Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1217: Theo dõi như thế này

Trầm Bồi Sinh yêu cầu Lâm Ngọc theo dõi chặt chẽ Bạch Tiểu Thăng, Lâm Ngọc cũng rất nghiêm túc, vừa trở lại văn phòng liền bắt tay tiến hành an bài.

Lâm Ngọc còn chuyên môn điều mười mấy người, chính mình thân tự phụ trách chuyện này.

Những người mà Lâm Ngọc tìm đến đều là người làm việc nhạy bén, đầu óc nhanh nhẹn, nam nữ đều có, từ thanh niên đến lão niên đều có cả.

Thích hợp đi theo dõi.

Lâm Ngọc ở trong văn phòng của mình, còn chuyên môn nói chuyện phân phó bố trí công việc cho bọn hắn.

Mục đích cùng nguyên tắc, kỳ thực chỉ có một cái ——

- Nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng!

Mười mấy người chiếu theo yêu cầu của Lâm Ngọc, chia thành bốn tổ, từ sáng sớm sáu giờ đến mười hai giờ khuya, đều phân công tổ chờ đợi.

- Bọn người Bạch Tiểu Thăng không ra khỏi cửa thì không sao, vừa ra, trong ngày đi qua những địa điểm nào, gặp qua người nào, thậm chí là đã ăn những cái gì, tôi đều muốn ghi lại rõ ràng ! Mỗi ngày mấy người phải gửi cho tôi một văn bản báo cáo chi tiết nhất có thể.

Lâm Ngọc cường điệu.

- Không có vấn đề, chuyện này cứ giao cho chúng tôi phụ trách!

Những người kia cũng vô cùng nhiệt tình.

Trước mắt, bên phía Trầm tiên sinh đang cần người. Nếu như bọn hắn biểu hiện xuất sắc, rất có thể sẽ còn được thăng chức tăng lương, trở thành tâm phúc đó.

Sau khi những người kia rời đi, Lâm Ngọc vẫn ngồi ở chỗ đó, thần sắc tức giận suy nghĩ thật lâu, lại sờ sờ mặt, khóe miệng đau đớn giật lên một cái,

- Bạch Tiểu Thăng, ta sẽ không để yên cho ngươi, hai ta so chiêu! Tiếp đó, mặc kệ ngươi có tính toán gì, ta cũng sẽ khiến cho ngươi phải trả một cái giá thật đắt.

. . .

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày kế tiếp, mấy người Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Hứa Du Nhược lần lượt trở về.

Trong đội ngũ ba người Lý Hạo Phong tuy số lượng sự vụ quan không ít, nhưng càng nhiều hơn chính là trợ lý sự vụ quan.

Ở cuối thời kỳ điều tra, bên phía Bạch Tiểu Thăng có động tĩnh lớn nhất, áp lực cũng là lớn nhất.

Cho nên, các phương điều sự vụ quan đi trợ giúp.

Vì vậy, số sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng mang về cũng liền nhiều nhất.

Bất quá chỉ đơn thuần nhân số, Lý Hạo Phong ba người mang về, cũng là trùng trùng điệp điệp một nhóm người lớn, cũng không ít.

Trên đường trở về, Hạ Hầu Khải đã ngấm ngầm liên lạc bọn hắn.

Biết được Hạ lão không có việc gì, ba người cũng là dị thường mừng rỡ, cũng không trách Hạ lão không có thông báo trước.

Hạ Hầu Khải cũng đã nói. Kỳ thực, sau khi sự tình xảy ra ông ấy cũng đã suy nghĩ thông suốt.

Nhưng nghe nói Bạch Tiểu Thăng đã ngăn trở được tình thế xấu đi, nên cũng không vội thông báo mọi người.

Khiến cho mọi người mang theo tâm tình bi phẫn, tựa hồ còn có thể làm ra ít công to, Hạ Hầu Khải cũng được tiểu ma đầu Lâm Kha đề nghị không có nói cho bọn hắn biết.

Bây giờ nói, đương nhiên, cũng không tính là muộn.

Được biết Hạ lão đã không có chuyện gì, nhân tâm của mọi người bên cạnh ba người Lý Hạo Phong liền càng tăng lên.

Đồng thời, mấy người Lý Hạo Phong cũng nhận được tin tức của Bạch Tiểu Thăng, biết rõ hắn đã nghỉ phép.

Đương nhiên, liên quan tới việc Bạch Tiểu Thăng muốn mang theo chứng cứ đi tổng bộ nói rõ sự thật, trần thuật, chuyện này không có nói cùng ba người.

Không phải ba người Lý Hạo Phong không tin tưởng được, mà là sự tình cực lớn, người biết càng ít càng tốt.

Đã không liên quan đến chuyện của bọn họ, thì vẫn là không nên để họ phải lo lắng. Dù sao bọn họ cũng phải ở lại tổng bộ, trực tiếp tạo áp lực lên người Trầm Bồi Sinh, thậm chí càng cố gắng chế tạo phiền toái cho Trầm Bồi Sinh.

Hiện tại Trần Vũ Thành bên trong Bộ Sự Vụ cũng đang ở tổng bộ thu nạp nhân lực, chuẩn bị cùng Trầm Bồi Sinh chiến đấu.

. . .

Nói đến lần đại điều tra này, động tĩnh to lớn, vài chục năm nay có thể xưng là lần đầu.

Hiệu quả cùng cấp độ, cũng có thể lập nên một lần ghi chép mới.

Vài ngày sau khi mấy người Lý Hạo Phong trở về, mỗi một ngày, trong tổng bộ đều bề bộn rất nhiều việc, từng cái cuộc họp biểu dương ùn ùn kéo đến.

Mỗi một lần họp, mấy người Trầm Bồi Sinh, Lý Hạo Phong đều nồng nặc mùi thuốc súng.

Cũng không có việc gì, đều muốn mời vị thay mặt Tổng giám đốc này nói vài câu.

Mới đầu, Trầm Bồi Sinh còn có phần nhiệt tình, về sau liền cảm giác được không bình thường.

Đây rõ ràng là thủ đoạn hắn đối phó với Hạ Hầu Khải "Mệt nhọc oanh tạc"!

Trước mắt, những người này thế mà dùng chiêu này đối phó hắn!

Trầm Bồi Sinh mới đầu còn có thể đẩy liền đẩy.

Nhưng dù sao, hắn là thay mặt Tổng giám đốc, rất nhiều thời điểm là không có cách nào đẩy.

Không có thời gian ?

Vậy chúng tôi có thể chờ ngày khác, chờ lãnh đạo có thời gian rồi lại nói !

Lúc nào lãnh đạo có thời gian, chúng ta lại mở cuộc họp!

Mấy người Lý Hạo Phong cũng kiên trì tiến hành tới cùng.

Trầm Bồi Sinh mỗi ngày cực nhọc lao công làm việc, việc này không thể nghi ngờ là lại thêm một hạng mục công việc nặng nhọc.

Trong thời gian này,

Những phe phái khác ở tổng bộ cũng đều cuồn cuộn sóng ngầm, dường như cũng không có yên tĩnh lắm.

Tóm lại, mỗi người đều bề bộn nhiều việc.

Thanh nhàn ?

Cũng có.

Chính là vị Bạch Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đang nghỉ phép kia.

Ngày thứ hai trở lại tổng bộ, ba người Bạch Tiểu Thăng trước tiên ở yên tại chỗ ở của mình, ăn no lại ngủ đến hết ngày.

Thẳng đến chạng vạng tối, bọn hắn mới ra ngoài kiếm ăn, đi ngâm suối nước nóng, sau đó trở về tiếp tục nghỉ ngơi.

Khiến cho mấy người Lâm Ngọc phái đi theo dõi khổ không thể tả, luân chuyển đổi ca trực, theo dõi mười tám tiếng, cuối cùng hơn một trăm chữ trên tờ báo bọn hắn cũng đã thuộc lòng. . .

Thế là, vì thể hiện chính mình đã nghiêm túc theo dõi, công tác cẩn thận.

Bọn hắn còn ghi lại cả hơn chục thực đơn Bạch Tiểu Thăng ăn, còn có những hạng mục làm trong quá trình tắm suối nước nóng.

Sau khi xem, Lâm Ngọc tức giận đến mức gọi đám gia hỏa này vào chửi ầm lên một trận.

Những người kia, trong lòng tràn đầy ủy khuất. . .

Là anh nói, bọn hắn ăn qua cái gì đều phải ghi lại rõ ràng, làm sao hiện tại lại không chịu trách nhiệm. . .

Đương nhiên, lời này, bọn hắn không ai dám nói.

Nội dung trên báo cáo cũng không nhiều. Bọn hắn xác thực cả ngày cũng không có ra ngoài hoạt động, chẳng lẽ để bọn hắn phái người đến gõ cửa nhắc nhở ——

- Các ngươi ngủ ở nhà quá lâu rồi, đứng dậy hoạt động một chút, đi gặp người khác đi.

Cuối cùng, Lâm Ngọc cũng đành phải thừa nhận, đối với chuyện này là mình vội vàng xao động, hắn còn động viên đám người không ngừng cố gắng.

Sau đó, liên tiếp ba ngày.

Tình huống cũng không có chuyển biến tốt đẹp.

Tối thiểu nhất, bọn người Bạch Tiểu Thăng, mỗi ngày đã ra cửa từ rất sớm.

Hơn nữa, mỗi ngày bọn hắn đều đến những nơi khác nhau của Lâm Hải.

Mười người phụ trách theo dõi bọn hắn tự nhiên rất là hưng phấn.

Nhưng mà, sau khi tập hợp báo cáo điều tra bọn họ mới nhận ra có cái gì không đúng.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng thật sự đang du ngoạn !

Căn bản là không có gặp qua người nào, chính là cả ngày sống phóng túng, điểm danh hết tất cả những địa danh, đặc sản... của Lâm Hải.

Liên tiếp ba ngày Lâm Ngọc xem báo cáo mà thủ hạ gửi tới, cảm giác đều có thể tổng hợp thành một kế hoạch du lịch.

- Đám cháu trai này, thực biết chơi !

Sau khi đọc xong, Lâm Ngọc cũng có chút hâm mộ cùng ghen ghét hận.

Bọn hắn ở tổng bộ mệt mỏi đau lưng, ăn không tốt, ngủ không tốt, nhìn thấy bọn họ ngày ngày đi ngắm cảnh, thưởng thức mỹ thực, đãi ngộ này đơn giản là chênh lệch như trên trời với dưới đất. . .

. . .

Ngày thứ tư Trầm Bồi Sinh cũng muốn xem thành quả theo dõi Bạch Tiểu Thăng sau mấy ngày.

Chờ Lâm Ngọc đem báo cáo đưa đi qua, Trầm Bồi Sinh lật xem xong, trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi,

- Đây toàn bộ là những thứ các ngươi điều tra được?

Lâm Ngọc tâm thần bất định gật đầu.

Trầm Bồi Sinh dùng một cây ngón trỏ xoa xoa huyệt thái dương,

- Nếu không được, cũng không cần theo dõi Bạch Tiểu Thăng nữa, trước mắt, tất cả mọi người đều rất bận. . .

. . .

Nhưng Lâm Ngọc vẫn tuyệt đối kiên quyết, tiếp tục giám thị Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà cuối cùng kêu khổ lại là mấy người được phái đi điều tra.

Từ sáng ngày thứ năm, ác mộng của bọn hắn đã bắt đầu.

Ngày ấy, ba người Bạch Tiểu Thăng bọn họ ở một nhà hàng cao cấp ăn xong, Lôi Nghênh trực tiếp đi đến trước người đang phụ trách giám thị, nói cho bọn hắn, bọn họ không có mang theo tiền, muốn để bọn hắn thanh toán sổ sách hộ.

- Vị tiên sinh này ngài hẳn là nhận lầm người rồi! Chúng tôi lại không biết mấy người, vì sao phải thay mấy người tính tiền.

Một tên đàn ông đang phụ trách theo dõi, giả bộ kinh sợ, trừng mắt nói.

- Cậu gọi là Trữ Thiếu Vi, đúng không. Số tiền kia, các ngươi có thể đi tổng bộ cùng tài vụ hoàn trả. Nếu như ngại phiền phức không muốn thanh lý, vậy tôi thay Tiểu Thăng Đại sự vụ quan cám ơn các ngươi.

Lôi Nghênh căn bản không nghe giải thích, vừa mới nói dứt câu đã xoay người rời đi.

Người bị chỉ đích danh nhất thời ngốc trệ đến câm lặng.

Người ta, đều đã biết tên của hắn rồi!

Những người còn lại, cũng không ai dám lên tiếng.

Thời điểm mấy người Bạch Tiểu Thăng ra đi, Bạch Tiểu Thăng còn gật đầu thăm hỏi với vị được gọi là Trữ Thiếu Vi kia, lấy đó làm lời cảm tạ.

Đó mới vẻn vẹn là bắt đầu.

Sau đó, bất luận ba người Bạch Tiểu Thăng ở chỗ ở, hay là tại bên ngoài, khi tiền gì không đủ, thứ gì cần chuyển, thậm chí thiếu thứ gì cần mua hộ, chỉ cần những người kia còn tại phụ cận thì Lôi Nghênh, luôn có thể tìm tới bọn hắn !

Người được phái đi theo dõi giờ lại trở thành nhân viên hậu cần cho người ta, khổ không thể tả !

. . .

Khi Lâm Ngọc thu được báo cáo thì tức đến mức như muốn thổ huyết.

Sau đó, hắn khẩn cấp đổi mấy đợt người, nhưng kết quả vẫn giống như cũ.

Khi Trầm Bồi Sinh biết được tin tức, liền gọn gàng dứt khoát hạ mệnh lệnh cho Lâm Ngọc

- Rút lui đi! Đừng đến chỗ tên họ Bạch đó tìm thêm xấu hổ!

- Dù sao hắn hiện tại không có chuyện để làm, chờ ta xuất thủ, lại trừng trị hắn !

Bạn cần đăng nhập để bình luận