiếm thấy, ngài còn có thể quan tâm tới sự phát triển lành mạnh của công ty con trong lãnh địa Bắc Mỹ, còn có thể quan tâm tới danh dự của tập đoàn.

Cooper thở dài nói:

- Tôi đúng là kính phục con người của ngài Bạch và cả tố chất nghề nghiệp nữa. Tôi ngược lại hi vọng có một ngày giao lưu tâm đắc với ngài Bạch và khu Đại Trung Hoa.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu:

- Xin hoan nghênh.

- À, người bạn bên ngoài còn đang chờ tôi, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, tha lỗi cho tôi không tiếp được.

Cooper mỉm cười xin lỗi một tiếng và đi lướt qua vai Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không ngăn cản, cũng không lên tiếng.

Chờ Cooper đi rồi, anh mới quay người lại nhìn theo hướng kia, lẩm bẩm:

- Là cảm thấy mình đang xen vào việc của người khác, hay tin tưởng ở bên cạnh Caroline đứng ở thế bất bại vậy?

Bên Trung Quốc có câu "cường long không ép rắn địa đầu", xem ra tới đây cũng có tư duy tương tự.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lắc đầu.

...

Chờ tới khi Bạch Tiểu Thăng trở lại thì Cooper và Mã Vĩ Tiễn đang muốn rời khỏi đó.

Dù sao, có ba người Bạch Tiểu Thăng ở đây, hai người căn bản cũng không trò chuyện được gì.

Tin tưởng có "bất ngờ" này, hôm nay bọn họ sẽ không nói chuyện nữa, thậm chí sẽ không tiếp xúc trong thời gian ngắn.

Bạch Tiểu Thăng nói lời từ biệt với hai người, nhìn bóng lưng của hai người này đi xa, anh nói nhỏ với Lôi Nghênh một lát.

Lôi Nghênh gật đầu và trực tiếp đứng dậy rời đi.

Bạch Tiểu Thăng không ngồi xuống uống cà phê mà gọi Lâm Vi Vi đi tới cửa sau của quán.

Vừa rồi khi từ trong WC đi ra, Bạch Tiểu Thăng đã chú ý thấy cửa sau của quán cà phê, nơi đó là đường ngõ nhỏ, nhìn vô cùng yên tĩnh, căn bản không có bóng người nào.

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi đi ra cửa sau, đi về một hướng.

Càng đi càng thấy ngõ nhỏ có vẻ đen tối hẻo lánh.

Đi một đoạn, ngay cả Lâm Vi Vi cũng không nhịn được mà nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta đi đâu vậy? Anh từng tới đây rồi à? Sao em có cảm giác anh quen thuộc với nơi này vậy.

Bạch Tiểu Thăng dẫn đường có cảm giác rất thành thạo.

- Ừ, khi ở trong khách sạn, thỉnh thoảng tôi có đi dạo một mình, cũng từng qua đây.

Bạch Tiểu Thăng trả lời.

Trên thực tế, khi Bạch Tiểu Thăng phát hiện ngõ hẻm này tồn tại, Hồng Liên đã kiểm tra toàn cảnh ở đây và in vào trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng còn không rõ như lòng bàn tay sao?

Nơi đây, thật sự là một “nơi” không tệ.

Lâm Vi Vi không nói nữa, cứ theo Bạch Tiểu Thăng đi về phía trước.

Lại đi một đoạn, hai người chợt nghe phía trước có tiếng người.

Một giọng nói rất sợ hãi:

- Cậu… cậu muốn làm gì?! Người cao to, cậu tuyệt đối đừng làm càn! Cậu đang hạn chế tự do thân thể của tôi, đó là phạm tội đấy!

Lâm Vi Vi nghe được giọng nói này liền sửng sốt.

- Đây không phải là... giọng nói của Mã Vĩ Tiễn sao?

Lâm Vi Vi kinh ngạc nói với Bạch Tiểu Thăng.

Nghe giọng nói thì Mã Vĩ Tiễn gặp phải bắt cóc à?

Bạch Tiểu Thăng có vẻ không bất ngờ, vẫn bước nhanh về phía trước.

Lâm Vi Vi không nhịn được muốn hỏi có cần báo cảnh sát không.

Đúng lúc này, Lâm Vi Vi lại nghe được một giọng nói nặng nề hung hãn:

- Câm miệng lại cho tôi! Ông tự mình đi, hoặc tôi đánh ngất xỉu rồi dẫn ông đi!

Lâm Vi Vi lập tức há to mồm, không thể tin nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Giọng nói này là Lôi Nghênh.

Người "bắt cóc" chính là Lôi Nghênh à?

Không cần Lâm Vi Vi suy nghĩ nhiều, cũng không cần Bạch Tiểu Thăng giải thích, bởi vì Lôi Nghênh đã áp giải Mã Vĩ Tiễn xuất hiện ở trong phạm vi tầm nhìn của hai người.

Một bàn tay Lôi Nghênh nắm lấy gáy Mã Vi Tiễn, Mã Vĩ Tiễn nhe răng trợn mắt hít sâu, vừa cầu xin tha thứ vừa đi:

- Ôi, sắp gẫy rồi, cái cổ của tôi sắp gãy rồi. Đại ca, đại gia, tôi tự đi, tôi tự đi được. Tôi cầu xin ngài đi chậm một chút, ối, đau quá...

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi đi tới.

Lôi Nghênh nhìn thấy bọn họ liền đẩy mạnh Mã Vĩ Tiễn lên trước.

Mã Vĩ Tiễn lảo đảo một cái, chật vật không chịu nổi, khi ngước mắt thấy Bạch Tiểu Thăng, ông ta lập tức sửng sốt, nhưng sau đó xoa gáy tức giận nói:

- Ngài Bạch Tiểu Thăng, ngài làm vậy là có ý gì! Ngài làm vậy là bắt cóc đấy. Tôi cho ngài biết, chuyện này có thể rất nghiêm trọng!

Thấy Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Mã Vĩ Tiễn cũng thấy can đảm hơn.

Bởi vì hai người Bạch Tiểu Thăng là người nói đạo lý, khác với loại đàn ông thô kệch như Lôi Nghênh này.

Cho nên, Mã Vĩ Tiễn bắt đầu muốn uy hiếp.

- Bắt cóc gì chứ? Chúng tôi không biết, cũng không liên quan tới chúng tôi. Chúng tôi chỉ đi ngang qua mà thôi. Nếu như ông phỉ báng tôi, tôi có thể tố cáo ông.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt, nhìn Mã Vi Tiễn:

- Chúng ta chỉ thấy, ông và Lôi Nghênh có ân oán cá nhân, ở đây đánh nhau. Có chúng tôi làm chứng, sợ rằng ông còn phải vào trong tù đấy.

Bạch Tiểu Thăng nói làm cho vẻ mặt Mã Vĩ Tiễn chợt biến đổi.

Nếu dính phải án đánh nhau, Mã Vĩ Tiễn quả thật khó thoát được trách nhiệm.

Nhưng mấu chốt là đánh nhau à? Ông ta dám động tới một ngón tay của vị đại gia kia sao...

- Ngài Bạch, có trời đất chứng giám, ngài làm sao có thể nói vậy được. Nếu ngài nói vậy, vậy tôi.. tôi...

Mã Vĩ Tiễn "Tôi" mãi không nói tiếp được.

Lôi Nghênh đi tới, vỗ mạnh một cái vào trên vai của Mã Vĩ Tiễn và lạnh lùng quát:

- Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi! Ông còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ không khách sáo với ông đâu!

Mã Vĩ Tiễn lập tức sợ đến mức run rẩy.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, ôn tồn nói:

- Ngài Mã, ông không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn nói chuyện với ông vài câu thôi. Nếu như ông đáp ứng, chúng tôi sẽ không làm khó ông.

Mã Vĩ Tiễn không nhịn được nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn Bạch Tiểu Thăng và thử dò xét nói:

- Vậy nếu như tôi không đáp ứng...

Bạch Tiểu Thăng vẫn vẻ tươi cười ấm áp chỉ vào Lôi Nghênh:

- Vậy tôi lại để cho anh ấy khuyên ông đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận