Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2194: Đàm phán công khai

Bạch Tiểu Thăng chờ ở trong phòng nghỉ chừng mười lăm phút liền nghe được phía ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân. Không bao lâu, Lâm Vi Vi đẩy cửa ra và mời Miro bước vào.

- Cô Vi Vi, cô ăn sáng chưa? Lát nữa chúng ta cùng uống cà phê chứ?

Khi Miro bước vào còn không quên nói với Lâm Vi Vi thêm vài câu.

Lâm Vi Vi lịch sự, cố kìm chế để mỉm cười, không để ý tới anh ta.

Miro vẫn kiên nhẫn, còn muốn nói thêm vài câu nữa.

- Ngài Miro, ngài tới rồi. Ngài qua đây ngồi đi, chỗ tôi mới pha ấm trà ngon đấy.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng cao giọng nói.

Miro liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng và tươi cười:

- Được, được, tôi lập tức qua ngay đây.

- Cô Vi Vi.

Sau khi đánh tiếng với Bạch Tiểu Thăng xong, Miro lại quay sang Lâm Vi Vi, muốn trò chuyện thêm một câu.

Kết quả, cửa phòng nghỉ đã đóng rầm ngay trước mặt anh ta, tạo ra trận gió làm tóc mái của anh ta bay loạn.

Đây không phải là tự tìm mất mặt sao?

Bạch Tiểu Thăng cố nhịn cười, cầm một chén trà lên vừa uống vừa che giấu tâm trạng muốn cười của mình.

- Ha ha, có cá tính, tôi thích.

Mét cười vài tiếng và chỉ vào cửa, nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có tâm trạng thảo luận với Miro về vấn đề cá tính của Lâm Vi Vi, anh mỉm cười hất cằm vào vị trí trước mặt mình.

Lúc này Miro mới đi tới, ngồi xuống đối diện với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng rót chén trà và đẩy qua.

- Trà ngon.

Miro cầm chén trà lên nhấp một hớp, khẽ gật đầu.

- Ngài Miro cũng hiểu về trà sao?

Bạch Tiểu Thăng thuận miệng nói.

- Hoàn toàn không hiểu gì.

Miro ngược lại thẳng thắn nói, sau đó đặt chén xuống:

- Chỉ có điều uống cũng uống rồi, dù sao tôi cũng phải nói gì đó, không thể làm cho chủ nhân mất mặt được. Lẽ nào tôi nên nhắc tới chuyện thứ này không thêm đường uống quả thật rất nhạt nhẽo, như vậy lại có vẻ như tôi không biết thưởng thức.

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt, Miro như vậy quả thật khiến anh không biết nên khóc hay cười.

Người này bình thường không đứng đắn, nhưng khi bàn đàm lại hung hăng, quả thật chính là hai thái cực đối ngược.

Chỉ có điều dưới hai loại trạng thái này ngược lại cũng có chỗ.chung

Đó chính là thái độ của Miro tương đối tùy tiện, anh ta sẽ không để ý tới giọng điệu từ chối của mình khi nói chuyện, cũng sẽ không để ý với phương thức biểu đạt của người khác.

Điều này ngược lại làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy nói chuyện càng thoải mái hơn.

- Ngài Miro bảo hôm nay có việc muốn trao đổi với tôi trước khi xuất phát đi khảo sát, có phải chúng ta tiếp tục đề tài hôm qua và lấy ra một kết quả hay không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi thẳng vào vấn đề.

Miro toét miệng cười, nói:

- Ngài đã đoán đúng rồi. Ngài Bạch, ngài không biết, đêm qua có rất nhiều người gọi điện thoại cho tôi, hỏi thăm về kết quả bàn bạc giữa hai chúng ta. Ngài nói xem, nếu không có kết luận cuối cùng, tôi làm sao có thể nói với bọn họ, chẳng lẽ nói tôi không ép giá được với ngài sao? Như vậy có vẻ như tôi quá vô dụng, hiệu suất làm việc lại quá thấp.

- Cho nên, sáng nay tôi liền nghĩ, khảo sát gì đó, muốn khẩn trương gì đó lại không phải là đi xem một chút xem có chênh lệch với trong tài liệu lớn tới mức nào sao? Thật ra tài liệu liên quan đến các loại thiết bị, kỹ thuật, sản phẩm của các doanh nghiệp, mọi người đều đã sớm tìm hiểu qua rồi không phải sao?

- Ở đây, tôi có thể bảo đảm giới kinh doanh Karan cung cấp sản phẩm, phục vụ hoàn toàn không có vấn đề, nếu như tài liệu và thực tế không hợp, tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm.

- Nếu khảo sát không phải là chuyện cấp bách nhất, tôi lại nghĩ chúng ta không bằng nhanh chóng quyết định ra dàn giáo hợp tác cơ bản, lấy ra giá cả ổn định đối với từng loại sản phẩm, phục vụ, để cho hai bên có thể tiếp nhận được, sau đó tìm ra thời gian cụ thể để ký hợp đồng, chỉ cần hai bên không có ý kiến gì về giá cả, vậy không phải tốt hơn sao. Như vậy cũng dễ dàng hợp tác...

Miro vừa mở miệng đã nói không ngừng, càng nói càng hưng phấn.

Bạch Tiểu Thăng uống trà, rất bình tĩnh lắng nghe.

Cuối cùng, Miro nói tới miệng khô lưỡi khô, cũng nói gần xong mới có thể dừng lại, nâng chén trà lên uống một ngụm lớn, không quên nhìn Bạch Tiểu Thăng, hỏi:

- Ngài thấy thế nào? Chúng ta lại tiếp tục từ thành quả hôm qua để đàm phán tiếp, đến khi nói ra một giá ổn định mà hai bên đều có thể tiếp nhận được chứ?

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt đồng hồ.

- Nếu muốn đàm phán, tôi sợ rằng chuyện khảo sát hôm nay sẽ phải dẹp lại mất. Chắc ngài Miro cũng biết, việc sắp xếp hành trình của chúng tôi rất kín. Nếu như không làm theo kế hoạch đã định, tôi là một người dẫn đầu sợ rằng sẽ bị phê bình đấy.

- Sao các người coi trọng quá trình, mà không phải là kết quả chứ?

Miro nhún vai, cười tủm tỉm nói.

Anh ta đã biết hành trình của đám người Bạch Tiểu Thăng rất gấp, bọn họ mới muốn dùng đàm phán kéo dài, nhân cơ hội nhẫn tâm ép giá, nếu không chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy sao?

Miro nghiêng người về phía trước, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười nói:

- Tôi nói, không bàn ra một kết quả thì cho dù khảo sát cũng sẽ không có kết quả. So với không hoàn thành nhiệm vụ theo quy định, không thu hoạch được gì ở Karan, có phải càng làm cho lãnh đạo cấp trên của ngài cảm giác khó có thể tiếp nhận hơn hay không!

Lúc này Miro đã lộ ra sắc mặt tương đối "hiểm ác đáng sợ", hơn nữa anh ta hoàn toàn tự tin, xem ra đã tin chắc lần này mình nhất định phải có thành tích.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống, cười nhạt nhìn Miro.

- Ngài Miro, ngài làm vậy chẳng phải là đang uy hiếp chúng tôi sao? Lời nói của ngài hôm nay còn trực tiếp hơn hôm qua đấy!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tôi gọi cái này là thẳng thắn thành khẩn!

Miro cười ha hả nói:

- Trong lòng chúng ta đều biết rõ, lại không có người thứ ba, vì sao không thể nói được?

Hay cho một câu thẳng thắn thành khẩn!

Bạch Tiểu Thăng mở miệng muốn nói, chợt nghe ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng ầm ĩ, còn mơ hồ có tiếng người nói chuyện vọng vào.

- Cô Lâm, cô ra thông báo một tiếng, chúng tôi cũng muốn nghe về việc đàm phán kinh doanh này...

- Đúng vậy, mọi người chỉ ngồi bên cạnh chờ cũng thấy trong lòng khó chịu...

- Nếu bây giờ mọi người đã biết, vậy cùng nhau nghe thử thì có gì không được chứ...

Những giọng nói này đều là tiếng Trung Quốc, là giọng của các vị doanh nhân trong đoàn thương nghiệp.

Xem ra bọn họ cũng biết Miro đến, biết Miro đang đàm phán với mình nên không nhịn được muốn nghe thử.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Miro lập tức mỉm cười, chỉ vào ngoài cửa và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Xem ra, người của các ngài đều rất nóng ruột. Ngài Bạch, tôi nghe nói ngài tương đối có uy vọng ở trong đoàn thương nghiệp, bây giờ xem ra ngài làm dẫn đầu nhưng trên phương diện ràng buộc đã bắt đầu không quá cứng rắn rồi. Nếu vậy thì không tốt đâu, rất không tốt, sẽ dễ dàng sai lầm đấy.

Miro cố ý nhắc nhở, cũng có ý muốn làm rối loạn tâm thần của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh sẽ khiến cho anh ta có cảm giác đau đầu.

Chỉ có điều Bạch Tiểu Thăng ngược lại không để ý tới lời gây xích mích của anh ta, tối thiểu ngoài mặt vẫn bình tĩnh.

Bạch Tiểu Thăng và Miro nói:

- Xem ra người phía bên chúng tôi muốn nghe. Ngài Miro, ngài có để ý chuyện có người dự thính không?

- Đương nhiên là không rồi. Tôi nhớ bên cạnh chính là phòng họp lớn đấy.

Miro mỉm cười nói.

Cuộc đàm phán kinh doanh này vốn liên quan đến tất cả mọi người, bọn họ sẽ đều biết kết quả, không có gì phải giữ bí mật hay không.

Miro ước gì những người này ở đây để phát sinh ý kiến bất đồng, ảnh hưởng tới khả năng nghe, nhìn của Bạch Tiểu Thăng.

Cứ như vậy, anh ta lại có cơ hội để lợi dụng.

Bạch Tiểu Thăng là đối thủ khó dây dưa, còn có tâm lý bình thản, trong hoàn cảnh yên tĩnh càng khó đối phó.

- Nếu đã vậy, chúng ta lại rời bước sang phòng họp lớn, dù sao mọi người cũng sẽ biết được nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng nói và đứng lên.

Miro cũng theo vui vẻ đứng dậy.

Cuộc đàm phán giữa hai người sẽ phải đổi thành đàm phán công khai.

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, vừa tới cửa đã nghe có hai tiếng gõ cửa vang lên, xem như là nhắc nhở, sau đó được đẩy ra một khe hẹp.

Lâm Vi Vi thò người rồi bước vào.

- Tổng giám đốc Bạch...

Lâm Vi Vi vừa mở miệng liền sửng sốt, bởi vì Bạch Tiểu Thăng đã đứng ở trước mắt cô.

Miro ở phía sau còn cười đùa cợt nhả, nháy mắt với cô nữa.

- Cô nói cho mọi người biết, chúng tôi sẽ cùng đi tới phòng họp.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn Miro và mỉm cười nói với Lâm Vi Vi:

- Sẽ có một cuộc đàm phán công khai!

Bạn cần đăng nhập để bình luận