Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1094: Muốn bàn về cấp bậc?



Năm đó, Bạch Tiểu Thăng đi chúc thọ Tống giai đại sư, lần ấy giữa bữa tiệc có ra tay dạy dỗ một đám công tử bột, còn cùng bọn chúng đặt ra một ước hẹn.

Cái ước hẹn kia chính là, nếu như về sau những người kia cùng Bạch Tiểu Thăng xảy ra xung đột, bọn chúng sẽ là người nhượng bộ lui binh trước.

Cầm đầu đám người kia chính là Trương Vũ Đông .

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng ở lại nhà Tống giai đại sư vài ngày, trong mấy ngày ấy Tống giai đại sư còn thường xuyên đề cập với hắn về Trương Vũ Đông.

Hóa ra ông nội của Trương Vũ Đông là Trương Hi, cùng Tống giai đại sư, Hạ Hầu Khải đều là bạn bè.

Tống giai đại sư thậm chí đề nghị Bạch Tiểu Thăng kết giao cùng người nhà họ Trương. Theo lời ông nhà họ Trương thế lớn, kết giao chỉ có lợi mà không có hại!

Lúc ấy Bạch Tiểu Thăng chỉ là nghe qua loa mà thôi.

Không ngờ sau này lại có dịp gặp lại người của nhà họ Trương.

Có điều, không phải gặp mặt thân thiện.

Chính Bạch Tiểu Thăng cũng không ngờ rằng, người mình tới gặp lại là Trương Vũ Đông.

Cố nhân gặp lại, hắn cũng hơi kinh ngạc.

Dù sao thì trong tư liệu tra được về nhà họ Trương, người đang nắm quyền nhà họ Trương là con của Trương Hi, cha ruột Trương Vũ Đông.

Trên tư liệu cũng không đề cập đến thế hệ trước như Trương Hi, càng không đề cập cụ thể về chức vị của Trương Vũ Đông.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng một mực không biết, nhân vật mình gặp mặt ở nhà họ Trương lần này, chính là Trương Vũ Đông.

Lần này gặp lại nhau, Bạch Tiểu Thăng nhớ tới hứa hẹn mà lúc trước mình thắng được, thuận miệng nhắc tới, cũng không có ý định chiếm lợi ích gì.

Dù sao, nếu như Trương Vũ Đông không thừa nhận, chính mình cũng không có biện pháp chứng minh ước hẹn đó là có thật.

Nhưng không nghĩ tới, Trương Vũ Đông thế mà lại sảng khoái thừa nhận ngay trước mặt mọi người .

Điều này khiến Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn.

Một màn này, càng làm cho người ngoài kinh hãi.

Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành đều choáng váng.

Tình huống này là như thế nào !

Người trước mắt này, đường đường là người nắm quyền nhà họ Trương trong tương lai!

Đông thiếu cao cao tại thượng, uy phong lẫm liệt!

Thế mà chính miệng thừa nhận, mình cùng cái tên họ Bạch này từng xảy ra xung đột, bây giờ còn muốn nhượng bộ lui binh !

Đây là. . . Sự thật?

Hai người kinh hãi nhìn khuôn mặt không có nửa điểm đùa giỡn của Trương Vũ Đông, càng kinh hãi hơn khi chuyển sang nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ đã từng rất khinh miệt người này, thậm chí muốn ra tay dạy dỗ một trận…..

Không biết gia cảnh lớn đến nhường nào mà có thể khiến Trương thiếu chủ động lui tránh !

Hai người đã không biết nói cái gì cho phải.

Lý Thi Nguyệt đứng ở một bên đang trợn mắt há miệng nhìn một màn đang diễn ra trước mắt này.

Cô vẫn cho rằng gia hỏa họ Bạch này chỉ được cái mạnh miệng, chết cũng không chịu cúi đầu. Gặp tình thế như vậy chắc chắn sẽ rất sợ hãi.

Thực ra cho tới bây giờ hắn đều không có sợ hãi !

Chân chính không hiểu rõ ràng tình huống, chỉ có Lý Thi Nguyệt cô mà thôi!

Khác với mọi người, Thượng Văn Thư, Triệu Thiên Trạch kinh ngạc chút ít, nhưng mà trong đôi mắt lại ánh lên ánh sáng kì lạ.

Bạch Tiểu Thăng, quả nhiên vẫn là Bạch Tiểu Thăng, chuyên gia sáng tạo kỳ tích.

Hôm nay, cũng không khiến bọn họ thất vọng !

Bạch Tiểu Thăng dường như không chỉ quen biết Trương Vũ Đông mà tựa hồ còn tạo áp lực với đối phương .

Vậy nếu như Bạch Tiểu Thăng chủ động giảng hòa, khả năng đối phương đáp ứng là rất cao!

Cơn giông bão này, cũng muốn dừng lại

Thượng Văn Thư, Triệu Thiên Trạch như trút được gánh nặng, dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Thật sự có loại cảm giác " Mặc cho biển gầm vạn trượng, duy nhất một người ngăn cơn sóng dữ"!

Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ cười cười.

Hai người bọn họ cũng kinh ngạc, nhưng cũng chỉ kinh ngạc một chút. Làm việc cùng Bạch Tiểu Thăng lâu như vậy, bị khiếp sợ quá nhiều lần , dần dà luyện thành thói quen.

Giờ phút này.

Bạch Tiểu Thăng đang cười nhìn Trương Vũ Đông, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

Là đàn ông , thắng được thua được ,hơn nữa nói lời giữ lời.

Hành động của Trương Vũ Đông khiến cho hắn vừa ngoài ý muốn , vừa làm hắn vui vẻ.

Bạch Tiểu Thăng cười đứng dậy mời

- Nếu anh Trương đã thẳng thắn như vậy , nếu không ngại, chúng ta có thể ngồi xuống đây tâm sự một lát . Anh đại biểu cho nhà họ Trương, tôi đại diện cho Tập đoàn chấn Bắc, chúng ta cùng nhau nâng ly trò chuyện vui vẻ, hóa giải hiểu nhầm , chẳng phải là vô cùng mĩ mãn !

Người bên ngoài đều nói Bạch Tiểu Thăng là kẻ hiếu chiến, một câu cũng không nói liền hùng hổ thương chiến.

Thực ra không phải vậy.

Nếu có con đường tốt hơn, hắn cũng không muốn đi con đường thương chiến với người ta.

Chỉ là nhiều thời điểm, thị lực của hắn quá thần kì , chỉ cần liếc qua một chút liền nhìn ra giảng hòa không có kết quả gì. Chi bằng thoải mái thống khoái chém giết nhau một trận một mất một còn.

Nếu như đối phương nể tình hắn, hắn đối với đối phương sẽ càng nể tình hơn.

Đây gọi là, "Người kính ta một thước, ta kính người một trượng" .

. . .

Theo lý thuyết, cục diện hiện tại rất tốt.

Một bên nhận sai, một bên bày tỏ thiện ý, đây chính là khởi đầu của sự giảng hòa .

Trương Vũ Đông bỗng nhiên nở nụ cười.

Thượng Văn Thư, Triệu Thiên Trạch, Lý Thi Nguyệt, Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành, thậm chí Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều nghĩ rằng, Trương Vũ Đông đã tiếp nhận lời đề nghị của Bạch Tiểu Thăng, bắt đầu ngồi lại tâm sự.

Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy nụ cười này, ánh mắt và nụ cười nở trên môi đột nhiên ngưng lại.

- Anh Bạch, Trương Vũ Đông tôi là đích tôn của nhà họ Trương, từ nhỏ đã được giáo dục rằng làm việc phải tỉ mỉ, nói năng phải cẩn thận, không thể làm cho nhà họ Trương bị mất mặt. Vì vậy, lời nào tôi đã nói ra, ắt sẽ thực hiện .

Trương Vũ Đông mỉm cười, không nhanh không chậm nói,

- Huống chi, tôi cùng anh ước định ở nhà của Tống đại sư! Ngộ nhỡ anh truyền ra tin tức gây bất lợi cho tôi thì hình tượng của tôi trong lòng Tống đại sư sẽ bị tổn thất, đến lúc đó khó mà xây dựng lại .

- Cho nên, tôi thừa nhận ước hẹn này.

- Nếu cùng anh giao chiến, tôi sẽ nhượng bộ lui binh.

- Được rồi ! Từ giờ trở đi, Trương Vũ Đông tôi sẽ rút lui, không làm người đại diện đàm phán của nhà họ Trương nữa

Trương Vũ Đông đẩy Lưu Bắc Thành lên.

- Mà giao cho Lưu Bắc Thành, hiện giao cho cậu toàn quyền phụ trách đàm phán !

Trương Vũ Đông tuyên bố nhượng bộ lui binh , chính là bỏ đi quyền hạn của mình giao cho người khác .

Lưu Bắc Thành sững sờ.

Trừ Bạch Tiểu Thăng, mọi người đều sững sờ.

- Lưu Bắc Thành, cậu nhớ kỹ cho tôi, nếu khiến cho lợi ích của nhà họ Trương chúng ta bị hao tổn, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu. Còn về ước hẹn giữa tôi và anh Bạch không có quan hệ với nhà họ Trương, càng không liên quan gì tới cậu !

- Làm như vậy, nếu như Tống giai đại sư biết, cũng không thể nói gì được!

Trương Vũ Đông cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Người nhà họ Trương nói lời giữ lời, nói là làm, nhưng cũng không để cho người khác lấy nó làm thủ đoạn áp bức chúng tôi

- Còn có, Lưu Bắc Thành, tôi tạm thời giao cho cậu chức Phó tổng phụ trách đàm phán song phương lần này. Trừ khi đối phương có chức vụ ngang cậu hoặc cao hơn cậu, bằng không cậu có quyền lựa chọn đối tượng đàm phán

Trương Vũ Đông mỉm cười, công khai chỉ điểm Lưu Bắc Thành hạ gục Bạch Tiểu Thăng .

Thời điểm nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, Trương Vũ Đông cười mang theo vài phần mỉa mai mà nói:

- Tuy xí nghiệp của nhà họ Trương không thể so được với Tập đoàn Chấn Bắc nhưng đàm phán lần này điều đi một phó tổng hẳn là cũng được đi . Không biết anh Bạch đây đảm nhận chức vụ gì ?

Trương Vũ Đông "tuân thủ hoàn mỹ" ước định cùng Bạch Tiểu Thăng, nhưng ngay lập tức đưa ra một đòn nặng nề muốn hạ gục Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người không khỏi kinh ngạc.

Thì ra mọi người còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng chiếm thượng phong, nào ngờ vị Trương đại thiếu gia cũng là thâm tàng bất lộ, hai người bọn họ đều là nhân tài.

Sau một hồi bão táp chính là tử vong.

Sắc mặt Thượng Văn Thư, Triệu Thiên Trạch tái nhợt.

Lý Thi Nguyệt không biết làm sao.

Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành nhìn nhau, nhếch miệng cười lạnh.

Họ Bạch kia muốn đấu cùng Trương thiếu?

Còn kém xa lắm !

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng đạm mạc, nhìn Trương Vũ Đông đang mỉm cười nhìn mình.

Cùng trang lứa với nhau, đều sinh ra trong nhà có tài phú, không phải ai cũng là công tử bột .

Thực ra tỷ lệ sinh ra lứa sau kiệt xuất trong nhà bọn họ hơn xa các gia đình bình thường khác.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng thở dài.

- Xem ra, nhà họ Trương có thể phát triển lớn đến như vậy, không phải là không có nguyên nhân !

- Anh nói không sai, chức vụ đủ cao, có thể cùng đối phương muốn đàm phán sao thì đàm phán đúng không?

Trương Vũ Đông gật đầu, cười không nói.

Chính là ý tứ này.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi mỉm cười, đứng dậy, móc ra một đồ vật màu vàng rực rỡ giơ lên.

Một cái huy chương bằng vàng nho nhỏ.

Nhưng mà nó không phải là huy chương bình thường, nó tượng trưng cho quyền uy vô thượng trong Tập đoàn Chấn Bắc, không một ai dám làm giả!

- Huy chương Đại sự vụ quan !

Nhìn thấy cái này , Trương Vũ Đông phản ứng không kịp.

Thượng Văn Thư, Triệu Thiên Trạch đã nghẹn ngào gào lên.

Bọn họ chấn động nhìn đồ vật nho nhỏ mà Lâm Vi Vi đang cầm trong tay bằng ánh mắt kinh hãi tột độ.

So với Trương thiếu thâm sâu, Bạch Tiểu Thăng còn sâu gấp trăm lần.

Nghe được tiếng kinh hô của bọn người Thượng Văn Thư, nụ cười trên mặt Trương Vũ Đông cứng ngắc, đôi mắt ánh lên tia sáng lạ thường, nhìn chăm chú cái huy chương nho nhỏ kia.

Bạch Tiểu Thăng cầm lấy huy chương từ trong tay Lâm Vi Vi đưa lên cho bọn họ nhìn.

- Đại sự vụ quan, tìm hiểu một chút đi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười chân thành.

- Muốn cùng tôi so cấp bậc, tôi liền so với anh

- Thân phận này của tôi, có thể đàm phán với Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Trương thị được chưa?

Người phụ trách khu vực đủ để ngang hàng với nó, cấp đại sự vụ quan ngang hàng với người phụ trách khu vực!

Muốn cùng Bạch Tiểu Thăng này đàm luận cấp bậc?

Thật xin lỗi, tôi với cha anh cùng cấp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận