Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1607: Còn cần phải làm vậy không? (2)

Tới liền có tiền! Còn là trăm nghìn đô la!

Đổi thành người khác, tất nhiên sẽ mừng rỡ, nhưng Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc không có chút phản ứng nào, hoàn toàn thờ ơ.

- Nói chung, ngài Tư Mã kia chuyên nghiên cứu về các lĩnh vực tim phổi, khôi phục vật lý trị liệu, chỉ có thể khám và chữa bệnh một phần cho căn bệnh của ông cụ. Ngài Cát Thiên Thanh am hiểu về điều trị và châm cứu, cũng chỉ có thể trị liệu được một phần. Sợ là không được đâu!

Bạch Tiểu Thăng nói thẳng với Mặc Tử Nhạc.

Trên đường đến, Bạch Tiểu Thăng từ bệnh án phân tích ra được ông cụ không chỉ mắc một căn bệnh!

Những căn bệnh này còn phân chia ra nặng nhẹ, chủ yếu và thứ yếu, mà tim phổi gan tỳ, ngũ tạng lục phủ của con người là một chỉnh thể, nếu như trị liệu thứ tự không đúng, rất có khả năng xuất hiện giai đoạn chuyển biến tốt đẹp, nhưng sau đó tình hình sẽ xấu đi.

Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc đã cùng nhau trao đổi qua, Mặc Tử Nhạc cũng tán thành cách nói này.

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng nhắc lại một lần nữa.

Mặc Tử Nhạc nghe được thì sửng sốt, hắn không ngờ Bạch Tiểu Thăng còn biết rõ về hai người Tư Mã Quốc Doanh, Cát Thiên Thanh hơn cả mình.

Quản sự Vương cũng sững sờ, nhưng trong mắt lộ vẻ bất mãn.

- Thưa ngài, ngài quá đáng rồi đấy, ngài lại còn nói ngài Tư Mã, ngài Cát không làm được! Lẽ nào ngài còn giỏi hơn bọn họ sao?

Quản sự Vương cao giọng, lớn tiếng nói.

Thật ra, những quản sự của nhà họ Đổng đều hăng hái, muốn người mình mời tới có thể cứu chữa cho ông cụ, như vậy sẽ xem như là một công lớn.

Nghe quản sự Vương gào lên như thế, những người khác trong phòng này lập tức nhìn qua, trong đó cũng có cả Tư Mã Quốc Doanh.

Quản sự Trần lập tức biến sắc.

Hắn cũng cảm thấy Bạch Tiểu Thăng nói vậy "không thích hợp" lắm, nhưng không ngờ họ Vương lại quá đáng, nói ầm lên trước mặt mọi người!

Bạch Tiểu Thăng chất vấn chuyên gia ở trước mặt mọi người, chẳng phải làm mất mặt chuyên gia người ta sao.

Quả nhiên, Tư Mã Quốc Doanh nhíu mày nhìn quản sự Vương, được anh ta chỉ điểm liền nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng ông ta vẫn chưa nổi giận, mà hờ hững lắc đầu, thoáng lộ vẻ khinh miệt nói ra bốn chữ:

- Ra vẻ ta đây.

Người bên ngoài lại càng thêm xúc động phẫn nộ.

- Hai người này là ai, ở bệnh viện nào mà không hiểu quy củ như vậy!

- Ngài Tư Mã là chuyên gia y học đã nhận phần thưởng còn nhiều hơn số cầu cậu ta đã đi nữa, vậy mà cậu ta lại dám ở đây phát ngôn bừa bãi!

- Ngài Cát chính là thánh thủ trong giới y học Trung Quốc, cũng nổi tiếng ở Thiên Hỗ, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng có thể bình luận ngài ấy sao?

Các bác sĩ và quản sự còn lại đều lạnh lùng giễu cợt.

Quản sự Vương được mọi người lên tiếng trợ giúp thì cười lạnh nhìn hai người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng hơi nhíu mày nhìn người này.

- Ngài ấy không phải có ý đó. . .

Quản sự Trần hơi chật vật nói nhỏ với mọi người.

Nhưng rõ ràng không ai nghe.hắn nói

Bỗng nhiên, có tiếng ho khan khẽ truyền đến, sau đó là giọng nói trầm thấp của một bà lão, tiếng không lớn nhưng lộ vẻ uy nghiêm, còn có mơ hồ có phần tức giận:

- Sao bên ngoài tranh cãi ầm ĩ thế! Yên tĩnh chút đi!

Mọi người lập tức im lặng.

Từ bên trong có một bà lão đi ra, cho dù đã lớn tuổi nhưng tóc được nhuộm đen, da chăm sóc cũng rất tốt, dáng người không quá mập mạp, trên người còn có một loại khí chất hơn người.

Bên cạnh bà có một ông già mặc bộ quần áo với vạt ngắn trông kỳ quái, mặc quần rộng đi giày vải đen, gương mặt hiền lành, tóc vén lên rất có phong độ.

- Bà Đổng!

- Ngài Cát!

Mọi người kính nể, khẽ chào.

Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc cũng nhờ vậy mà biết được thân phận đối phương.

Vẻ mặt bà Đổng dịu xuống và liếc nhìn mọi người, thấy Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc bên cạnh quản sự Trần có phần lạ mắt nên không khỏi nhìn nhiều hơn.

Sau đó, bà cố ý hỏi quản sự Vương vừa chạy tới:

- Đã xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?

- Dạ thưa bà chủ, người tuổi trẻ kia có lời phê bình về năng lực của ngài Tư Mã và ngài Cát, nói bọn họ không thích hợp cho khám bệnh cho ông chủ. . .

Quản sự Vương nói vài lời dối trá, cộng thêm vẻ mặt sinh động kể lại.

- Ồ?!

Bà Đổng híp mắt lại, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bà chủ nhà họ Đổng, thần sắc bình tĩnh, lễ phép thăm hỏi, thái độ đúng mực.

Người trẻ tuổi này rất không tầm thường!

Nhân vật như bà chủ nhà họ Đổng này phải có tầm mắt thế nào, chỉ liếc mắt đã nhìn ra khí tức trên người Bạch Tiểu Thăng không giống người thường, không khỏi chú ý hơn.

Ngài Cát bên cạnh bà Đổng lại hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng và cười lạnh nói:

- Không biết là kẻ vô tri ở đâu tới đây buông lời xằng bậy! Không đáng để ý tới!

Quản sự Vương lập tức cười làm lành:

- Đúng vậy, ông nói xem quản sự Trần tìm tới hai bác sĩ này, nhìn qua đã thấy không đáng tin, quá trẻ tuổi. Cho dù cho làm học trò của ngài Cát, trợ thủ cho Ngài Tư Mã thì cũng phải ba năm, năm năm mới có tư cách một mình làm nghề y.

Quản sự Vương vừa nói xong, vẻ mặt quản sự Trần lập tức trở nên khó coi.

Ban đầu, hắn trăm cay nghìn đắng mới tìm được hai người tới, trên đường đến đây còn nghe được bọn họ trao đổi về bệnh tình trong xe, hắn cảm thấy cho dù hai người này kém hơn Ngài Tư Mã, ngài Cát, nhưng bọn họ cũng là người có bản lĩnh thật sự, sao đến trong miệng của quản sự Vương lại giống như kẻ lừa đảo vậy.

Còn có, như vậy thì bảo bà chủ sẽ nghĩ về mình thế nào!

Trong lòng quản sự Trần thầm bất mãn, lấy dũng khí nói với bà Đổng:

- Bà chủ, hai người này không tầm thường đâu, đây là ngài Mặc Tử Nhạc do ngài Diệp giới thiệu với tôi, là người nhà họ Mặc của thế gia trung y! Còn có người anh em này là người được ngài ấy sùng bái!

Đầu óc quản sự Trần nóng lên liền không quan tâm, nói thẳng ra gia thế của Mặc Tử Nhạc.

Vẻ mặt Mặc Tử Nhạc thoáng biến đổi, nhưng không nói một lời.

Bên kia, vẻ mặt ngài Cát cũng thoáng biến đổi, lẩm bẩm nói:

- Nhà họ Mặc Trung y!

Chính ông ta cũng từng nghe nói về nhà họ Mặc.

Bà Đổng không khỏi liếc mắt nhìn ông Cát bên cạnh, cho dù bà không hiểu nhiều về trung y, nhưng là một người rất giỏi trong đạo lí đối nhân xử thế, liếc mắt lại nhìn ra người họ Mặc bên kia có lai lịch không tầm thường, hoặc thật sự có bản lĩnh.

- Cũng là trung y sao?

Bà Đổng nói:

- Nhưng chưa chắc mạnh hơn ngài Cát. Vừa rồi, ngài Cát đã châm cứu, làm cho ông cụ nhà tôi bớt đau đớn, bình thản chìm vào giấc ngủ rồi, nghe nói qua một hai giờ nữa là có thể tỉnh lại. Ngài Mặc Tử Nhạc, ngài thấy thế nào?

Nghe bà ta hỏi vậy, Mặc Tử Nhạc lập tức có chút xấu hổ nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó vẫn kiên trì nói với Bà Đổng nói:

- Không dối lừa ngài, cho dù gia đình tôi có tiếng về trung y, nhưng tôi. . . theo Tây y.

Mặc Tử Nhạc vừa nói ra bốn chữ "Tôi theo Tây y", mọi người trong phòng đều sửng sốt, ngay sau đó liền nhìn hắn với ánh mắt nghiền ngẫm.

Sau một hồi kinh ngạc, ông cụ Cát khẽ lắc đầu, giống như tiếc nuối.

- Nhưng người bạn này của tôi là theo trung y, anh ấy có bản lĩnh rất cao! Thậm chí ở nhà họ Mặc tôi cũng nhất định được xếp vào hàng cao nhất!

Mặc Tử Nhạc chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, nghiêm túc nói.

- Cậu ta sao?

Bà Đổng kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Quá trẻ tuổi, thật sự rất trẻ!

Năng lực trung y đều phải trải qua năm tháng lắng đọng, mỗi người có bản lĩnh thật sự đều không ngoài sáu mươi, chàng trai kia mới bao nhiêu tuổi này!

Cát Thiên Thanh cũng tỏ ra xem thường.

Ngay cả Tư Mã Quốc Doanh cũng lắc đầu, người bên cạnh còn nói nhỏ, tất cả đều không tin.

Quản sự Vương còn phát ra tiếng cười lạnh đầy giễu cợt.

- Bà chủ, có thể để cho tôi khám thử cho ngài Đổng không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Dù sao, tôi cũng tới đây rồi!

Bà Đổng nghe vậy thì có chút ngập ngừng, dù sao bác sĩ khám qua đã từng nói ông cụ cần nghỉ ngơi.

- Tôi cảm thấy nếu như cậu ta biết trung y, vậy thì không cần thiết.

Ngay cả ông cụ Cát cũng nói thẳng.

- Về Tây y thì người kia cũng không cần thiết.

Tư Mã Quốc Doanh chỉ vào Mặc Tử Nhạc nói.

Mọi người đều lên tiếng phụ họa.

Bà Đổng do dự nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Con cảm thấy vẫn nên để cho anh ấy khám thử đi!

Bỗng nhiên có người lên tiếng.

Ngay sau đó, cửa bên ngoài bị đẩy ra, một nam một nữ đi vào. Đó chính là chị em Đổng Thiên Lộ và Đổng Thiên Tú.

Người lên tiếng chính là Đổng Thiên Lộ.

Đổng Thiên Tú chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, nói rất chắc chắn với bà Đổng nói:

- Mẹ, người này là bạn con! Về khám bệnh, anh ấy là siêu thần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận