Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2177: Lại một lần nữa trước khi lên đường

Lần này, chỉ trong thời gian ngắn mà Bạch Tiểu Thăng đã giải quyết thỏa đáng mâu thuẫn giữa các thành viên của đoàn thương nghiệp và tập đoàn Dương thị, thậm chí còn làm cho hai bên tiếp tục hợp tác, không thể không nói là làm rất tuyệt vời.

Ngày thứ hai sau khi sự kiện được giải quyết xong, Hầu Doãn Thành lại tới tìm anh, còn mang theo lời khen của lãnh đạo cấp cao với anh.

Hầu Doãn Thành cũng có vẻ vô cùng vui mừng, khen ngợi Bạch Tiểu Thăng hết lời.

Bạch Tiểu Thăng liên tục khiêm tốn, nói xong lời cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng cũng có chút ngượng ngùng.

- Cục trưởng Hầu, được rồi! được rồi! Lúc này mà ngài còn khen tôi nữa thì tôi bay lên mất!

Bạch Tiểu Thăng nói đùa.

Hầu Doãn Thành cười ha ha, lúc này mới không nói nữa.

Sau đó, Hầu Doãn Thành dặn dò Bạch Tiểu Thăng:

- Lần này cho dù tập đoàn Dương thị trong lúc vội vàng và bất lực mới tạm thời cúi đầu trước các người, nhưng trong lòng nhất định sẽ không thoải mái. Không ai có khả năng đảm bảo sau này bọn họ có thể lại giở trò mờ ám gì với các người hay không. Tôi nghe cậu nói nên có ấn tượng rất sâu sắc về Dương Tiếu Vân của nhà họ Dương. Người kia không đơn giản, tâm tư rất thâm độc, các người không thể không có lòng đề phòng người ta.

Đối với điều này, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Ngài cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ không đi trêu chọc ai, nhưng tuyệt đối sẽ không sợ ai. Lần này nếu bọn họ còn chưa nhận được đủ giáo huấn thì cứ việc nhằm vào chúng tôi. Chỉ có điều lần tiếp theo sẽ không có dễ dàng giải quyết được như vậy đâu.

Bạch Tiểu Thăng biểu hiện vô cùng tự tin.

Hầu Doãn Thành nhìn Bạch Tiểu Thăng gật đầu và không tiếp tục nói về đề tài này nữa, mà mỉm cười nói:

- Lần này, các người đã ở lại tiểu vương quốc Elsa cũng đủ lâu rồi, vẫn phải nhanh chóng lên đường tới trạm kế tiếp của hành trình mới được. Cậu là một trong những người dẫn đầu của đoàn thương nghiệp nên cần phải nắm chắc những gì có liên quan tới hành trình sau này.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng đồng ý.

- Lần này, những người chịu trách nhiệm chúng tôi sẽ trực tiếp đi tới trạm dừng cuối cùng và chờ các cậu ở đó. Cho dù chúng tôi không đi theo đoàn nhưng các người có bất cứ chuyện gì đều có thể liên hệ với chúng tôi.

Hầu Doãn Thành nghiêm nghị nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tiểu Thăng, cậu phải nhớ kỹ, Trung Quốc vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của các cậu!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, cũng nghiêm túc gật đầu.

- Được rồi, tôi ở đây đã đủ lâu rồi, cũng nên đi đây. Một giờ sau, máy bay bên phía chúng tôi sẽ cất cánh rồi.

Hầu Doãn Thành mỉm cười đứng dậy.

- Tôi tiễn ngài!

Bạch Tiểu Thăng vội vàng đứng dậy nói.

Hầu Doãn Thành không từ chối, chỉ có điều chờ Bạch Tiểu Thăng đưa đến cửa chỗ ở thì ông lại kiên quyết bảo Bạch Tiểu Thăng dừng lại.

Trước khi chuẩn bị chia tay, ông quan sát kỹ Bạch Tiểu Thăng một lần nữa, ánh mắt Hầu Doãn Thành lộ vẻ căn dặn và mong đợi, cuối cùng vỗ vào vai anh nhưng không nói những lời xúc động gì nữa mà xoay người đi nhanh khỏi đó.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo bóng lưng của Hầu Doãn Thành tới khi không còn thấy bóng dáng nữa.

Chờ sau khi tiễn Hầu Doãn Thành đi rồi, Bạch Tiểu Thăng trở về phòng của mình và bảo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thu dọn đồ đạc.

Hai giờ sau, nửa đoàn thương nghiệp bên phía bọn họ cũng xuất phát, đi tới một nơi mới chính là tiểu vương quốc Karan.

Theo những lời Hầu Doãn Thành nói, hành trình lần này sẽ do Bạch Tiểu Thăng tự mình kiểm soát, điều kiện đầu tiên là cố gắng hết sức bảo đảm hiệu quả khảo sát mà giảm bớt thời gian, Bạch Tiểu Thăng sớm đã có tin tức, cũng sớm có ý định.

Anh cũng sẽ thương lượng với người của đoàn thương nghiệp trên đường đi.

Thật may là tiểu vương quốc Karan tương đối nhỏ, diện tích đất nước chỉ có bằng một nửa của tiểu vương quốc Elsa, doanh nghiệp cần khảo sát trong chuyến này cũng không nhiều, tiến độ khảo sát có thể sẽ nhanh hơn.

Sau khi hành trình ở tiểu vương quốc Karan kết thúc, đám người Bạch Tiểu Thăng sẽ đi tới tiểu vương quốc Osan, một trong những nước mạnh nhất, lớn nhất ở liên minh tiểu vương quốc phía tây.

Kinh doanh chủ yếu của tập đoàn Dương thị, chỗ ở của gia tộc Dương thị cũng ở bên đó.

Chỉ có điều bởi vì lần này ký hợp đồng này nên chắc hẳn hợp tác với bọn họ sẽ không nhiều.

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường thì nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi điện thoại tới là ông cụ Brown.

Vừa bắt đầu, ông cụ Brown lại nói ngay vào điểm chính:

- Ngài Bạch, tôi nghe nói cậu và tập đoàn Dương thị xảy ra mâu thuẫn?

- Đúng, chỉ có điều đã giải quyết rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Sao cậu không tìm tôi chứ?

Ở trong điện thoại, giọng điệu lão Brown còn hơi bất mãn:

- Là cậu không tin tôi sao? Nếu như tôi nhúng tay, tạo áp lực từ các phía thì nhà họ Dương bọn họ đã phải ngoan ngoãn cúi đầu rồi!

Lão Brown nói lời này cũng không phải đang khoe khoang, lấy mạng lưới quan hệ và năng lực của ông ta ở trong giới kinh doanh Châu Phi thì có thể làm được thời điểm đến mức này.

Từ lúc lão Brown và Bạch Tiểu Thăng không đánh không quen biết, cuối cùng trở thành bạn liên minh đã luôn muốn có cơ hội ra một phần sức lực giúp Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng không ngờ khi ông biết chuyện thì bên phía Bạch Tiểu Thăng đã giải quyết xong mọi chuyện rồi.

Cho nên, lần này lão Brown gọi điện thoại tới, trong lòng không mấy vui mừng.

Bạch Tiểu Thăng cũng biết ông cụ Brown thật lòng muốn giúp mình nên lập tức cười.

- Ngài Brown, bây giờ tình hình bên tôi tương đối đặc biệt, nói chính xác thì nó không tính là chuyện riêng của tôi, cho nên tôi không muốn làm phiền ngài. Chỉ có điều chuyện đã giải quyết xong, kết quả vẫn tính là tạm được. Cám ơn ngài đã quan tâm!

Bạch Tiểu Thăng trái lại còn phải an ủi ông cụ này.

Lão Brown nghe giọng điệu của Bạch Tiểu Thăng thành khẩn, trong lòng mới đỡ khó chịu, nói trong điện thoại:

- Vậy lần này thì cũng thôi, nếu còn có lần sau, cậu phải liên lạc với tôi đấy, tôi sẽ cố hết sức giúp cậu!

Có lời hứa hẹn này của lão Brown, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không ngừng cảm ơn.

Hai người trò chuyện một lúc qua điện thoại, toàn nói những lời thân thiết.

Cùng lúc đó, ở Ganand nước M, Caroline đang ngồi uống cà phê cùng phó tổng giám đốc Ma Căn.

Bọn họ đang nói về chuyện của Bạch Tiểu Thăng bên này.

- Chờ tới khi tôi biết chuyện này thì nó đã kết thúc, nếu như tôi biết sớm, nói không chừng còn có thể làm được gì đó.

Caroline vừa uống cà phê, vừa không khỏi lấy làm tiếc nuối nói.

Chỉ có điều “làm được gì đó” trong miệng Caroline tất nhiên không phải là muốn hỗ trợ như lão Brown, mà là lửa cháy đổ thêm dầu.

Nếu như có cô ta tham gia, tin tưởng Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối sẽ không kết thúc chuyện này đơn giản như vậy được.

Bởi vì mạng lưới của gia tộc của Caroline ở Bắc Mỹ không hề kém hơn hai gia tộc lớn nhà họ Ngụy, nhà họ Bạch.

- Tôi cũng nghe được vài tin tức.

Phó tổng giám đốc Ma Căn vuốt chòm râu nói:

- Bạch Tiểu Thăng kia ngược lại đã để cho tôi thấy được thủ đoạn và năng lực của cậu ta. Nhà họ Ngụy, nhà họ Bạch ở Ganand đều đứng ra giúp cậu ta, xem như cậu ta lợi hại.

Caroline nghe được điều này thì khẽ cười một tiếng, miễn cưỡng nói:

- Gia tộc người Hoa tất nhiên sẽ giúp đỡ người Trung Quốc rồi, tôi ngược lại không thấy có gì lạ. Còn nữa, Bạch Tiểu Thăng là người đàn ông được cô chủ nhà họ Ngụy nhìn trúng, nhà họ Ngụy giúp đỡ là điều chắc chắn, mà chút mặt mũi này, nhà họ Bạch cũng sẽ cho.

Phó tổng giám đốc Ma Căn liếc nhìn Caroline:

- Hai gia tộc lớn đều ủng hộ Bạch Tiểu Thăng... Dù vậy, cô vẫn cảm thấy nên động vào cậu ta sao?

Cho dù không quá kiêng kỵ hai gia tộc Hoa kiều này, nhưng cố gắng tránh xung đột về lợi ích vẫn tốt hơn.

Phó tổng giám đốc Ma Căn lại phải đánh giá lại về Bạch Tiểu Thăng.

Caroline nhấp một hớp cà phê đầy tao nhã, thản nhiên nói:

- Ngài cảm thấy, nếu như chúng ta và Bạch Tiểu Thăng xảy ra xung đột thực tế. Cũng chỉ vì một Bạch Tiểu Thăng mà nhà họ Ngụy, nhà họ Bạch Ganand có thể bỏ qua việc kinh doanh của gia tộc để cứng đấu đấu với chúng ta sao?

Nếu nói như vậy...

Phó tổng giám đốc Ma Căn lắc đầu:

- Bất kể là phương đông hay là phương tây thì ở trước mặt lợi ích của gia tộc, cá nhân vĩnh viễn là nhỏ bé, chứ đừng nói là đối với một người họ khác.

- Cho nên, chúng ta không cần quá kiêng kỵ làm gì.

Caroline đặt cốc cà phê xuống, cười lạnh nói.

Bạch Tiểu Thăng làm hại cô ta vĩnh viễn mất đi tư cách tham gia vào giới chính trị, làm hại cô ta tổn thất rất nhiều, thù này, cho dù bỏ vào một ít lợi ích của gia tộc, cô ta cũng muốn báo!

Phó tổng giám đốc Ma Căn quan sát kỹ người phụ nữ Caroline này, đột nhiên hỏi:

- Liên quan tới xung đột giữa Bạch Tiểu Thăng và Tây Phi Nhà họ Dương lần này, cho dù cô biết muộn, không nhúng tay vào được, nhưng lấy tính cách của tôi sẽ chỉ thật sự coi đây là một cuộc náo nhiệt thôi sao?

Trong câu nói của Phó tổng giám đốc Ma Căn có hàm ý khác.

Caroline cười với ẩn ý sâu xa:

- Ai biết được, ngài đoán thử xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận